Mục lục
Linh Vũ Cửu Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Bích Tuyền cười dịu dàng nhìn qua rất dễ thân thiết, nhưng mà vẻ mặt của Thụy Bác khi nhìn thấy nàng lại như chuột thấy mèo vậy, hắn không kìm nổi tự nhiên lùi về phía sau nửa bước cười gượng nói: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

-Thì ra là Bích Tuyền đại tỷ, ta chỉ bắt chuyện với học đệ một chút mà thôi, đi, đi!

Vừa dứt lời, Thụy Bác lập tức biến mất giữa dòng người như có mỡ bôi chân vậy, tư thế như sắp có tai vạ tới nơi vậy.

Hàn Phi không khỏi liếc mắt nhìn Hàn Bích Tuyền, thật không ngờ cái nhìn mờ ám này bị đối phương bắt được, Hàn Bích Tuyền bẹo tay hắn một cái nói rằng:

-Nhìn cái gì vậy? ta không phải sư tử, đi thôi, chúng ta đi ăn.

Trong Hàn thị võ đường có nhà ăn riêng, hiện giờ là giờ cơm trưa, trong nhà ăn rộng lớn này tràn ngập là người nhìn qua vô cùng náo nhiệt, nhiều tiếng động lớn xôn xao khắp nới. Nhà ăn cũng áp dụng phương thức tự mình lấy thức ăn, một bên là bàn cơm lớn hơn mười mét, bên trên đẻ đầy những thức ăn phong phú để cho đám học đồ dùng. Trong đó còn có không ít những người mặc quần áo tôi tớ chạy tới chạy lui không ngừng phục vụ.

Nhà ăn của võ đường là cung cấp thức ăn miễn phí đó, tuy rằng lần đầu đi tới đây, nhưng mà hắn cũng mơ hồ nhìn thấy một chút. Những học đồ này lấy thức ăn xong đều tự mình trở về chỗ của mình rất trật tự, bọn họ hình như phân ra làm ba bốn quần thể lớn vậy. Đây đó có cảm giác như tư thế nước sông không phạm nước giếng vậy.

Hàn Bích Tuyền mời Hàn Phi ăn, đương nhiên không thể ăn ở nơi học đồ được ăn miễn phí được. Tầng hai nhà ăn là khu chuyên môn để cho khách quý, không sai biệt lắm so với tầng một, nhưng phục vụ không thể nghi ngờ là tốt hơn nhiều --- đương nhiên là không còn miễn phí rồi.

Hai người đi lên cái thang lầu thật dài mới tới được tầng hai. Phía trước có hai võ sĩ còn trẻ tuổi đang đi tới, nhìn thấy Hàn Phi cùng Hàn Bích Tuyền đang “tay trong tay” thì sắc mặt hai người đồng thời biến đổi: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

-A!

Một tên võ sĩ tóc đen sắc mặt âm trầm trong đó không kiềm chế được gấp giọng hỏi:

-Bích Tuyền, hắn là ai?

Hàn Bích Tuyền có chút giận nhíu nhíu mày, khuông mặt hé ra sương lạnh nói:

-Ngươi là ai vậy? ngăn trở lối đi của ta là muốn làm cái gì?

Một câu nói làm cho đối phương chết lặng, võ sĩ tóc đen khuôn mặt đỏ bừng, muốn nói gì nhưng không nói được nên lời, hiện giờ mới biết mình đã đường đột chọc giận giai nhân.

Mà bạn của võ sĩ tóc đen, võ sĩ tóc vàng đứng bên cạnh ngay từ đầu sắc mặt cũng thay đổi, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường mỉm cười nói:

-Bích Tuyền tiểu thư, xin chào, chúng ta đang định kiếm một phòng, nếu đã gặp phải nhau không bằng mọi người cùng nhau vào một chỗ.

Hắn nhìn Hàn Phi cười nói:

-Vị học đệ này vừa tới sao? Ta là Hắc Đức Lâm, giáo viên đạo sư của võ đường.

So sánh với tên võ sĩ tóc đen, võ sĩ tóc vàng này rõ ràng anh tuấn vùng nho nhã lễ độ hơn nhiều, nụ cười trên mặt tự nhiên không làm cho người ta phản cảm.

Hàn Phi vừa muốn mở miệng thì nghe thấy Hàn Bích Tuyền mở miệng nhàn nhạt nói rằng:

-Hắc Đức Lâm võ sĩ, không cần phải phiền phức như vậy, chúng ta đã đặt chỗ rồi. Vị này là tộc đệ Hàn Phi của ta, vừa mới thành niên đi tới Tắc Ân, sau này có cơ hội mọi người sẽ ngồi cùng nhau.

Khẩu khí của nàng tuy rằng lãnh đạm, thế nhưng đã khách khí hơn không ít với Hắc Đức Lâm, trong đó còn giới thiệu thân phận của Hàn Phi.

Hàn Phi trong lòng khẽ động, bởi vì Hàn Bích Tuyền trong từ còn vô ý có chủ định cường điệu thân phận “tộc đệ” cùng chuyện mình mới “vừa hoàn thành lễ thành niên”.

Nghe được lời của nàng, võ sĩ tóc đen con mắt bỗng nhiên sáng ngời, có chút luống cuống tay chân gãi gãi đầu nghẹn ngào mãi mới nói được một lời: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

-Thì ra là như vậy, thật tốt quá…

Thật sự là ngu ngốc à! Hàn Phi không nói gì, hắn đương nhiên có thể nhìn ra được võ sĩ tóc đen này rất ái mộ Hàn Bích Tuyền, bằng không sẽ không phải vừa nhìn thấy hai người có tư thế thân mật là đã chạy tới rống lên rồi. Nhưng là người này hiển nhiên không biết cách “tán gái” đi, biểu hiện kém cỏi vô cùng. Hàn Phi tuyệt không cho rằng Hàn Bích Tuyền coi trọng đối phương.

Hàn Phi tuy rằng mới chỉ gặp Hàn Bích Tuyền trong ngày hôm nay, nhưng mà ấn tượng của Hàn Bích Tuyền với hắn thật sự khắc sâu. Tên ngốc này căn bản không xứng với nàng.

Mà võ sĩ tóc vàng Hoắc Đức Lâm cũng có ý với Hàn Bích Tuyền, nhưng là hắn kín đáo cùng phong độ hơn nhiều:

-Nếu là như thế, như vậy ta cùng Mộ Hoa đi trước, còn có mấy người bạn đang chờ. Khi nào rảnh rỗi rất mong được mời Bích Tuyền tiểu thư đi uống trà.

Khách sáo vài câu xong, Hoắc Đức Lâm lôi kéo võ sĩ tóc đen vẫn không chút cam lòng đi xuống lầu. Hàn Phi lắc đầu mang theo Hàn Phi tiến vào phòng đã đặt trước.

Phòng khách quý dùng tiền có khác, tuy rằng không lớn, thế nhưng bên trong được trang trí xa hoa, trên bàn cơm nho nhỏ có nồi cơm trắng như tuyết. Trên mặt bàn bày những bộ đồ ăn màu bạch ngân tinh xảo cùng hoa tươi. Thị nữ thắp nến thơm ngát, mùi hương làm cho người ta thoải mái vô cùng.

Từ trên cầu thang đi tới trong phòng, Hàn Phi không nói câu gì, lúc ngồi xuống còn cố ý tự mình nếm thử một chén rượu trái cây cùng nước súp, mang theo vẻ nghiền ngẫm đầy ý cười nhìn Hàn Bích Tuyền ngồi đối diện.

Hàn Bích Tuyền rất nhanh không chịu nổi ánh mắt không chút kiêng nể của hắn:

-Nhìn cái gì vậy, có cái gì muốn hỏi ngươi hỏi đi!

Hàn Phi buông chén thủy tinh xuống nói:

-Tuyền tỷ nếu như không muốn nói ta tuyệt đối không hỏi.

Hàn Bích Tuyền hung hăng trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên cười “xì” một cái nói:

-Ta thật hoài nghi không biết có phải ngươi mới thành niên hay không, như thế nào mà cáo già như vậy? Quên đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, sau này ngươi còn ở trong võ đường này rất lâu, có một số việc sớm biết thì tốt hơn.

-Tuyền tỷ khích lệ quá rồi…

Hàn Phi mỉm cười nói:

-Hai vị vừa rồi, là người trong đoàn thân vệ của Tuyền tỷ sao?

-Cái gì mà thân vệ đoàn, đều là mấy tên chết tiệt không biết chừng mực.

Nói tới chuyện này trên mặt Hàn Bích Tuyền hiện lên vài phần bất đắc dĩ:

-Hoắc Đức Lâm là đạo sư võ đường, đại địa cao cấp võ sĩ, địa vị không khác ta nhiều lắm, còn đỡ một chút.

-Mà cái tên Hàn Mộ Hoa kia mới đáng ghét, hắn là trưởng tử của nghi trượng trưởng lão tông phủ Hàn Dịch, đại địa sơ cấp võ sĩ. Hắn đã đặt vấn đề cầu hôn với mẫu thân ta vài lần, còn chưa từ bỏ ý định, thật đáng ghét!

-Ta nghĩ không sai chút nào, Tuyền tỷ, tỷ không lo lắng chút nào sao?

Hàn Phi nói giỡn rằng:

-Cứ chọn đi chọn lại không chừng già mất tiêu đó!

Nữ nhân không chồng không phải là như thế này mà thành sao? Chọn đi chọn lại năm tháng không biết chờ ai, đến lúc cuối cùng trở thành công dã tràng. Hàn Mộ Hoa tuy rằng tính tình xao động vội vàng, nhưng là người không có lòng dạ gì, vui giận yêu ghét đều hiện ra trên mặt, đối với Hàn Bích Tuyền tình cảm lộ rõ ra bên ngoài.

So sánh đi so sánh lại, Hắc Đức Lâm có vẻ lòng dạ rất sâu, lời nói còn ẩn dấu một tia dối trá rất sâu, nếu như chọn một trong hai người làm bằng hữu, như vậy Hàn Phi rất định sẽ chọn Hàn Mộ Hoa.

-Ta cũng không muốn lấy chồng!

Hàn Bích Tuyền lập tức liếc mắt nhìn Hàn Phi, quyến rũ cười nói:

-Nhưng mà nếu như gặp phải thiên tài như đệ đệ, ta có thể suy nghĩ một chút, không biết hiện giờ đệ đệ có người trong lòng chưa à?

Ngữ khí mập mờ, nét thu dịu dàng, thoáng nhìn phong tình vạn chủng. Hàn Phi tim đập mạnh, tay trái hắn bắt đầu đếm ngón tay phải.

Hàn Bích Tuyền ngạc nhiên nói:

-Ngươi đang làm gì vậy?

Hàn Phi nghiêm trang trả lời:

-Ta đang tính mình có mấy người trong lòng, nhìn xem có thể cho Tuyền tỷ một vị trí dự bị không.

-Ngươi… ~ Hàn Phi nhất thời mở to hai mắt nhìn, bật cười nói:

-Được rồi, được rồi, tính ta sợ ngươi rồi, không nói chuyện này nữa, ta nói một chút chuyện võ đường cho ngươi rõ.

Đúng lúc này, đồ ăn được mang lên cho hai người, gan ngỗng còn tươi sốt, thịt lưng trâu trộn hạt tiêu thơm phức, mùi nước canh ngào ngạt… Từng món ngon với nhiều hương vị khác nhau làm cho Hàn Phi chảy cả nước miếng. Hắn cũng không để ý đấu võ mồm với tộc tỷ xinh đẹp nữa mà cầm lấy dao nĩa xúc thức ăn.

Tay nghề của đầu bếp võ đường quả thực không tồi, thức ăn phi thường hợp với khẩu vị ăn uống của Hàn Phi. Hàn Bích Tuyền chỉ ăn mấy khối bánh mì cùng thịt bò, thời gian còn lại nàng hứng thú nhìn Hàn Phi ăn như lang thôn hổ yết.

Dưới ánh mắt chăm chú của nàng, Hàn Phi mặt không đổi sắc quét ngang bàn ăn, cuối cùng vỗ vỗ bụng thỏa mãn nói rằng:

-No quá, thật tốt!

Cử động khoa trương làm cho Hàn Bích Tuyền cười “khanh khách” liên tục.

Bàn ăn nhanh chóng được một thị nữa dọn dẹp, sau đó đưa lên món điểm tâm sau bữa ăn cùng nước trà. Hàn Bích Tuyền vừa uống trà vừa giải thích một số tình huống trong võ đường với Hàn Phi.

Hàn Thị võ đường có hơn 2000 võ đồ tới từ khắp nơi trên vương quốc. Trong đó tuyệt đại bộ phận là từ nhất giai tới tam giai võ sĩ. Bình thường võ đường đạo sư dựa theo giai vị khác nhau mà tiến hành chỉ dạy cũng khác nhau.

Nhưng mà trong đám học đồ cũng có một số người có thiên phú cao như Hàn Mộ Hoa đột phá thánh chi cảnh giới võ sĩ. Bọn họ vẫn đang học tập ở võ đường như cũng, nhưng mà cùng phổ thông học đồ phân chi ra, là nhóm người được tông tộc coi trọng nhất.

-Ngươi mới mười sáu tuổi đã tấn chức tới tam giai, khẳng định sẽ là đối tượng được gia tộc bồi dưỡng.

Hàn Bích Tuyền nói rằng:

-Nhưng mà người có thiên phú tốt cũng không phải chỉ có một mình ngươi. Hơn nữa ngươi là đệ tử thuộc chi nhánh thứ, gia tộc cũng không có khả năng quá mức coi trọng ngươi, tất cả phải dựa vào nỗ lực của mình ngươi thôi.

-Cho nên ngươi cần phải nỗ lực tu luyện sớm ngày đột phá Thánh chi cảnh giới. Chỉ có trở thành thánh võ sĩ mới có tư cách đi học tuyệt học đấu kỹ cao giai của gia tộc. Nếu như lập được công lao, rất có thể thu được tước vị của gia tộc, đối với ngươi là phi thường trọng yếu!

Hàn Phi gật đầu, nói trắng ra Hàn thị võ đường là tòa đại học, dưới tứ giai là sinh viên phổ thông, đạt được tứ giai là thạc sĩ bác sĩ, trình tự phân chia ra, mới được hưởng tài nguyên khác biệt.

-Tình huống trong võ đường cũng rất phức tạp, trong đám võ sĩ học đồ cũng được chia làm bốn quần thể thế lực.

Hàn Bích Tuyền tiếp tục nói rằng:

-Thứ nhất tất nhiên là đệ tử gia tộc, nhân số tối đa. Thứ hai là đệ tử bản địa ở vương đô này, nhân số tuy rằng không nhiều lắm thế nhưng thế lực rất lớn, cũng được các trưởng lão chiếu cố. Thứ ba là võ sĩ bên ngoài được thu nạp vào, nhân số rất ít, nhưng mà được hai phương kia mượn hơi.

-Mà cuối cùng là đám trung lập, kỳ thực không tính là một phương thế lực hoàn chỉnh. Thụy Bác mà ngươi vừa gặp ở cửa ký túc xá đó chính là một trong những người phát ngôn của thế lực gia tộc địa phương. Những người mới tới không sai biệt lắm đều mượn hơi những đệ tử quý tộc như hắn.

Thì ra là như vậy! võ đường gia tộc phức tạp hơn cả dự liệu của Hàn Phi. Từ trong lời nói của Hàn Bích Tuyền, hắn cảm giác được mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt bên trong võ đường tưởng như yên tĩnh này

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK