Mặc dù đang là một thế lực đủ để làm mọi người ở thành Ba Tư Đặc kiêng nể, thế nhưng Lão Tra Khắc hiểu rất rõ rằng thế lực của mình chẳng qua chỉ là lâu đài xây bằng cát, ngoại trừ việc phải phụ thuộc vào người khác ra còn lúc nào cũng bị cạnh tranh ác liệt. Lúc nào cũng bị đối thủ rình rập, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là hoàn toàn có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, muôn đời không ngóc đầu lên được. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Bây giờ hắn mới thực sự cảm thấy hối hận. Lúc đó không nên dùng quá nhiều sức lực để đối phó dong binh kia, chẳng qua là tổn thất ba tên thủ hạ du côn và một tên trộm vặt, làm loạn một hồi không chỉ hao binh tổn tướng mà còn làm cho sự tình trở nên rối rắm đến độ chính hắn cũng không có cách nào dọn dẹp. Hầu hết tích lũy cả một đời người trong thoáng chốc biến mất như nước chảy hoa rơi.
Nghĩ đến chi phí thuê liên minh thích khách, lòng hắn không khỏi co quặn lại. Cũng đành câu trời cho đồng tiền được tiêu đúng chỗ, phanh thây xẻ thịt được cái tên dong binh làm cuộc sống hàng ngày của mình không lúc nào thanh thản! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Dám đối nghịch với ta, thật là muốn chết! Lão Tra Khắc cầm lấy cái tẩu hung hăng rít một hơi thật dài. Kết quả là do dùng sức quá nhiều rít một hơi quá dài, kết quả là bị sặc khói thuốc, ho sặc sụa, ho đến chảy cả nước mắt.
Ngay sau đó, hắn cảm giác được có gì đó không ổn, vừa ngẩng đầu lên, hắn hoảng sợ phát hiện một gã dong binh thân hình cao lớn không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt mình.
Mà điều làm cho Lão Tra Khắc hồn phi phách tán chính là, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra tên dong binh võ sĩ đột nhiên xuất hiện như ma quỷ này chính là Hàn Phi, kẻ đã đoạt đi “bàn tay vàng” của hắn, giết chết hơn hai mươi thủ hạ của hắn, chính là Hàn Phi!
- Ngươi, ngươi...
Tẩu thuốc trong tay rơi xuống đất vang lên một tiếng "xoạch”, tay Lão Tra Khắc run rẩy như cành khô trước gió, trong cơn kinh hoàng ngay cả nói cũng không nên lời.
- Bất ngờ lắm sao? Ngươi có lẽ chính là Lão Tra Khắc tiên sinh đúng không?
Hàn Phi mỉm cười nói: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
- Thật đáng tiếc, ta đến để nói cho ngươi nghe một tin tức rất xấu. Thích khách mà ngươi thuê đã vĩnh viễn ở lại sa mạc không về nữa. Bất quá ta nghĩ rằng ngươi cũng sẽ rất nhanh thôi là có thể gặp mặt bọn họ, thương lượng một chút về chuyện đòi bồi thường.
Vẻ tươi cười gần gũi, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng trong đôi mắt của Hàn Phi không mang theo ý cười, có chăng chỉ là sát ý lạnh lẽo vô cùng vô tận. Sự lạnh lùng đến cực độ làm Lão Tra Khắc hầu như không thở nổi, hắn dùng hết chút sức lực cuối cùng hô lớn:
- Người...
Chữ “đâu” sau đó chưa kịp hô lên thì đao của Hàn Phi đã cắt một đường chính xác lên cổ hắn, làm hắn ngất đi ngay lập tức.
Cộc! Cộc cộc!
Cửa thư phòng bị một người gõ dữ dội, tiếng hô của Lão Tra Khắc đã kinh động hộ vệ bên ngoài, có tiếng người hỏi:
- Ông chủ, đã xảy ra chuyện gì?
Hàn Phi ung dung đi tới mở cửa ra, hộ vệ gọi cửa vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, cánh cửa mở ra vừa khéo khiến hắn gõ vào khoảng không, ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi:
- Ông chủ...
Đứng ở phía sau cánh cửa đương nhiên không thể là ông chủ của hắn. Không để cho hắn kịp phản ứng, một đạo kiếm quang trong nháy mắt đâm xuyên qua yết hầu của hắn. Câu nói kế tiếp cũng chỉ có thể nói với tử thần nơi địa ngục mà thôi!
Hàn Phi rút trường kiếm, đưa mắt nhìn quanh kiểm tra hành lang chung quanh một vòng. Chỉ có một gã hộ vệ này ở đây, vì vậy hắn kéo thi thể đối phương vào phòng rồi lại đóng cửa phòng lại.
Vươn tay ngắt một cái lên yết hầu của Lão Tra Khắc đang hôn mê, sau đó Hàn Phi tiện tay cầm chén trà lạnh trên bàn đọc sách hắt vào mặt hắn. Bị nước lạnh kích thích, đối phương rên lên một tiếng rồi tỉnh lại.
Lão Tra Khắc vừa mở mắt ra thì cái đầu tiên hắn thấy chính là khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Phi. Hắn không khỏi cả người run rẩy một chút, gấp giọng nói:
- Đừng! Ngươi muốn gì ta cũng có thể cho ngươi, ta có thể cho ngươi rất nhiều tiền.
Nói rất nhanh, giọng nói lại khản đặc cực kỳ trầm thấp, Lão Tra Khắc nhất thời ngây ra một lúc, lúc này mới phát giác cổ họng của mình đang đau rát.
Hắn không biết cổ họng của mình đã bị Hàn Phi động tay động chân. Thủ pháp phá hư một dây thanh quanh chuyên dùng khi ép cung là thủ pháp Hàn Phi học được ở kiếp trước. Bây giờ cho dù Lão Tra Khắc có gào rất cổ họng, tiếng động mà hắn gây ra cũng tuyệt đối không thể truyền ra khỏi phòng.
- Tiểu Mễ có phải do ngươi phái người bắt đi hay không?
Hàn Phi lạnh lùng hỏi:
- Bây giờ nàng đang bị giam ở nơi nào?
- Là ta phái người bắt đi.
Lão Tra Khắc liên tục gật đầu đáp, những kẻ xảo quyệt như rắn độc như hắn là những kẻ hiểu rõ tình thế nhất:
- Bất quá hiện tại nàng không có ở chỗ ta. Nàng bị người khác dẫn đi rồi.
- Người khác dẫn đi rồi? Là ai dẫn nàng đi?
Ánh mắt Hàn Phi nhất thời phát lạnh:
- Nếu như ngươi cho là có thể dùng nàng để uy hiếp ta, vậy ngươi sai rồi!
Kiếm quang chợt lóe lên, một ngón tay đầm đìa máu tươi rơi xuống thảm, Lão Tra Khắc đau đến nỗi gào lên thảm thiết thấu gan thấu ruột, thế nhưng do dây thanh quản đã bị hủy hoại, tiếng gào hoàn toàn chỉ còn là những tiếng tắc nghẹn.
- Ta không có lừa ngươi, không lừa ngươi...
Sau khi gào lên thảm thiết, Lão Tra Khắc hồng hộc thở dốc mấy cái, đưa tay bịt chỗ ngón tay bị chặt lí nhí nói:
- Lúc buổi tối, người của gia tộc La Tư Nhĩ Đức đã đến dẫn nàng đi. Ta cũng không biết vì sao bọn họ cần Tiểu Mễ, ta cũng không dám hỏi!
- Xem ra ngươi không muốn nói thật rồi!
Ánh mắt Hàn Phi càng trở nên lạnh lẽo:
- Ngươi sẽ không ngây thơ đến nỗi cho rằng ta sẽ đến La Tư Nhĩ Đức gia tộc tìm người chứ? Bỏ đi, để ta tiễn ngươi lên đường cho nhanh vậy rồi tự mình từ từ mà tìm hiểu xem cái tên La Tư Nhĩ Đức đại biểu cho cái gì nhé!
Cho dù là đi tới thành Chích Tư Đặc cũng có thể nghe được cái tên này. Rất rõ ràng, đó là một trong bảy ông trùm thống trị tất cả các thành trì trên sa mạc. Có người nói La Tư Nhĩ Đức gia tộc là hậu duệ của gia tộc dân bản xứ Nhẫn Tư Đặc, đại diện cho lợi ích của sa dân, trong các thế lực cường đại xếp hạng tuyệt đối có thể đứng vào ba hạng đầu.
Sa dân là cách gọi tắt của dân bản xứ ở Tây Lục sa mạc, cũng từng là người thống trị thành Ba Tư Đặc và ốc đảo Phỉ Thúy. Chẳng qua bị thế lực bên ngài xâm lược mà mất đi quyền thống trị. Thế nhưng sa dân không phải như những thổ dân nơi khác chưa khai hóa. Bọn họ có nền văn minh đặc thù của riêng mình, rất nhiều thứ đều bắt nguồn từ thời đại thượng cổ. Theo truyền thuyết sa dân chính là một nhánh còn sót lại của chủng tộc nào đó thuộc nền văn minh thượng cổ.
Đối với con quái vật khổng lồ như thế, Hàn Phi trừ phi thị ăn no rửng mỡ mới dám khiêu khích uy nghiêm của bọn họ. Theo hắn thấy, Lão Tra Khắc này rõ ràng có mưu đồ cực kỳ hiểm ác, không còn chút giá trị nào đểi bức cung nữa.
- Không có, ta không có...
Mắt thấy trứ Hàn Phi lộ ra sát khí, Lão Tra Khắc ngay cái tay đứt ngón cũng mặc kệ, quỳ rạp xuống mặt đất gào khóc:
- Ta vẫn đầu nhập dưới trướng La Tư Nhĩ Đức gia tộc. Tiền ta kiếm được hầu hết đều dâng cho bọn họ. Bọn họ muốn cái gì ta nào dám không cho. Ta thực sự không biết vì sao bọn họ muốn dẫn Tiểu Mễ đi.
- Nếu như ngươi không tin, có thể đi sang phòng bên cạnh nhìn thử. Tất cả mấy tên trộm vặt ta có đều nhốt ở đó. Phía dưới còn có phòng giam ngầm, ngươi cũng có thể nhìn thử.
Gào xong, cổ họng của hắn hầu như hoàn toàn không phát ra được tiếng nào, nước mắt nước mũi chảy dàn giụa trên mặt, nhìn vô cùng tội nghiệp.
Thế nhưng hắn có tội nghiệp hơn gấp mười lần thì cũng chẳng có tác dụng gì cả. Hàn Phi chỉ trầm mặc trong chốc lát, rồi đột nhiên bay người tung một cước đá vào đầu Lão Tra Khắc, Thế là cái tên địa đầu xà lăn lộn khắp đầu đường xó chợ tại thành Ba Tư Đặc mấy chục năm qua lần đầu tiên thấy được phía sau lưng của chính mình!
Bên hông tầng ba tòa nhà đá có một dãy phòng thấp bé cũ nát, Hàn Phi dễ dàng giải quyết hai gã hộ vệ rồi lập tức tiến vào dãy phòng.
Trong căn phòng thật dài chỉ có treo một ngọn đèn trần duy nhất. Ngọn đèn tù mù miễn cưỡng giúp Hàn Phi thấy rõ tình cảnh bên trong.
Phòng không có cửa sổ, không khí bên trong vô cùng ngột ngạt. Tr6n đất trải một tấm ván gỗ đơn sơ làm giường, trên ván có hằng trăm tên nam nữ thiếu niên quần áo rách nát nằm la liệt. Đây rõ ràng là những tên móc túi bị Lão Tra Khắc khống chế.
Hàn Phi lấy một ngọn đèn linh tinh trong túi ra soi, cẩn thận kiểm tra từng người từng người một. Có đứa đang ngủ giật mình tỉnh giấc, nhưng chỉ lạnh lùng nhìn Hàn Phi liếc mắt một cái rồi lại lăn ra ngủ tiếp.
Tìm kỹ từ đầu đến cuối nhưng Hàn Phi cũng không tìm được Tiểu Mễ, cũng quả thật phát hiện được lối đi dẫn xuống phòng giam ngầm. Thế nhưng đi xuống dưới hắn cũng chẳng thu hoạch được gì, bởi vì trong phòng giam ngay một người cũng không có!
Xem ra lời Lão Tra Khắc nói là thật, lòng Hàn Phi hơi chùng xuống. Tiểu Mễ quả thực đã bị người ta dẫn đi rồi. Nếu như quả thật là La Tư Nhĩ Đức gia tộc thì hắn cũng chẳng có chút khả năng nào có thể đòi người về.
Trước khi ánh bình minh chiếu xuống, Hàn Phi lặng lẽ rời khỏi hang ổ của Lão Tra Khắc, mang Ốc Kim cùng nhau quay về Tinh Thần Chi Dạ lữ quán.
Trời dần dần sáng, vầng mặt trời mới mọc chiếu nhữn tia nắng đầu tiên trong ngày qua song cửa sổ. Tâm tình của Hàn Phi sau một đêm không ngủ đích cũng không bởi vì một ngày mới đang đến mà có trở nên tốt đẹp hơn.
Kỳ thực Tiểu Mễ và hắn không thân không thích chẳng có chút quan hệ gì cả. Chỉ là nhất thời động lòng trắc ẩn ra tay cứu giúp. Nói thẳng ra là đến lúc này những gì hắn làm cho Tiểu Mễ cũng đã là quá nhiều rồi. Không nói đến việc giết hơn mười người, thậm chú có thể đắc tội với một La Tư Nhĩ Đức gia tộc cường đại.
Lựa chọn đúng đắn nhất của hắn hiện tại chính là lập tức rời khỏi thành Ba Tư Đặc, kết thúc chuyến đi rèn luyện ở Tây Lục sa mạc vốn chỉ vừa mới bắt đầu. Nếu như suy nghĩ lạc quan một chút, La Tư Nhĩ Đức gia tộc tiếng tăm lừng lẫy hẳn là sẽ không bởi vì hắn mà giận chó đánh mèo trút giận lên đầu một cô bé bất quá mới chừng bảy tám tuổi. Cùng lắm là bắt nàng quay về tiếp tục cuộc đời của một kẻ trộm vặt.
Thế nhưng Hàn Phi không cam lòng. Cái cảm giác bất lực này làm hắn phẫn nộ, cũng làm hắn nhớ tới Hàn Bích Ba bây giờ vẫn còn đang ở trong Võ Hồn tháp.
Dường như cảm giác được tâm tình kích động của Hàn Phi, Ốc Kim ghé đầu vào đùi hắn cạ cạ, miệng rên lên ư ử, tựa hồ như đang cảm thấy hổ thẹn vì mình đã không làm tròn trách nhiệm.
Hít một hơn thật sâu để trấn tĩnh lại, Hàn Phi nhẹ nhàng vỗ về cái đầu của Ốc Kim rồi thấp giọng nói:
- Ốc Kim, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ? Là tiếp tục ở lại hay rời đi đây?
Ngao ô! Ốc Kim ngửa đầu dùng sức tru lên một tiếng.
Một nụ cười đầy tự tin xuất hiện trên khuôn mặt của Hàn Phi, từ trong đôi mắt sâu thẳm tản ra tinh quang rực rỡ, những suy nghĩ bi quan trong nháy mắt bị quét sạch không còn thấy bóng dáng tăm hơi:
- Không sai, ngươi nói rất đúng, ta phải ở lại chỗ này!
Không chỉ là vì Tiểu Mễ mà còn vì hắn đã nhượng bộ một lần rồi. Nên lần này hắn không muốn chưa đánh mà đã chạy. Giả như La Tư Nhĩ Đức gia tộc thực sự muốn đối phó hắn, vậy đến đây đi, nói không chừng đây là lần khảo nghiệm thứ ba mà trời cao đã định sẵn cho hắn!
Thành Ba Tư Đặc cũng không phải là thiên hạ của một mình La Tư Nhĩ Đức gia tộc! Hàn Phi đột nhiên đứng dậy, chuẩn bị lập tức đến dong binh công hội tìm hiểu cặn kẽ tình hình La Tư Nhĩ Đức một chút. Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng!
Cộc! Cộc!
Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ nhè nhẹ