Cũng không biết vì cái gì, nàng tin tưởng Hàn Phi nhất định sẽ đánh bại bốn người mạo hiểm vô sỉ kia. Chỉ là không ngờ đối phương quá mức vô sỉ rồi, tên đạo tặc kia dĩ nhiên lại hướng thẳng tới nàng, hiển nhiên định dùng nàng để uy hiếp Hàn Phi.
Hoàn toàn xuất phát từ bản năng, nàng phát lên tiếng la hoảng.
Nhưng mà tiếng la lên của nàng vừa vặn nhắc nhở Hàn Phi, thấy tên đạo tặc vô sỉ kia nhanh chóng tiếp cận Đằng Thủy Tú. Hàn Phi lửa giận bốc lên hét lớn một tiếng vung cánh tay lên không, Viêm Hỏa trọng kiếm dùng toàn lực ném mạnh tới đạo tặc đang ở cách đó không xa.
Một kiếm này của Hàn Phi xuất phát từ tức giận, cho nên ngưng tụ toàn bộ hỏa hệ đấu khí bên trong tinh khí hải!
Trải qua uy lực tăng phúc của linh vũ khí Viêm Hỏa trọng kiếm, như một hỏa long xuất kích, trong nháy mắt trọng kiếm đã vượt qua cự ly hơn mười mét lao thẳng tới đạo tặc. Trọng kiếm không hề báo trước mà xuyên thẳng qua lưng của hắn hung hăng bắn thấu qua trước ngực, mang theo hỏa diễm cắm thẳng lên trên bãi cỏ!
Nơi Viêm Hỏa trọng kiếm rơi xuống cách Đằng Thủy Tú chỉ chưa tới hai thước. Nếu như Hàn Phi rơi do dự một chút thì nàng rất có thể đã bị đạo tặc này bắt rồi.
Đạo tặc đang di chuyển bỗng nhiên dừng chân, hắn cúi đầu mờ mịt nhìn lỗ thủng lớn trước ngực mình, trải qua hỏa diễm thiêu đốt cho nên vết thương không chảy ra chút máu nào.
-Ặc… Từ trong yết hầu của đạo tặc phát ra những tiếng thở dài trầm trọng, hắn vươn tay làm như muốn bắt lấy cái gì đó nhưng không được. Sinh mệnh dần dần tắt trong mắt hắn, cuối cùng vẫn duy trì tư thế vọt tới trước ngã gục xuống trên cỏ.
Nhìn thi thể đạo tặc ngã xuống gần mình chỉ mấy mét, Đằng Thủy Tú hoàn toàn thất thần rồi, dù sao thảm trạng nhìn thấy người chết so với việc nhìn thấy linh thú chết là hoàn toàn khác nhau, dù cho là nàng thống hận người kia tới như thế nào nữa.
Hàn Phi cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, tình huống nguy hiểm nhất cuối cùng cũng không có phát sinh. Đương nhiên hắn cũng không quên bên cạnh mình còn một địch nhân, trong tay mình đã không còn vũ khí rồi.
Hắn bỗng nhiên hất chân trái lên, đầu ngón chân rơi vào cán của song nhận chiến phủ đang rơi trên mặt đất, hơi đá về phía trước một cái, nhất thời trong tay lại có một vũ khí mới.
Nhưng là tên võ sĩ cầm kiếm kia lại không có nhân cơ hội Hàn Phi mất đi vũ khí mà công kích. Ngược lại hắn xoay người bỏ chạy, chỉ trong nháy mắt, hướng vào sâu trong rừng rậm rất nhanh chóng biến mất.
Hàn Phi thật không ngờ đối phương lại nhát gan như vậy, hơn nữa tốc độ lại rất nhanh, hắn muốn đuổi theo cũng không kịp rồi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Quăng song nhận chiến phủ nặng nề này đi, Hàn Phi lập tức lao tới bên người Đằng Thủy Tú, rút Viêm Hỏa trọng kiếm còn cắm trên mặt đất lên.
Trải qua một phen chiến đấu kịch liệt, cái linh vũ khí của Đằng Thác Hải chế tạo cũng vẫn sáng như mới, thân kiếm không một chút tổn hại cũng không dính một giọt máu nào.
Đằng Thủy Tú vẫn còn kinh hoàng, thấy Hàn Phi trở lại lúc này mới thở nhẹ một tiếng, trực tiếp nhào vào lòng hắn ôm ấp. đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy thắt lưng của Hàn Phi.
-Ngươi… thật lo muốn chết…ngươi không có chuyện gì chứ?
Thiếu nữ mang theo thanh âm nức nở hỏi:
-Vừa, vừa rồi ta cho rằng…
Ôn hương nhuyễn ngọc tràn đầy trong lòng! Khứu giác ngửi thấy mùi hương thơm nhàn nhạt trên người thiếu nữ, cảm thụ được vóc người lồi lõm của nàng. Sát khí trong lòng Hàn Phi chậm rãi tiêu tan, nhu tình dâng lên.
-Sư tỷ, không có chuyện gì rồi, tỷ không cần sợ, ta sẽ bảo vệ tỷ!
Hàn Phi ôn nhu nói rằng.
Lúc không còn sợ nữa, Đằng Thủy Tú mới ý thức được trạng thái thân mật giữa hai người có chút không thích hợp. Nàng đỏ mặt buông lỏng hai tay, nhưng vẫn tựa vào lòng Hàn Phi, nhẹ giọng nói rằng:
-Ta không sợ, như vậy ngươi có thể bảo hộ ta được bao lâu?
Nếu như còn không nghe ra tình ý bao hàm trong lời thiếu nữ, như vậy Hàn Phi tuyệt đối là kẻ ngu si rồi. Hắn cười ha hả, đang muốn trêu đùa sư tỷ mỹ lệ vài câu, chỉ nghe thấy phía sau chợt truyền tới tiếng động xôn xao rất lớn.
Hàn Phi biến sắc, nắm thân người thon thả của Đằng Thủy Tú xoay người về phía sau nhìn.
Vẫn là phương hướng kia, tên võ sĩ cầm kiếm đã trốn không ngờ lại quay lại lần nữa, hơn nữa theo sau hắn lúc này còn có sáu bảy người mạo hiểm!
Không xong! Hàn Phi thầm kêu một tiếng, thật không ngờ đối phương còn có người giúp đỡ ở bên cạnh, hơn nữa còn có rất nhiều nữa.
Cừu nhân gặp lại rất đỏ mắt, tên võ sĩ cầm kiếm chỉ vào Hàn Phi rống lớn nói:
-Đội trưởng, chính là hắn giết lão thất, lão ngũ, còn có tiểu hắc, ngươi báo thù cho huynh đệ đi!
Người mạo hiểm vừa tới động tác vô cùng nhanh nhẹn, ba gã võ sĩ lập tức tản ra vây quanh Hàn Phi. Hai cung tiễn thủ dừng chân cầm cung lên, mà tên được xưng là “đội trưởng” kia rút là chiến phủ, mắt lộ hung quang nhìn chằm chằm vào phía Hàn Phi.
Thi thể của ba đồng bọn còn nằm đó, song phương không có bất luận lời nào thừa thãi vô ích, chỉ có đánh nhau ta sống ngươi chết mà thôi. Cho nên tất không phải nhiều lời rồi.
Chỉ là một lát sau, một đội mạo hiểm bảy người đã triệt để vây quanh Hàn Phi cùng Đằng Thủy Tú. Bọn họ hiện giờ đã ở giữa năm người võ sĩ rồi!
Hàn Phi không phải không muốn chạy, chỉ là mang theo Đằng Thủy Tú căn bản là không thể chạy được.
Nếu như chỉ có một mình Hàn Phi, có lẽ hắn đã dùng thân pháp của mình để thoát khỏi vòng vây trùng trùng điệp điệp này rồi.
Thế nhưng thân là nam nhi, có việc không nên làm có việc phải làm! Bỏ lại Đằng Thủy Tú một mình chạy trốn, đây không phải là việc Hàn Phi muốn làm.
Chuyện cho tới lúc này, chỉ có thể liều mạng rồi! Lúc này tâm thần Hàn Phi bình tĩnh không gì sánh được, tiên thiên chân khí điên cuồng quán nhập vào tinh khí hải, đấu khí khô kiệt lần nữa được ngưng tụ lên.
Đằng Thủy Tú cũng biết hai người lâm vào tuyệt cảnh, nàng không nói gì thêm mà rời khỏi Hàn Phi, ưỡn ngực cùng Hàn Phi không chút sợ hãi đối diện với địch nhân đang tới gần.
Bao gồm cả Hàn Phi ở bên trong, không ai biết được nàng đang lén lút đưa tay vào trong đai lưng, rút ra một thanh chủy thủ.
-Giết!~ Đội trưởng người mạo hiểm hạ mệnh lệnh.
Bốn võ sĩ khác đồng thời giơ vũ khí lên, quang mang đấu khí thoáng hiện ra trên vũ khí của bọn họ, những chiêu đấu kỹ khác nhau từ các phương hướng đồng thời công kích tới Hàn Phi! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Lão đại, ngươi xem đó là cái gì?
Đang lúc chỉ mành treo chuông, một gã cung tiễn thủ phụ trách yểm hộ vòng ngoài đột nhiên chỉ lên bầu trời kinh hãi kêu lên.
Đám người mạo hiểm đang chuẩn bị phát động công kích nhất thời thoáng dừng lại. Tất cả nhìn lên trên trời theo ngón tay của cung tiễn thủ, lập tức toàn bộ lâm vào choáng váng rồi!