Nắng xuân tràn ngập cả dãy núi, bao trùm khu rừng nguyên thủy của dãy núi làm bừng lên một sức sống, bây giờ đang thời điểm đẹp nhất của năm trăm hoa đua nở, chiến thần sơn mạch vắt ngang đại lục mùa đông hiu quạnh lạnh lùng nghiêm nghị, giờ lộ ra vẻ quyến rũ.
Trên dãy núi cách Hồng Hà Tắc Yếu trên trăm dặm về phía bắc, Hàn Phi huy động đôi cánh bay lượn trên không trung trên trăm mét, mang theo gió xuân có mùi cỏ xanh hoa dại hiu hiu thổi qua mặt hắn, làm hắn sung sướng trong lòng.
Hắn một tuần tuần tra thường quy ba lần, trong khu rừng rậm rạp ở dưới hắn, còn rải rác các thành viên của tiểu đội Ngân Chủy, phụ trách phối hợp trên không dưới đất làm nhiệm vụ canh gác chỗ này.
Một năm trước, sau khi được đế quốc phong thưởng, Hàn Phi không nghe theo đề nghị thăng chức của Phượng Khinh Âm, mà tiếp tục ở lại trong tiểu đội Ngân Chủy, cùng các huynh đệ bảo vệ Tắc Yếu.
Nhưng trong một năm nay, chiến thần sơn mạch và khe sâu Hồng Hà yên tĩnh dị thường, sau khi thảm bại trong cuộc chiến truyền tống, man tộc bị thương vong hầu như đối với công chiếm Hồng Hà Tắc Yếu Tắc đã tuyệt vọng, ngay cả một trận công thành chiến đấu cũng không thấy, không chỉ như vậy, thám báo của man tộc cũng lui về chiến thần sơn mạch, một nữa địa bàn, có thể làm ranh giới chiến tuyến giữa hai bên, hai bên không được xâm phạm lẫn nhau.
Hồng Hà Tắc Yếu do hưởng thụ thời gian hòa bình khó có được, tiểu đội Ngân Chủy tuy chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất, nhưng trong một năm nay lại không có thành viên này thương vong, đương nhiên cũng không có bao nhiêu chiến tích, Hàn Phi cũng không ngoại lệ.
Trên không trung truyền đến một âm thanh kỳ lạ, Hàn Phi có sát giác, lập tức nhìn về hướng phát ra âm thanh
Bây giờ nhận thức của hắn hơn hẳn trước kia rất nhiều, trải qua hơn một năm khổ luyện, cảnh giới thứ năm huyền môn sinh tử quyết ngày càng vững chắc, thực lực xứng tầm võ sĩ thiên không cấp cao, cho dù là trong khu rừng rậm rạp, trong phạm vị một ngàn thước một tiếng động nhỏ cũng không thoát khỏi thần thức của hắn, huống hồ là trên không không có gì che chắn.
Chỉ thấy chân trời phía bắc xuất hiện ba cái bóng đen, nó đang bay nhanh về hướng Hàn Phi, Hàn Phi chớp mắt một cái thì thấy chính là ba con hắc ưng không kỵ của man tộc.
Lúc đầu lo lắng Hồng Hà Yếu Tắc sẽ phái không kỵ đánh kích, man tộc tuy lui lại ẩn núp trong chiến thần sơn mạch, nhưng lực lượng tuần tra trên không trung lại tăng mạnh, và không kỵ của quân cảnh vệ thỉnh thoảng xuất hiện chiến đấu và cọ sát nhỏ lẻ.
Hàn Phi treo người trên không trung, ung dung chờ đối phương tới, ở đây là đường ranh giới giữa hai bên, gặp không kỵ của man tộc là rất bình thường, nếu đối phương dám công kích, hắn tuyệt đối không thương tiếc vun tay rút trường kiếm chém chết toàn bộ.
Nhưng hắc ưng không kỵ không phải là ngu ngốc, chỉ dừng lại cách đó mấy km, chỉ bay lượn vòng vòng trên trời, tỏ ý đầy khiêu khích.
Lại chơi chiêu này, Hàn Phi nhịn không nổi cười, những không kỵ của man tộc cũng rất xảo quyệt, thường dùng chiến thuật dụ địch, một khi hắn tự cao thực lực cao cường triển khai truy kích như vậy sẽ loạt vào bẫy của bọn họ, phía sau ba con không kỵ này nhất định sẽ có một cường giả thiên giai ẩn núp, bằng không sao dám khiêu khích võ sõ thiên không như hắn.
Vút
Đang lúc Hàn Phi đang chỉ bảo cho đối phương một số kinh nghiệm, một thanh vũ tiễn màu trắng từ trong đám rừng cây bắn lên không trung.
Đây là tín hiệu của tiểu đội Ngân Chủy phát ra, nghĩa là tuần tra sắp kết thúc phải trở về Tắc Yếu, Hàn Phi nghĩ ngợi một lúc, sau cùng huy động đôi cánh xoay người bỏ đi.
Vừa tiêu diệt kẻ thù, hắn còn phải chú ý bảo vệ đồng đội, giả như thật có kẻ thù đánh lén, bây giời bỏ đi chắc chắn là một lựa chọn sáng suốt, ngươc lại man tộc cũng vậy cũng không dám tùy tiện tiến nhập bên này.
Ba con hắc ưng không kỵ nhìn thấy Hàn Phi, sau khi xoay vòng một hồi rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Trước khi mặt trời lặn, Hàn Phi và tiểu đội Ngân Chủy bình an trở về Hồng Hà Tắc Yếu, sao khi bàn giao nhiệm vụ, mọi người như thường này tới Hồng Ma phường tụ họp.
- Cạn chén
Mười mấy chén rượu mạch được cầm giơ lên cao, tiếng cạn chén vang lên không dứt, đã xong một ngày tuần tra gian khổ và nguy hiểm, có thể bình an về tới chỗ này chè chén sung sướng, đối với các thành viên trong tiểu đội Ngân Chủy mà nói chính là hạnh phúc lớn nhất.
Đương nhiên, người cảm thấy không may mắn cũng có, Thiết Hán thở dài uống cạn chén rượu mạch, nặng nề cầm cái chén trên bàn lên:
- Cạn! hôm nay lại một ngày không được gì, phần thưởng cho tháng này lại mất rồi!
Tất cả mọi người đều mỉm cười, đừng nói hôm nay, mà trong một năm nay, thám báo của các đoàn quân lớn đều đạt được rất ít, rất nhiều người nghĩ rằng man tộc có phải là muốn hòa bình không, đương nhiên hệ thống phòng bị canh giác của quân bộ Tắc Yếu một chút cũng không lõng lẽo.
Thiết Hán lại thở dài, đột nhiên nói:
- Hàn Phi, ngươi thật không muốn ở lại sao?, nếu lại gặp chiến tranh, ngươi còn có thể thăng chức lên.
Hôm nay là lần tuần tra cuối cùng của Hàn Phi, dựa theo khế ước đã ký trước đây, hắn đã hoàn thành nghĩa vụ phục vụ cho đế quốc, qua ngày hôm nay thì được tự do rồi.
Tuy không ít người bao gồm cả Phượng Khinh Âm đều hy vọng hắn có thể ở lại, với trình độ và thực lực của Hàn Phi bây giờ, hơn nữa tuổi còn nhỏ, ở trong quân đội sẽ có cơ hội phát triển.
Phải biết rằng trong quân đội có được chiến công thăng chức rất dễ, nếu hắn trong mấy năm lập được nhiều chiến công, nói không chừng có thể phong tước bá, tới lúc đó tự mình có thể lập ra một quốc gia, nếu bây giờ bỏ đi, từ hầu tước muốn thăng lên bá tước quả thật rất khó.
Nhưng Hàn Phi sớm đã có dự tính của mình, cho nên lựa lời từ chối khéo ý lưu giữ của Phượng Kinh Âm
- Không được rồi! Hàn Phi mỉm cười, ta nghĩ rằng nhiều năm nữa man tộc cũng không có hành động gì lớn, tiếp tục ở lại trong quân đội cũng không có ý nghĩa gì.
- Thiết Hán, nếu như ngươi xuất ngũ rồi thì đến lãnh địa của ta đi, còn các vị huynh đệ, nếu không có nơi nào để đi, chỉ cần các người muốn đến, ta giơ hay tay hoan nghênh.
- Được, tất cả mọi người đều vỗ tay vui mừng, tuy bọn họ đa phần đều có gia tộc của mình, nhưng tâm ý của Hàn Phi mọi người vẫn hiểu, tình bạn trong quân đội là sống chết có nhau rất bền chặc, đó cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng tại sao rất nhiều gia tộc đều muốn con cháu tinh anh tới quân đội để trải nghiệm.
- Đại nhân... một nữ lang xinh đẹp bưng một chén rượu mạch tới bên cạnh Hàn Phi, dịu dàng thay chén rượu đã uống hết cho hắn.
- Ái Ni muội muội của chúng ta tới rồi... Thiết Hán cười nói:
- Ái Ni, ngày mai Hàn Phi phải đi rồi, nàng còn không nghĩ cách giữ hắn lại đi?
Ái Ni thân thể mền mại chấn động, trên mặt thoáng vẻ u buồn, cúi thấp đầu.
- Ta nói gì chứ, Thiết Hán biết mình nói sai, vội vàng cầm lấy một chén rượu mạch, nháy mắt nhìn Hàn Phi.
Y trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ phu nhân Lâm Đạt chủ nhân của Hồng Ma phường, mà Ái Ni là muội muội mà Lâm Đạt yêu quý nhất.
Hàn Phi thở dài trong lòng, đứng dậy ôm eo của Ái Ni cười nói:
- Chúng tôi đi, đừng để ý tớii tên cái bang đó.
Một giọng nói “thấy sắc quên bạn” từ trong đám đông vang lên, Hàn Phi dẫn Ái Ni đến tầng cao nhất của quán rượu, ở đó có một căn phòng hắn thuê dài hạn.
Người không phải cỏ cây mà vô tình, Ái Ni xinh đẹp dịu dàng, tuy cùng tỷ tỷ của mình kinh doanh quán rượu, nhưng vẫn luôn giữ thân mình trong sạch không phóng túng, lặng lẽ cùng Hàn Phi trải qua đêm dài cô tịch lãnh lẽo, nhưng bây giờ Hàn Phi phải xuất ngũ rời khỏi Hồng Hà Yếu Tắc, phải nói sợ hãi không buông bỏ chỉ có nàng.
- Cùng ta đi tới Thánh Kinh đi, ta sẽ chăm sóc nàng suốt cả đời, suy nghĩ một hồi, Hàn Phi hạ quyết tâm.
Ái Ni lại lắc đầu, nàng dựa vào lòng Hàn Phi nói khẽ:
- Thiếp không muốn rời xa tỷ tỷ, nếu không có thiếp một mình tỷ ấy sẽ rất cô đơn khổ cực, thiếp cũng không muốn chàng chịu trách nhiệm gì, có câu nói này là đủ rồi!
- Đời này thiếp sẽ không thích người đàn ông nào khác, nếu mai này có một ngày tỷ tỷ trở lại chính mình, thiếp sẽ lại đến tìm chàng được không? Chỉ hy vọng tới lúc đó chàng còn nhớ thiếp.
Cùng sống chung hơn một năm Hàn Phi biết, nữ nhân trong lòng hắn tuy ôn nhu điềm tĩnh, nhưng tính cách không hề mềm yếu, một khi quyết định sẽ không thay đổi, không còn cách nào chỉ có thể gật đầu:
- Vậy, được, ta sẽ chờ nàng
Nụ cười tươi sáng, vẫn còn hiện lên trên khuôn mặt của Ái Ni, nàng đặt hai cánh tay lên cái cổ tráng kiện của Hàn Phi, nhắm mắt nói khẽ:
- Đêm nay, thiếp muốn chàng thật yêu thiếp...
Đêm dài rồi cũng sáng, sớm tinh mơ ngày thứ hai lúc gà vừa gáy sáng, Hàn Phi thức dậy rời khỏi chăn nệm ấm áp.
Vui sướng mãnh liệt một đêm Ái Ni cạn kiệt sức lực vẫn đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp, Hàn Phi không đánh thức nàng, cúi người khẽ hôn lên mặt nàng một cái, sau đó một chiếc nhẫn xuống bên cạnh rồi lặng lẽ rời khỏi.
Chiếc nhẫn pháp thuật này là chiến lợi phẩm đầu tiên có được trong chiến đấu, coi như là lời hứa hẹn với Ái Ni.
Quân bộ Hồng Hà Tắc Yếu đế quốc, một buổi nghi thức xuất ngũ giản đơn không long trọng được cử hành trong đại sảnh..
Quân nhạc hùng dũng, mấy trăm quan chỉ huy và võ sĩ xuất ngũ đều tề tụ trên lễ đường, các quan quân chỉ huy trao giấy chứng nhận và khuyến khích động viên họ, bắt đầu từ giây phút này họ không còn là quân nhân, thế nhưng những gì trải quân tong quân cảnh vệ chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất sâu đậm trong lòng bọn họ.
Và Hàn Phi, chính là một thành viên trong đó.
Sau khi kết thúc nghi thức, mọi người đều kéo nhau tới quáng tràng để cáo biệt lần cuối cùng với chiến hữu, hơn một trăm con không đà đang chờ sẳn hai bên đường.
Thiết Hán, A Lạc Đặc... tất các các thành viên trong tiểu đội Ngân Chủy đều tề tụ đông đủ, còn có quan chỉ cấp cao Phượng Khinh Âm, Hàn Phi ôm từng người như Thiết Hán cáo biệt, không khí thương cảm ly biệt phủ khắp lòng mỗi người.
Sau cùng, Phượng Khinh Âm làm giống như lúc đầu nghênh tiếp hắn trở về từ man tộc, cho hắn một cái ôm làm cho người khác phải đố kỵ:
- Nhớ, ngươi đi ra từ đoàn quân Hỏa Phượng.
- Ta hiểu rồi, đa tạ đại nhân, Hàn Phi thành chí nói.
Không đà cố dùng sức huy động đôi cánh, từ từ bay lên trời, mười mấy tên hộ tống không kỵ sĩ cùng bay theo.