Ánh nắng chiều chiếu vào kiến trúc trong góc khuất đế đô, không khí trong giáo hội Sâm Lâm Chi Thần làm người ta hoảng loạn. Đám Võ Sĩ, Kỵ Sĩ võ trang đầy đủ cẩn thận tòi mỗi một góc, bảo đảm không bỏ sót mục tiêu nào. Trừ tiếng bước chân vội vã, thỉnh thoảng vang tiếng ra lệnh trách mắng, cứ điểm Âm Ảnh giáo hội mới sụp đổ này trở về bình tĩnh, chẳng qua trong đó ẩn chứa sát khí đậm đặc.
Lam Mân tìm kiếm hơn mười gian phòng lầu hai biệt thự mặt sau giáo hội Sâm Lâm Chi Thần nhưng vẫn không thấy muội muội của mình đâu, nàng không thể khống chế cảm xúc được nữa.
Lam Mân làm thích khách nên có cái đầu bình tĩnh mọi lúc mọi nơi, nhưng sự việc liên quan đến người thân duy nhất, cũng rất lo lắng nếu hành động giải cứu thất bại sẽ có hiệu quả gì. Lam Mân giơ mũi chủy thủy cực kỳ sắc bén chĩa vào cổ họng Mục Sư dẫn đường, lưỡi dao đậm vào thịt, máu đỏ ứa ra.
- Muội muội của ta rốt cuộc ở đâu? Không nói thật thì ta giết ngươi ngay!
Mục Sư của lão Mục Sư áo trắng run bần bật không dám nhúc nhích, mặt lúc xanh lúc trắng, hú hồn hú vía nhìn Lam Mân nổi điên.
Cổ họng Mục Sư của Âm Ảnh giáo hội nặn ra tiếng rít:
- Đại nhân . . . Trên lầu còn có một tầng . . . Có lẽ muội muội của ngài ở bên trên . . .
Biệt thự trong giáo hội Sâm Lâm Chi Thần tuy xa hoa nhưng chỉ cao ba tầng, chắc vì tránh bị chú ý. Bây giờ có tầng hai bị lục soát hết, tầng một có Võ Sĩ của Vệ Thú quân, chỉ còn tầng ba là chưa dò tìm.
Hàn Phi nhẹ vỗ vai Lam Mân, nói:
- Đừng làm khó hắn, chúng ta đi lên nhìn xem rồi tính.
Lam Mân gật mạnh đầu, cất chủy thủ, cùng Hàn Phi chạy nhanh lên lầu, rất nhanh tới tầng ba.
Bùm!
Hàn Phi đá bay một cửa phòng đóng kín, cánh cửa dùng gỗ tạo thành ngã xuống, trong phòng vang tiếng kinh kêu. Trong căn phòng to lớn có mấy chục người.
Những người này đa số là thiếu nam thiếu nữ, trong đó đó vài người là con nít bảy, tám tuổi. Bọn họ co ro trong góc phòng hoặc dưới gầm bàn, vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt kinh khủng nhìn Hàn Phi, Lam Mân phá cửa vào.
Không cần nói, chắc bọn họ đều là con tin bị Âm Ảnh giáo hội khống chế giống như muội muội của Lam Mân. Cứ điểm này của Âm Ảnh giáo hội có một chức trách là trông chừng những người này để bảo đảm hoàn toàn khống chế thuộc hạ bán mạng cho mình.
Hàn Phi trầm giọng hỏi:
- Có muội muội của nàng trong đó không?
Căn phòng khá lớn nhưng ít có chỗ giấu người, liếc sơ liền thấy hết người bên trong. Lam Mân ôm hy vọng nhìn kỹ một lần, không chết tâm xem đi xem lại.
Lam Mân gần như tuyệt vọng nói:
- Không có . . .
Lòng Hàn Phi trầm xuống, nếu ở đây không có thì sợ là muội muội của Lam Mân dữ nhiều lành ít. Có lẽ đối phương biết tin Lam Mân ám sát thất bại liền xử trí muội muội của nàng, đây đúng là kết quả tệ nhất.
Trong đám người có một thiếu nữ mười bốn, lăm tuổi bỗng đứng dậy, to gan hỏi:
- Võ Sĩ đại nhân, xin hỏi người đang tìm ai?
Thiếu nữ diện mạo thanh tú, có nét bướng bỉnh. Tuy thiếu nữ hơi sợ nhưng bình tĩnh hơn người khác nhiều.
Lam Mân ôm hy vọng mong manh vội hỏi:
- Ta đang tìm muội muội của mình, tên của nàng là Lam Ny, năm nay mới mười ba tuổi, chắc cùng chỗ với các ngươi . . .
- Thì ra là Lam Ny! Ta biết, trước khi các người đến thì Lam Ny bị mang đi vào phòng của giáo chủ đại nhân . . .
Thiếu nữ biến sắc mặt nói:
- Ta lập tức mang các ngươi qua ngay, nếu muộn thì rất có thể gặp nguy hiểm!
- Được!
Hàn Phi nói ngay:
- Ta nhớ kỹ ngươi!
Theo thiếu nữ dẫn dắt, ba người rất nhanh tới một gian phòng nằm ở tận cùng lầu ba.
Thiếu nữ gật đầu với Hàn Phi ý bảo chính là chỗ này, hắn lập tức đá cánh cửa ngăn trước mặt đổ sập ra sau.
Gian phòng này một căn phòng xép cực kỳ xa hoa, phòng khách trải thảm hoa văn dày, tuy là ban ngày nhưng đèn thủy tinh hào hoa tinh mỹ treo trên trần nhà tỏa ánh sáng đều khắp mỗi góc phòng. Vách tường treo các bức tranh xinh đẹp bắt mắt.
Cửa phòng bị đá ra, mùi khét xộc vào mùi Hàn Phi, hắn quét mắt thấy có một người ngồi trước cửa sổ đang liều mạng nhét giấy vào cái thau bạc, khói đặc phát ra từ đống giấy bị đốt cháy.
Người đang đốt giấy mặc trường bào màu vàng, mập như con heo được nuôi mười năm chưa ra khỏi chuồng, mười ngón mũm mĩm như củ cải đeo đầy nhẫn đính bảo thạch xanh biếc đỏ rực, cổ đeo dây chuyền vàng thô chói mắt. Thoạt trông người này giống nhà giàu thôn quê, rất khó khiến người ta tin đây là người phụ trách cứ điểm của Âm Ảnh giáo hội.
Tuy nhiên, thiếu nữ dẫn đường nói rõ thân phận của người kia:
- Hắn chính là Khang Nạp Tiếu giáo chủ!
- A!
Giá chủ heo mập thấy đám người Hàn Phi xông vào thì hú lên, tốc độ nhanh trái ngược với thân hình mập mạp nhảy vọt tới ghế dài, tay cầm chủy thủ gác lên cổ một thiếu nữ ngồi trên ghế.
Khang Nạp Tiếu giáo chủ cao giọng quát:
- Các ngươi là ai? Không được đến đây, nếu không ta sẽ giết nàng!
Thiếu nữ khoảng mười hai, ba tuổi, váy ngắn màu xanh nhạt mặc trên người của nàng có vẻ rất xinh đẹp, hoạt bát. Mái tóc dài đen mun, đôi mắt to xoe tròn, thật là mỹ nhân bại hoại. Chẳng qua lúc này biểu tình của thiếu nữ tràn đầy hoảng sợ, hiển nhiên là bị hù dọa.
Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột nên Hàn Phi không kịp làm ra phản ứng, thiếu nữ đã bị bắt làm con tin.
Lam Mân nhìn thiếu nữ, mắt chảy lên:
- Lam Ny!
Thiếu nữ thấy Lam Mân thì lớn tiếng gào khóc:
- Tỷ tỷ, mau cứu muội với!
Thiếu nữ chính là người mà Hàn Phi, Lam Mân muốn tìm, muội muội của Lam Mân, Lam Ny!
Sao cái tên Khang Nạp Tiếu giáo chủ biết mình đến cứu Lam Ny?
Hàn Phi kinh ngạc phản ứng của Khang Nạp Tiếu giáo chủ, nhưng chỉ vẻn vẹn là bất ngờ.
Khang Nạp Tiếu giáo chủ mập mạp kinh ngạc nói:
- Ngươi là . . . Lam Mân!
Điều này chứng minh Khang Nạp Tiếu giáo chủ bắt con tin Lam Ny chỉ là bản năng tự bảo vệ mình chứ không phải biết ý định của Hàn Phi, Lam Mân.
Khi Khang Nạp Tiếu giáo chủ nhận ra Lam Mân thì cực kỳ tức giận, lớn tiếng kinh ngạc nói:
- Lam Mân! Ngươi thật to gan, dám cấu kết với người ngoài phản bội giáo hội, hành động của ngươi sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc nhất, linh hồn của ngươi ở địa ngục . . .
- Được rồi, đừng nói nhảm.
Hàn Phi lạnh lùng nói:
- Hiện giờ Lam Mân là thuộc hạ của ta, thần hồn cấm chế của giáo hội các ngươi đã bị ta giải trừ.
- Cho nên thả Lam Ny ra, lập tức đầu hàng thì còn có thể tha cho ngươi một mạng!
Người phụ trách đẳng cấp cỡ như giáo chủ thì sống hữu dụng hơn là chết, có thể moi nhiều tư liệu bí ẩn liên quan đến Âm Ảnh giáo hội từ miệng gã.
Hàn Phi vừa nói vừa liếc chậu than nằm trên mặt đất, lật tay lại lăng không vỗ một chưởng. Chỉ nghe một tiếng bùm trầm đục, chậu than và chồng giấy đang đốt cháy bị lật tung, ngọn lửa tắt ngấm.