Trần Duy lúc này đột nhiên cười lên một cách điên cuồng, lời nói ra cũng không còn lưu loát trôi chảy. Đúng thế, hắn lúc này chính là điên cuồng, mà không phải là bất cứ một trạng thái tâm lý nào khác. Thử hỏi một người từ bé vốn sống cuộc sống bình đạm thanh cảnh, đột nhiên bây giờ lại phát hiện ra cả một kho báu to lớn, liệu có mấy ai giữ nổi bình tĩnh chứ? Dù cho là người có tâm trí cứng cỏi đến mức nào, khi đột nhiên phát hiện được lợi ích to lớn như vậy thì tâm tình cũng sẽ phải dao động, huống chi Trần Duy vốn là một người ham thích lợi ích, vậy thì càng không thể nào giữ được bình tĩnh vào lúc này. Mà không chỉ có hắn, mấy người còn lại giờ này cũng đều có cảm giác như đang mơ, khó mà tin nổi mọi việc trước mát lại là sự thực.Sau một lúc lâu ngơ ngác, cuối cùng Nguyễn Phong cũng tỉnh táo lại. Hắn cẩn thận quan sát bốn phía một lượt, đồng thời tiến lên vỗ vai Trần Duy, ra hiệu cho hắn không nên cười nữa:
“Suỵt, nơi đây không an toàn, cẩn thận tai vách mạch rừng thì vẫn hơn. Ngươi chẳng nhẽ còn không rõ đạo lý mang ngọc là có tội sao. Tiến vào trong khu rừng này đâu phải chỉ có mình chúng ta, nếu như có thế lực nào ở gần đây phát hiện ra, vậy đối với chúng ta cũng không dễ chịu gì đâu”
“Đúng đấy, đại ca nói phải, chúng ta nên cẩn thận một chút là hơn”
Văn Thái tâm tính vốn cẩn trọng, bình tĩnh, lúc này cũng đã tỉnh táo lại, đối với lời của Nguyễn Phong cũng rất là tán đồng. Bọn họ lúc này đang tham gia vào cuộc truy tìm linh hỏa, xung quanh còn có vô số thế lực lớn nhỏ khác nhau, cho nên làm việc gì cũng phải cẩn thận là trên hết.
“Ha ha, các ngươi cứ lo lắng thái quá như vậy làm gì. Cho dù là có thế lực nào phát hiện ra thì đã sao, chẳng nhẽ chúng ta còn phải sợ bọn chúng ư? Vì đám linh thảo này, cho dù có kẻ nào dám đến đây ta cũng quyết đánh cho bọn hắn bỏ chạy.”
“Quả nhiên là một kẻ ngông cuồng. Ngươi cũng không tự nhìn lại xem thực lực của mình ra sao mà dám lớn lối như vậy. Đáng tiếc cho đồng đội của ngươi, lần này đúng là vì một kẻ ngu ngốc như ngươi mà mang họa rồi”
Đúng lúc này, một giọng nói giễu cợt từ phía đối diện vang lên, cắt ngang lời của Trần Duy. Từ trong rừng cây, một đoàn người mặc đồng phục thống nhất đi ra, dẫn đầu là một thanh niên dáng người cao ráo, khuôn mặt sáng sủa, nhưng cặp mắt lại có phần sắc bén lạ thường. Gã thanh niên này nhìn lướt qua mấy người Nguyễn Phong một lượt, sau đó liền chằm chằm nhìn vào đám dược thảo đang mọc đầy đất. Hơi thở của hắn vốn đang đều đặn bình hòa, lúc này lại vội vã gấp gáp hẳn lên, vẻ mặt sửng sốt không có lời nào để diễn tả. Qua một lúc lâu, hắn đột nhiên ngửa đầu lên trời cười vang một tiếng thật to, tiếng cười mang theo một vẻ sung sướng đến điên dại, so với Trần Duy vừa rồi còn điên hơn mấy phần.
“Ha ha ha, đúng là trời giúp ta mà. Vừa hay ta đang cần một chút thảo dược để giúp đột phá bình cảnh, không ngờ lại được tặng cho cả một vườn thảo dược. Ha ha, có số thảo dược này làm hậu thuẫn, con đường của ta sau này còn có kẻ nào cản được.”
Tiếng cười điên cuồng của gã vang vọng khắp khoảng rừng cây thế nhưng lại chỉ tập trung mà không phát ra ngoài, xem ra là gã vẫn còn chưa bị bảo vật trước mắt làm lu mờ sự tỉnh táo. Vẫy tay ra hiệu cho đồng bọn một cái, gã thanh niên từ từ tiến lên đứng đối diện với đám người Nguyễn Phong, đi theo hắn còn có hai lão già đứng hai bên, tác phong giống như là hộ vệ của gã thanh niên này. Đám người còn lại theo sự chỉ huy của gã cũng đã tỏa ra bao vây nhóm người Nguyễn Phong vào giữa, đồng thời còn tiện tay bố trí lên một vòng phong tỏa, ngăn cản mọi động tĩnh truyền ra ngoài, tránh cho có kẻ thứ ba tham gia vào cuộc tranh đoạt này. Nguyễn Phong đối với hành động của đối phương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Đối với số dược thảo trân quý trước mắt này càng ít người biết thì càng tốt, chính vì vậy nên đối phương có muốn giết người diệt khẩu cũng là chuyện đương nhiên. Hai tay Nguyễn Phong chắp sau lưng, khẽ làm ra mấy cái thủ ngữ, ra hiệu cho mấy người còn lại đứng co cụm lại với nhau, hình thành nên một trận thế phòng ngự kín kẽ.
“Các ngươi đừng nên ngoan cố chống cự làm gì cho thêm đau khổ, tốt hơn hết là nên bó tay chịu chết đi, chúng ta ít ra cũng có thể nhân từ giúp các ngươi được một cái chết nhẹ nhàng.”
Gã thanh niên kia thấy hành động của nhóm Nguyễn Phong chỉ khẽ cười khẩy một tiếng, giọng nói cũng mang theo mấy phần khinh thường, dường như không hề đặt nặng vấn đề thực lực của đối phương. Nguyễn Phong thấy hắn mất cảnh giác như vậy, trong lòng cũng yên tâm hơn phần nào. Mặc dù hắn có được cảnh giới chân hồn cấp Bát quái, nhưng sức một người cũng không thể nào kháng cự lại nhiều người, huống chi nếu thực sự chiến đấu, hắn cũng không thể chỉ lo cho mình, hắn còn phải quan tâm đến sự an nguy của đồng đội nữa. Chính vì thế, nếu như có thể làm cho đối phương mất cảnh giác thì cuộc chiến này của bọn hắn cũng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Nhanh chóng suy nghĩ một lượt, Nguyễn Phong liền lựa chọn ra một phương pháp hữu hiệu nhất để đối phó với đối phương. Chỉ thấy hắn dè dặt bước lên trước một bước, hai tay chắp lại làm lễ ra mắt với đối phương.
“Xin ra mắt công tử, chúng tôi ở đây chỉ có năm người, đều là tu luyện giả đơn độc kết nhóm lại mà đi với nhau, thực lực thực chẳng dám so sánh với một thế lực lớn như các vị. Lần này may mắn tìm được đám linh dược này, chúng tôi cũng không dám tham lam, xin nhường lại hết cho các vị, chỉ mong các vị có thể mở ra được một con đường cho chúng tôi rời đi, nếu được như vậy thì chúng tôi đã cảm kích vô cùng.”
Nhìn dáng vẻ của Nguyễn Phong lúc này, quả thực là vô cùng thấp kém, không khác gì một kẻ tham sống sợ chết. Không chỉ gã thanh niên kia cảm thấy khinh thường hành động của Nguyễn Phong, ngay cả đồng đội của hắn là Càn Nhân cũng không thể chấp nhận được loại hành vi đáng xấu hổ này. Trần Duy vốn ham lợi nhưng hắn không phải là kẻ ngu ngốc, đối với Nguyễn Phong đã chơi chung từ bé, hắn rất hiểu tính cách của người anh em kết nghĩa này, một người như Nguyễn Phong chắc chắn sẽ không tham sống sợ chết. Đã như vậy, hành vi của Nguyễn Phong đương nhiên là muốn đánh lừa đối phương. Trần Duy thấy thế liền phối hợp với Nguyễn Phong, giả vờ bộ dáng xót của, vội vàng dậm chân trách móc:
“Đại ca, ngươi thật không có chút cứng cỏi nào của nam nhân. Rõ ràng là chúng ta đã tìm ra đám dược thảo này, vì cớ gì mà phải nhường lại cho bọn chúng. Cùng lắm là chiến một trận, để xem ai sợ ai”
“Đúng thế, cùng lắm là chiến một trận, chẳng nhẽ chúng ta còn phải sợ đối phương sao”
Lý Càn Nhân đứng một bên cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của Trần Duy, thế nhưng hắn lại không biết đây là do Trần Duy đang giả bộ. Thế nhưng trái ngược với mong đợi của Càn Nhân, Nguyễn Phong lại chỉ giận dữ nói:
“Các ngươi đừng có nhiều chuyện, mạng sống quan trọng hơn hay dược thảo quan trọng hơn? Chúng ta chỉ có năm người, dù cho các ngươi có thực lực mạnh mẽ hơn bọn chúng, nhưng nếu chiến đấu thật thì có đảm bảo được an toàn cho tất cả mọi người hay không? Ta đây là lo nghĩ vì lợi ích chung, không thể tham lam nhất thời được”
Sau đó, hắn lại quay lại làm ra bộ mặt tươi cười nói chuyện với đối phương:
“Các vị, không cần để ý đến mấy người anh em của ta, bọn họ chỉ là có chút nóng nảy mà thôi, không hề có ý chống lại các vị đâu, mong các vị mở cho chúng ta một con đường sống.”
“Ha ha, ngươi rất thông minh, nhưng đáng tiếc là lần này ta lại không thể để các ngươi rời đi được. Các anh em, mau bao vây tiêu diệt bọn chúng đi, sau đó thì đám dược thảo này sẽ là của chúng ta, mỗi người đều có phần”
Vẻ tươi cười giễu cợt trên mặt gã thanh niên dần thu lại, đôi mắt sắc như dao của hắn liếc nhìn qua đám Nguyễn Phong một lượt cuối, giống như đang ngắm nhìn những xác chết vậy. Theo một tiếng ra lệnh của hắn, đám người áo đen liền đồng loạt xông lên, đao quang kiếm ảnh trùng trùng bổ xuống, bủa vây đám người Nguyễn Phong vào giữa. Gã thanh niên và hai lão già hộ vệ bên cạnh hắn ngay cả động cũng không buồn động, chỉ lặng yên chờ đợi kết quả, đối với đám người tham sống sợ chết thì những kẻ có thực lực như bọn hắn thật chẳng muốn động tay làm gì cho tốn thời gian. Thế nhưng trái ngược với sự chờ mong của bọn họ, ngay lúc bóng đao bóng kiếm đầy trời còn cách nhóm người Nguyễn Phong không đến một mét, vô số luồng gió xoáy sắc bén đột nhiên hình thành, giống như từng lưỡi cưa vô hình lướt ngang qua đám người đang tấn công, dễ dàng chia cắt bọn chúng thành từng mảnh nhỏ.
Máu! Phun trào như suối!
Nội tạng! Phủ đầy đất!
Tay chân! Gãy rời! Đứt đoạn! Rách nát!
Nhất thời, cả một mảnh rừng này đột nhiên biến thành địa ngục trần gian. Cảnh tượng khiếp hãi trước mặt diễn ra quá nhanh, chỉ trong nháy mắt đã có hơn hai chục người gục ngã, biến thành những cái xác không hồn nằm la liệt trên mặt đất. Đám người còn lại bị dọa cho vội vã lui về phía sau, có không ít kẻ ngay lập tức nôn mửa thốc tháo, nôn ra đủ cả mật xanh mật vàng. Mùi máu tanh theo gió bốc lên, kích thích khứu giác của những người đang đứng tại đây.
“Từ Hồng, ngươi điên rồi à? Ngươi làm vậy là vì cái gì? Có nhất thiết phải ra tay tàn nhẫn như thế không?”
Nguyễn Phong tâm tính vốn kiên định, lúc này nhìn thảm trạng trước mắt cũng không chịu nổi, suýt nữa thì đã nôn mửa ra. Hắn đối với hành vi vừa rồi của Từ Hồng cực kỳ phản đối, liền quay lại trách móc gắt gao. Thế nhưng ngay lập tức hắn nhận ra có điều không ổn. Đôi mắt của Từ Hồng vốn thâm thúy sắc sảo, có ẩn chứa chút kiêu ngạo, lúc này đây đã biến thành một màu đỏ rực. Mà không chỉ có hắn, ngay cả Càn Nhân đứng bên cạnh hắn cũng đã bắt đầu có dấu hiệu bất thường, hai tay hắn không ngừng nắm chặt lại, ánh sét lập lòe, tóc tai dựng đứng như muốn bộc phát. Thậm chí ngay cả Trần Duy và Văn Thái cũng đã có biểu hiện bất thường, đôi mắt lúc này đều trở nên lờ đờ, từng vằn máu dần dần nổi lên.
“Aaaaaa, giết... Giết hết chúng đi anh em”
Một tiếng hét to vang lên, không biết tên nào khởi xướng, nhưng cả đám người đối phương vốn bị dọa cho sợ hãi, lúc này cũng như nổi điên lên, bất chấp tất cả nhất loạt xông về nơi đây.
Loạn! Thật sự là loạn rồi!