-Lúc nào cuồng vọng cùng ngạo mạn trở thành phong cách của kỵ sĩ?
Hàn Phi chậm rãi nói rằng:
-Còn nữa, ta sẽ không tiếp thu khiêu chiến của người thấp hơn. Bởi vì thắng lợi cũng không vinh quang gì. Khi nào ngươi tấn chức Hải Dương võ sĩ thì tới tìm ta.
-Nhưng mà…
Hắn dừng lại một chút nói rằng:
-Sợ rằng lúc đó ta đã là thiên không võ sĩ rồi!
Kỵ sĩ từ xa xưa đã là một trong những quý tộc, văn minh kỵ sĩ hưng thịnh từ thời kỳ thượng cổ. Bọn họ thân mặc chiến giáp, tay cầm trường kiếm hoặc trường thương, kỵ chiến mã phi như bay. Phía sau lưng còn đeo thêm tấm chắn, áo choàng dựng lên theo gió. Tín ngưỡng của bọn họ là vinh quang, chính trực, dũng cảm, trung thành, công chính, khiêm tốn, cảm thông, hi sinh… Tám chuẩn tắc của kỵ sĩ này đã truyền thừa cả nghìn năm nay rồi.
Tới hiện giờ, kỵ sĩ tuân thủ nghiêm ngặt tám quy tắc này cũng không còn nhiều lắm. Thế nhưng mười sáu chữ đại biểu cho tinh thần của kỵ sĩ vẫn được khắc trước cửa lớn của thánh Huy học viện, khích lệ đời đời kỵ sĩ.
Ngôn từ sắc bén của Hàn Phi làm cho kỵ sĩ hào sảng nhất thời á khẩu không nói được. Nếu như dựa theo yêu cầu tinh thần kỵ sĩ, hành vi của hắn không thể nghi ngờ là bôi đen vinh quang của kỵ sĩ. Phải biết rằng cùng với những học viên phía sau khác nhau, hắn chính là một kỵ sĩ chân chính.
Mà làm cho hắn càng thêm ngoài ý muốn chính là, Hàn Phi dĩ nhiên có thực lực Hải Dương võ sĩ, như vậy quả thực hắn khiêu chiến chính là tự mình rước lấy nhục vào thân rồi!
Thấy lời bác bỏ của Hàn Phi làm đối phương nói không lên lời, đám học viên Thánh Võ chung quanh người người đều cảm thấy hãnh diện. Lúc sáng sớm mọi người đều bị nghẹn khuất trong lòng khi đi trên con đường này.
Nhìn bóng lưng của Hàn Phi, đám học viên đều rời khỏi cửa lớn. Một kỵ sĩ trẻ tuổi đi tới bên cạnh kỵ sĩ hào sảng không cam lòng mà hỏi thăm:
-Đông Phương đại ca, để cho hắn đi như vậy sao?
-Vậy thì phải làm thế nào? Chê ta mất mặt chưa đủ sao?
Kỵ sĩ hào sảng liếc mắt nhìn kỵ sĩ trẻ tuổi, trọng lòng nguyền rủa Hàn Phi trăm vạn lần.
Thánh pháp học viện đế đô tọa lạc cũng gần Thánh Võ học viện cùng Thánh Huy học viện. Nó có lịch sử có thể ngược dòng thời gian trở về thời thượng cổ, khi đó Ma tộc thống trị đại lục. Nó là ma pháp học viện trứ danh của Ma tộc. Mà linh pháp sư của nhân tộc trên nhiều khía cạnh cũng là truyền thừa của ma pháp sư.
Trải qua mấy nghìn năm lịch sử, tạo cho Thánh pháp học viện có một địa vị siêu nhiên. Nó không có hưng thịnh phồn vinh như Thánh Võ học viện, cũng không có quang mang hiển lộ như Thánh huy học viện. Từ xưa, nó ung dung nhưng ẩn chứa bên trong lực lượng làm cho người khác không dám khinh thường, giống như các quý tộc vinh quang thời cổ đại.
Lúc Hàn Phi hoàn thành học tập thám báo ngày thứ hai ở Thánh Huy học viện. Hắn hăng hái bừng bừng đi tới Thánh pháp học viện gặp Đằng Thủy Tú cũng gặp phải phiền toái không nhỏ.
Thánh Pháp học viện căn bản không cho phép người ngoài tiến nhập, pháp sư coi cửa mặt như cương thi yêu cầu phải kiểm tra bằng chứng cho phép ra vào học viện. Hàn Phi lấy đâu ra bằng chứng như vậy, chỉ có thể đứng ngoài mà không vào được bên trong. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Người bị đứng ngoài cửa giống như hắn cũng không ít, đại đa số đều là học viên của Thánh Huy học viện cùng một ít quý tộc trẻ tuổi. Hai bên đường đủ loại xe ngựa xa hoa, mục đích của bọn họ hiển nhiên cũng không khác Hàn Phi là mấy.
Võ sĩ nam nhiều nữ ít là điều hiển nhiên, mà linh pháp sư cơ bản là bình quân. Thánh Pháp học viện mỹ nữ như mây, có thể lấy được một nữ pháp sư xinh đẹp là mộng tưởng của rất nhiều người. Đây chính là nguyên nhân mà Thánh Pháp học viện quản lý nghiêm ngặt. Đông đảo người theo đuổi tùy ý xuất nhập khiến cho học viện thực sự lộn xộn nhiều lắm.
Đang lúc Hàn Phi đang vò đầu bứt tai, một cô bé tuổi chừng mười tuổi đi tới bên cạnh hắn lôi góc áo của hắn nói:
-Đại ca ca, ca muốn tìm vị tỷ tỷ nào trong học viện? ta có thể giúp ca đi vào trong nhắn tin cho!
Tiểu la ly này mặc một chiếc váy ngắn màu xanh lục nhạt, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt đầy cơ linh. Hàn Phi nhất thời vui vẻ, cúi người hỏi:
-Ta muốn tìm Đằng Thủy Tú, muội có quen biết không? có thể giúp ta hẹn nàng được không?
-Thủy Tú tỷ tỷ sao muội lại không biết, bình thường người hẹn với tỷ ấy nhiều lắm!
Tiểu la la cau cái mũi khả ái của mình nói rằng:
-Muội có thể giúp ca ca đi hẹn, thế nhưng muội có thể nói cho ca ca, những người như vậy hẹn rất khó được, nhất là người xa lạ như ca ca đó.
Hàn Phi cười nói:
-Ta đã hẹn với nàng rồi, khẳng định nàng sẽ đi ra ngoài. Phiền muộn nói một tiếng, nói Hàn Phi đang ở cửa học viện chờ nàng!
-Được, một đồng vàng!
Tiểu la ly hướng về phía Hàn Phi vươn bàn tay nhỏ bé ra nói.
Thực sự là biết cách làm giàu à! Hàn Phi cười ha hả, tiện tay lấy một đồng vàng đặt vào trong lòng bàn tay của cô bé. Tiểu la ly nhét tiền vào trong túi mình, quay đầu nói với Hàn Phi rằng:
-Ca ca chờ ở đây một chút, nếu như không hẹn được, muội sẽ mang giấy của tỷ ấy viết ra cho ca ca.
Nói xong, tiểu la ly nhanh như chớp chạy vào cửa, mà pháp sư trông coi cửa phảng phất như không nhìn thấy vậy.
Hàn Phi chú ý tới, bên cạnh còn có không ít hài tử nhỏ nhắn đang chạy tới chạy lui. Hiển nhiên cũng giống như tiểu la ly này, kiếm tiền phục vụ đưa tin.
Sau này Hàn Phi mới biết, những hài tử này đều là đám cô nhi ở cô nhi viện bên cạnh Chiến Thần đại giáo điện. Bọn họ dùng phương pháp này tích lũy một chút để sau khi trưởng thành thì rời khỏi cô nhi viện mà sinh hoạt cùng đóng học phí.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, bóng dáng xinh đẹp của Đằng Thủy Tú xuất hiện ở cửa học viện. Nhưng mà bên cạnh nàng còn một người mà Hàn Phi không tưởng tượng nổi lại gặp ở đây Đằng Thác Hải.
Phân biệt hai năm, Đằng Thác Hải cũng không khác trước đây là mấy, chỉ là một thân trang phục quý tộc làm cho hắn tăng thêm vài phần uy nghiêm.
-Đạo sư, đã lâu không gặp rồi…
Hàn Phi cung kính thi lễ, trong lòng vừa vui vẻ lại vừa có chút phiền muộn.
Vui vẻ chính là vì gặp được đạo sư sau hai năm phân biệt, năm đó nếu không phải Đằng Thác Hải dẫn hắn vào trong thế giới sang sư. Hàn Phi cũng không thể đạt tới được thành tựu như ngày hôm nay. Mà phiền muộn chính là, mong muốn một đêm lãng mạn với Đằng Thủy Tú đã tan biến thành bong bóng rồi.
Đằng Thủy Tú hiển nhiên nhìn ra phiền muộn của Hàn Phi, đứng phía sau hé miệng cười, mà Đằng Thác Hải hừ lạnh một tiếng nói:
-Ta thấy ngươi có phải đang không vui không? nói cho ngươi, sau này ít đánh chủ ý lên tôn nữ của ta đi!
-Gia gia…
Đằng Thủy Tú lôi tay hắn làm nũng phía sau.
-Được rồi, cùng nhau đi thôi!
Đằng Thác Hải thoáng tan chút sương nghiêm trên mặt nói:
-Ta có chuyện muốn hỏi ngươi…
Trước khi tới đây, Hàn Phi đã đặt bàn trước ở một nhà hàng gần nơi thuê xe ngựa, hiện giờ thêm một người cũng không có vấn đề gì.
Cũng không biết vì mỹ thực hay vì rượu, bữa cơm này ăn rất khoái trá. Đằng Thác Hải không có mặt lạnh với Hàn Phi người muốn cưa cảm tôn nữ mình nữa. Hắn hỏi tình hình của Hàn gia ở Tập Thủy Thành cùng với tiến cảnh trên phương diện sang sư của Hàn Phi. Lúc nghe thấy Hàn Phi có thể luyện chế ra linh vũ khí cấp hoàng kim, rốt cuộc trên mặt hắn đã lộ ra thần sắc thỏa mãn.
-Trong đám học đồ của ta, ngươi có thiên phú tốt nhất…
Đằng Thác Hải cảm khái một chút nói rằng:
-Nếu như ngươi chuyên tâm sang sư, tương lai có thể trở thành truyền thuyết sang sư, thậm chí là thần sang sư cũng có khả năng!
Tới hiện giờ, Hàn Phi đương nhiên không còn cho rằng Đằng Thác Hải chỉ là một cao cấp sang sư nữa. Không thể nghi ngờ hồi ở Tập Thủy thành hắn che giấu thực lực của mình.
-Ta ngày hôm nay mới trở lại thánh Kinh, nhưng thật ra nghe thấy không ít chuyện của ngươi…
Hắn tiếp tục nói rằng:
-Người thanh niên, phong mang lợi hại một chút cũng không phải là chuyện sai trái gì. Thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ, Thánh Kinh không phải như Tập Thủy thành. Nơi này quá sâu, mà Thánh Kinh Hàn thị có thể giúp đỡ ngươi ở nơi này thực sự quá nhỏ yếu. Cho nên bình thường hành sự nên điệu thấp một chút, năng lực cá nhân của ngươi có mạnh tới mức nào, thì luôn luôn có người mạnh hơn ngươi tồn tại!
-Đạo sư, ta sẽ nhớ kỹ…
Hàn Phi gật đầu nói rằng, những lời này hắn hoàn toàn nghe vào.
Nhưng mà nghe vào là một chuyện, nhưng nếu người khác kiếm chuyện với hắn, cho dù là thần cấp hắn cũng tuyệt không cúi đầu.
-Ngươi hiểu là tốt rồi…
Đằng Thác Hải nói rằng:
-Ta chỉ có một tôn nữ là Tú nhi, ta hy vọng nó có thể bình an hạnh phúc. Chuyện của đám thanh niên các ngươi ta không can thiệp. nhưng ít nhất ngươi phải có năng lực bảo vệ nàng, ta mới có thể giao nàng cho ngươi được!
Nghe nói như thế, trên mặt Đằng Thủy Tú nhất thời đỏ ửng, nàng có chút xấu hổ cúi đầu len lén nhìn Hàn Phi.
-Ta nghĩ, sẽ không làm cho đạo sư cùng tỷ tỷ thất vọng!
Hàn Phi không chút lùi bước thẳng thắn đón nhận ánh mắt sắc bén của Đằng Thác Hải. Không chút che dấu tự tin trong lòng mình!
Hai người nhìn nhau hồi lâu, mãi tới khi Đằng Thủy Tú có chút bất an, Đằng Thác Hải mới thu hồi ánh mắt, hơi gật đầu:
-Được, mong rằng ngươi sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay ngươi nói gì. Ta đi về trước, ngươi đưa Tú Nhi về học viện sớm một chút.
-Còn nữa, ta hiện giờ là nguyên lão của Thánh Kinh Đằng Thị. Nếu như gặp phải chuyện gì không thể tránh được, thì có thể tới tìm ta!
Đây là một câu cuối cùng mà Đằng Thác Hải trước khi đi nói lại với Hàn Phi.
Một câu cuối cùng lộ ra quan tâm của hắn với Hàn Phi, làm cho trong lòng Hàn Phi không phải dâng lên tình cảm ấm áp.
-Cái này ngươi hài lòng chưa? Gia gia kỳ thực vẫn rất quan tâm tới ngươi, trước đây bình thường đều nhắc tới ngươi, còn nói nếu như gặp được ngươi sớm vài năm thì tốt rồi!
Đằng Thủy Tú cười nói.
Hàn Phi cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, thuận thế kéo giai nhân vào trong lòng mình trêu đùa:
-Vậy hai năm này nàng có nhớ ta không?
-Ngươi thì có cái gì mà nhớ chứ…
Lời tuy là nói như vậy, nhưng Đằng Thủy Tú lại thuận thế tựa vào lòng hắn, khẽ sẵng giọng nói:
-Ngươi còn có một Bích Tuyền tỷ tỷ…
Ánh trăng như nước xuyên thấu qua ô cửa thủy tinh chiếu lên trên người hai người. Hàn Phi không khỏi nhớ tới Bích Tuyền đang ở xa ngoài vạn dặm. Không biết giờ này nàng có đang đắm chìm dưới ánh trăng như vậy không?
Chỉ nguyện có ngày có thể hai tay ôm hai mỹ nhân ngao du đại lục, như vậy cũng không còn tiếc nuối gì rồi