“Anh có thể đến đây được mà tôi không thể đến sao? Đừng tưởng được vua… được cha thiên vị thì anh có thể lên mặt với tôi.”
“Sao cậu lại nói thế! Cha đối với anh em chúng ta đều rất công bằng, mặc dù cách đối xử của cha đối với mỗi người có điểm khác nhau, nhưng mà thực sự thì tình thương của cha dành cho con cái đều bao la vô cùng.”
“Ha ha, anh tưởng tôi là trẻ con hay sao mà mang những lời ấy ra để lừa tôi. Nếu ông ấy công bằng, vậy tại sao lại chọn anh đi tìm kiếm linh hỏa mà không phải là người khác? Rõ ràng ông ta đối với anh thiên vị hơn tất cả những người khác.”
“Cậu nói cha không công bằng, vậy tại sao khi cha hỏi ý kiến của mọi người thì cậu không phản đối. Quyết định của cha đã được tất cả chúng ta chấp nhận, vậy bây giờ cậu nói những lời này là có ý gì?”
“Ha ha, phản đối ư? Anh nghĩ tôi có thể phản đối quyết định của cha sao? Ông ta hoàn toàn không xem tôi là con, vậy ông ta còn có thể quan tâm đến ý kiến của tôi sao?”
“Cậu không nên nói như vậy. Dù sao đi nữa thì chúng ta vẫn là con của cha, huống chi cha đối xử với cậu cũng rất tốt. Anh vẫn còn nhớ khi cậu còn bé, cha dù bận trăm công ngàn việc nhưng vẫn thường xuyên dành thời gian để chơi với cậu. Cậu xem, trong số mấy anh em chúng ta, có ai được cha yêu quý đến như vậy không?”
“Anh lại đem chuyện hồi bé ra để lừa tôi sao? Từ khi tôi có thể nhận thức, tôi đã không cảm nhận được một chút tình thương nào từ ông ấy cả. Ông ta nuôi tôi chỉ vì cái dòng máu đang chảy trong người tôi mà thôi, ông ta hoàn toàn không coi tôi là con đẻ.”
“Bốp…”
Một âm thanh đanh gọn chát chúa vang lên giữa rừng cây. Trong khi Càn Nhân còn gân cổ lên cãi thì Càn Hiếu đã giáng cho hắn một cái tát nổ đom đóm mắt. Lý Càn Nhân nhất thời sửng sốt, sau đó khuông mặt đỏ bừng lên giận dữ.
“Anh, tại sao anh đánh tôi?”
“Tôi không cho phép cậu nói những điều như vậy về cha. Dù cho cha có đối xử hà khắc với cậu thế nào đi chăng nữa, tình thương của cha đối với cậu vẫn là không đổi, cậu không thể chỉ vì việc ấy mà bôi nhọ danh dự của cha.”
“Ha ha, anh bênh vực cha là phải thôi, bởi vì ông ấy thiên vị anh nhất mà. Còn tôi thì sao? Còn mẹ tôi thì sao? Bà ấy đã làm gì sai để phải chịu đựng sự lạnh nhạt của cha? Ông ta đối xử với mẹ con tôi như thế liệu đã xứng đáng hay chưa”
Lý Càn Hiếu cảm thấy rất tức giận đối với những lời mà em trai mình nói ra, tay hắn đã giơ lên chuẩn bị giáng xuống một cái tát nữa. Thế nhưng cuối cùng hắn lại thu tay về, ánh mắt nhìn về phía em trai hắn xen lẫn một cảm giác thương xót.
“Thôi, cậu thu xếp cẩn thận đi, sau đó chúng ta sẽ cùng tìm linh hỏa.”
“Tôi không cần! Tôi đã tìm được đồng đội cho mình rồi, tôi không cần đến sự giúp đỡ từ anh, tôi không cần đến sự giúp đỡ từ quân đội của cha. Anh mau đi đi, sau này nếu phải đối mặt nhau khi tranh đoạt linh hỏa, tôi nhất định sẽ không nương tay đâu.”
Càn Nhân nói lời dứt khoát, sau đó xoay lưng bước đi trước. Lý Càn Hiếu nhìn theo bóng lưng của em trai mình, khe khẽ lắc đầu thở dài một tiếng, sau đó liền chắp tay nói với Nguyễn Phong.
“Anh bạn, xem ra nơi này có người không chào đón tôi rồi, tôi đành phải đi thôi. Nếu sau này cậu có dịp đến kinh đô, vậy hãy tìm đến nhà hàng lớn nhất của kinh đô thông báo với chủ quán một tiếng là muốn gặp tôi. Một khi nhận được tin của cậu, tôi nhất định sẽ đãi cậu một trận ra trò. Hẹn ngày gặp lại”
“Được thôi, sau này khi có dịp đến kinh đô tôi nhất định sẽ đến tìm anh. Hẹn ngày gặp lại”
Lý Càn Hiếu sau khi từ biệt Nguyễn Phong liền xoay ngựa rời đi, rất nhanh đã xa khuất sau tầng tầng cây cối. Chờ khi Lý Càn Hiếu đã rời xa, Nguyễn Phong liền ngồi xuống đất điều hòa nguyên lực một lượt. Những vết thương trên thân thể hắn đã được bôi thuốc cầm máu tạm thời, lúc này đây theo từng vòng tuần hoàn nguyên lực của Nguyễn Phong liền nhanh chóng kéo da non, chỉ sau gần chục vòng tuần hoàn thì những vết thương này về cơ bản đã lành lại. Đây chính là một trong những hiệu quả của việc tu luyện: tăng nhanh tốc độ chữa lành vết thương. Thực tế mà nói, đây chẳng qua cũng chỉ là phương pháp điều động nguyên tố thuộc ngũ hành tồn tại trong cơ thể một cách tuần hoàn, thúc đẩy nhanh quá trình hồi phục mà thôi. Tất nhiên, mọi việc đều có giới hạn, phương pháp này cũng không thể trị được những vết thương quá nặng, hơn nữa lượng nguyên lực tiêu hao mỗi khi vận dụng phương pháp này cũng rất lớn.
“Đại ca, anh thế nào rồi?”
Văn Thái đang đứng một bên hộ pháp cho Nguyễn Phong, thấy hắn tỉnh lại liền vội vàng hỏi thăm.
“Ổn rồi, không sao nữa rồi. Về cơ bản thì các vết thương của tôi đều đã lành lại, nhưng mà nguyên lực tiêu hao thì tạm thời chưa thể hồi phục. Tôi nghĩ tối nay chúng ta hãy nghỉ lại đây một đêm, sáng mai mới tiếp tục tiến vào trong rừng rậm.”
“Vậy cũng được, anh cứ ngồi nghỉ đi, để tôi đi chuẩn bị cho.”
Nói rồi Văn Thái nhanh chóng đứng dậy đi làm công việc chuẩn bị. Trong lúc đó, Nguyễn Phong lại đi đến bên cạnh Lý Càn Nhân. Hai người đều lặng yên đứng nhìn về phía xa, mãi một lúc sau Nguyễn Phong mới mở lời:
“Tôi biết trong lòng anh không vui, nhưng tôi vẫn muốn góp ý với anh một câu: gia đình mỗi người chỉ có một, khi còn có thể ở bên người thân thì hãy biết trân trọng niềm hạnh phúc ấy, đừng để đến khi đã mất đi rồi mới thấy hối tiếc.”
“Cảm ơn, nhưng anh không hiểu hoàn cảnh của tôi đâu.”
“Ồ, nếu có chuyện trong lòng thì không nên giữ một mình. Nếu không ngại thì anh cứ xem tôi như là bạn bè, kể ra nỗi lòng của anh đi”
Nguyễn Phong lựa lời nói chuyện với Lý Càn Nhân. Hắn từ biểu hiện của Lý Càn Hiếu có thể nhận ra được người này rất quan tâm đến em trai mình, chính vì vậy hắn không muốn Lý Càn Nhân chỉ vì một vấn đề hiểu lầm nào đó mà đánh mất đi tình cảm gia đình đáng trân quý. Đã một lần phải chịu đựng nỗi đau khi đánh mất đi những người thân yêu nhất của mình, Nguyễn Phong giờ đây không muốn thấy chuyện đó xảy ra với bất cứ người quen nào của hắn.
“Ôi… Nếu kể lại chuyện này, có lẽ phải bắt đầu kể từ khi tôi sinh ra. Cha tôi vốn là người đứng đầu của một dòng dõi quyền quý, chính vì vậy mọi người xung quanh ông đều rất coi trọng chuyện danh dự gia đình. Còn mẹ tôi vốn dĩ chỉ là một người hầu trong dòng dõi ấy, thế nhưng bà lại có sắc đẹp quyến rũ lòng người, chính vì vậy mới khiến cho cha tôi nảy sinh lòng yêu say đắm. Không lâu sau đó, mẹ tôi mang thai tôi, thế nhưng cha tôi lại không thể cho bà bất cứ danh phận gì cả, bởi người trong dòng họ của cha tôi kịch liệt phản đối chuyện này, họ nói mẹ tôi không có xuất thân danh giá, không thể xứng với cha tôi được. Sau khi biết được tin ấy, mẹ tôi đã đau lòng vô cùng. Từ khi tôi có thể nhận thức được mọi chuyện, tôi chưa bao giờ nhìn thấy mẹ tôi nở một nụ cười thật sự. Dù cho tôi cố gắng làm cho bà ấy hài lòng đến mức nào, mẹ tôi vẫn chỉ nở một nụ cười mỉm mà thôi. Tất cả đều chỉ vì cha tôi, đều vì ông ấy mà mẹ tôi mới không bao giờ có thể cười tươi được nữa. Mà cũng từ khi tôi nhận thức được mọi chuyện, tôi mới phát hiện ra rằng cha tôi đối với hai mẹ con chúng tôi thật sự rất lạnh nhạt. Mặc dù hàng tháng ông vẫn chu cấp đầy đủ cho hai mẹ con chúng tôi, thế nhưng chưa có một lần ông đến thăm chúng tôi, chưa có một lần nào ông ăn cùng chúng tôi một bữa cơm gia đình. Hình bóng của cha trong lòng tôi chỉ là một cái bóng mờ nhạt lạnh lẽo mà thôi.”
Nói đến đây, Càn Nhân ai oán thở dài một tiếng, giống như vừa phải nhắc lại một việc cực kì đau buồn trong đời. Nguyễn Phong đối với hắn rất là thông cảm, đồng thời đối với cái tư tưởng môn đăng hộ đối, nghiêm cấm tình yêu của thời đại này mà cảm thấy cực kỳ chán ghét.
“Tôi rất thông cảm với anh, nhưng tôi nghĩ rằng cha anh cũng có nỗi khổ khó nói cho nên mới không thể gần gũi với mẹ con anh. Tôi tin rằng ông ấy đối với anh cũng yêu thương hết mực.”
“Cảm ơn anh, có lẽ tôi đối với việc này cũng đã quá cứng nhắc, sau này tôi sẽ cố gắng nhiều hơn để cha tôi có thể hãnh diện. Đây cũng chính là lí do mà tôi tham gia vào cuộc truy tìm linh hỏa lần này.”
Đúng lúc này Văn Thái quay trở về, trên tay hắn còn xách theo rất nhiều củi khô, còn có hai ba con gà rừng cùng với vài con thỏ rừng nữa. Củi khô nhanh chóng được vun lại thành một đống to, ngọn lửa được đốt lên chẳng bao lâu đã cháy rừng rực. Gà rừng, thỏ rừng sớm đã được lột sạch lông, rửa sạch, lúc này liền được gác lên trên đống lửa. Mùi thịt nướng thơm phúc rất nhanh đã bốc lên ngào ngạt, từng giọt mỡ chảy ra rơi tí tách xuống đống lửa, khiến cho hương vị càng thêm hấp dẫn. Trần Duy chẳng biết kiếm được ở đâu mấy cái ống trúc, lúc này liền lấy ra sử dụng như chén rượu. Nguyễn Phong lấy ra một túi rượu ngon, nhanh chóng rót đầy vào các ống trúc ấy.
“Nào, anh em, chúng ta cạn chén. Chén này chính là để chúc mừng chúng ta hôm nay đã thuận lợi vượt qua tình huống nguy hiểm. Cạn chén”
“Tốt, cạn chén!”
Cả năm người cùng nhau uống một hơi hết sạch ly rượu. Sau đó Nguyễn Phong liền xé một chiếc đùi thỏ xuống, vừa định đưa lên miệng ăn thì nhìn thấy hồ ly trắng hai mắt long lanh nhìn chằm chằm vào chiếc đùi thỏ ấy. Nguyễn Phong khẽ cười một tiếng, đem đùi thỏ cho con hồ ly ấy ăn. Đúng vào lúc không khí đang tăng cao, cả năm người đều đang nhiệt tình uống rượu nồng, ăn thịt ngon thì từ phía rừng rậm vang lên một tràng âm thanh xào xạc.
“Cứu!”