Đúng lúc này, một giọng cười mang đầy vẻ thản nhiên bất chợt vang lên, dù rằng thanh âm không quá lớn nhưng lại có thể lấn át toàn bộ những tiếng hò reo ăn mừng của binh sĩ Đại Việt.
“Long Triệt!”
Nhìn về phía kẻ vừa lên tiếng, Nguyễn Phong không kìm được mà thốt lên một cái tên. Cho đến tận giờ phút này, nét mặt của kẻ được gọi là Long Triệt kia vẫn luôn biểu lộ một vẻ bình tĩnh đến tuyệt đối, cứ như thể chính hắn - chứ không phải những nhân loại kia - mới là kẻ đang khống chế toàn bộ cục diện tại nơi này.
Chỉ có điều, lời hắn nói cũng chẳng hề sai! Mặc dù phe nhân loại đã đánh bại được gã ma tướng họ Đoạt, thế nhưng bên phe ma tộc vẫn còn đến gần một vạn tên ma binh - một con số không hề nhỏ chút nào. Dù rằng chủ tướng đã bị đánh bại nhưng sắc mặt của lũ ma binh này vẫn bình tĩnh vô cùng; và chỉ khi nào nhìn vào ánh mắt của bọn chúng thì người ta mới phát hiện được một chút lạnh lẽo và giận dữ, cùng với đó là một niềm quyết tâm báo thù cho chủ tướng của phe mình. Chẳng cần phải suy xét quá lâu, tất cả mọi người đều biết được rằng: một khi thực sự chiến đấu thì phe nhân loại lập tức sẽ phải đối mặt với hoàn cảnh vô cùng khó khăn, bởi vì bất kể là tu luyện giả hay binh lính Kim Long đều đã kiệt sức sau trận chiến vừa rồi.
“Mọi người không cần phải sợ! Vừa mới rồi đám ma binh kia đã sử dụng toàn bộ ma khí của bản thân để trợ giúp chủ tướng của bọn chúng, đến bây giờ chắc cũng chẳng còn lại bao nhiêu sức lực đâu!”
Một binh lính Đại Việt bất chợt hô lên. Dù rằng giọng của hắn vẫn còn run run, và lời lẽ dường như đang để an ủi tâm lý của chính bản thân mình, nhưng tiếng hô của hắn cũng đã mang đến cho những binh sĩ còn lại một chút tin tưởng và quyết tâm – một điều rất cần thiết đối với bọn họ vào lúc này.
“Đúng vậy! Mặc dù chúng ta đã kiệt sức, thế nhưng bọn chúng cũng chẳng khá hơn là bao. Nếu bọn chúng đã muốn đánh tiếp thì chúng ta cũng chẳng có gì phải sợ, cùng lắm thì liều cái mạng này mà thôi!”
“Các anh em, dù có phải hy sinh thân mình thì chúng ta cũng quyết phải đánh đuổi lũ ma binh ra khỏi Hoàng Lăng, quyết quét sạch bóng dáng ma tộc khỏi bờ cõi Đại Việt!”
“Quyết đánh đuổi lũ ma tộc ra khỏi Hoàng Lăng! Quyết quét sạch bóng dáng ma tộc khỏi bờ cõi Đại Việt!”
Nhất thời, tiếng hô hào vang dậy khắp đất trời, mà sĩ khí của binh sĩ Đại Việt lại càng dâng cao, mơ hồ còn tạo thành một thứ khí thế khổng lồ ép về phía đám binh lính ma tộc. Nhưng, dù đối mặt với khí thế ấy thì Long Triệt vẫn chỉ mỉm cười, tựa như tất cả mọi chuyện diễn ra trước mắt hắn đều chỉ là gió thoảng mà thôi:
“Ha ha, lòng quyết tâm của các ngươi thật khiến cho ta phải cảm phục đấy! Chỉ tiếc rằng các ngươi lại quá thiển cận, không hề biết rằng ma tộc chúng ta lấy tu luyện thân thể làm chính, còn ma khí chỉ là phụ mà thôi. Thế nên, cho dù chúng ta có tiêu hao toàn bộ ma khí thì vẫn có thể đánh thắng các người, chỉ bằng sức mạnh thân thể mà thôi!”
Như để minh chứng cho lời nói của Long Triệt, đám ma binh lúc này lại đồng loạt dậm mạnh chân xuống nền sân rồng, tạo nên một cơn địa chấn làm cho cả Hoàng Lăng cũng phải rung chuyển.
Chỉ với một đòn này, đám ma binh đã lập tức chèn ép được khí thế của binh sĩ Kim Long, khiến cho quyết tâm liều chết của phe nhân loại cũng giảm đi ít nhiều. Thế nhưng, không đợi cho bọn chúng kịp đắc ý thì từ phía bắc Hoàng Lăng đã vọng lại hàng loạt tiếng xé gió chói tai, xen lẫn cùng tiếng vỗ cánh phần phật.
“Ó ó ó.”
Một tiếng chim hót cao vút bất chợt vang lên, mang theo một thứ tâm tình kỳ lạ vọng vào tận sâu trong tâm tình mỗi một binh sĩ Đại Việt. Tiếng hót ấy không thánh thót, không xinh đẹp, không dịu dàng như tiếng oanh tiếng yến. Tiếng hót ấy cũng chẳng cao ngạo, chẳng xa vời, chẳng đơn độc như tiếng hạc, tiếng ưng. Nếu so sánh một cách chân thật và giản đơn nhất, thì tiếng hót ấy từa tựa như tiếng gà gáy sáng: dõng dạc và thân quen, kích thích lòng người trông chờ vào một ngày mai tươi sáng. Tiếng gáy ấy mang theo động lực và sự khích lệ, khiến cho tinh thần của những binh sĩ Đại Việt bỗng nhiên phấn chấn hẳn lên, tràn ngập khí thế và một niềm tin quyết thắng. Và tiếng gáy ấy càng khiến cho các binh sĩ phấn chấn hơn nữa, bởi nó còn báo cho bọn họ biết rằng: viện binh đã đến rồi!
Ngay khi tiếng gáy vừa dứt thì đàn chim lạ đã bay đến trên bầu trời Hoàng Lăng, và cũng phải đến tận lúc này thì tất cả mọi người mới được chiêm ngưỡng hình dáng của loài chim khổng lồ này. Mặc dù thân hình của loài chim này nhìn qua có phần giống với loài gà, thế nhưng sải cánh của bọn chúng lại rất dài, ngay cả con bé nhất thì sải cánh cũng đã đạt đến sáu bảy mét. Đã vậy, phần lưng của bọn chúng cũng có diện tích rất lớn, đủ chỗ cho cả sáu bảy mươi người cùng ngồi. Phải thừa nhận rằng loài chim này quả là một phương tiện chuyên chở rất tốt! Và quả thật nó cũng đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình, bởi trên lưng mỗi con chim lúc này chính là hàng chục binh sĩ mặc giáp đen xếp hàng chỉnh tề, người nào người nấy đều gườm gườm nhìn về phía đám ma binh, như chỉ cần một tiếng hiệu lệnh của thủ lình thì bọn họ sẽ lăn xả vào trận hình của đối phương bất cứ lúc nào.
Sự xuất hiện của đội quân mặc giáp đen kia lập tức đã tạo thành sự kiềm chế đối với đám ma binh, mà cũng ngay lúc này, một bóng người đã đáp xuống sân rồng hành lễ với Lý Hiền Tông:
“Thần, Lý Hồng Đức, xin bái kiến hoàng thượng!”
“Thì ra là Lý ái khanh, đến đúng lúc lắm, mau bình thân!”
“Tạ ơn hoàng thượng!”
Nói rồi, vị tướng quân này liền đứng dậy, bình thản tiến đến một vị trí trong ban võ của triều đình. Chẳng qua, ánh mắt ông lúc này lại đột nhiên đảo qua gương mặt của các sĩ tử khắp một lượt, mãi đến khi nhìn thấy Lý Nguyên Kiệt thì mới khẽ gật đầu mà thu lại ánh mắt.
Mà ở phía đối diện với triều đình Đại Việt, đám ma binh lúc này lại một lần nữa bị vây vào thế yếu. Quan sát tình hình toàn cục một phen, Long Triệt bất chợt lắc đầu thở dài, sau đó nhìn thẳng về phía triều đình Đại Việt mà nói:
“Lần này chúng ta thất thế, đành phải rút lui vậy! Hẹn gặp lại các ngươi vào lần sau!”
Giọng nói của hắn vẫn rất thản nhiên, dường như thất bại vốn là một chuyện hết sức bình thường. Thế rồi, hai tay Long Triệt chợt chập lại với nhau, sau khi thay đổi liên tiếp mấy thủ ấn thì hai lòng bàn tay chợt ấn mạnh xuống đất. Chỉ thấy mặt đất đột nhiên lõm hẳn xuống tạo thành một hố sâu thăm thẳm, từ trong lòng hố mơ hồ còn bốc lên một vài tia khói đen nhánh, rõ ràng chính là ma khí được ngưng tự ở mức độ cao.
“Mọi người mau tấn công, không để cho bọn chúng rút lui!”
Nhìn thấy hành động của Long Triệt, Nguyễn Phong liền hô lên một tiếng nhắc nhở mọi người. Đồng thời, hắn cũng chẳng chút chần chừ mà vung thương tấn công về phía đám ma binh, quyết không để cho bọn chúng có cơ hội chạy thoát. Thế nhưng, mũi thương còn chưa tiến được bao xa thì đã liên tục gặp phải lực cản. Long Triệt có lẽ đã sớm tính đến tình huống này, vì vậy nên sau khi mở được đường rút lui thì hắn lại liên tiếp tạo ra hàng chục tầng ma khí phủ kín phạm vi mười mét quanh miệng hố, ngăn cản toàn bộ những đòn công kích của phe nhân loại.
Chờ đến khi tất cả binh lính ma tộc đều đã rút lui an toàn thì sắc mặt Long Triệt cũng đã trở nên trắng bệch vì quá sức, chỉ có điều trên mặt hắn lúc này vẫn còn ẩn hiện một nụ cười mỉm rất bình thản. Chậm rãi bước đến bên miệng hố, hắn lại bất chợt nhìn về phía Nguyễn Phong mà “từ biệt”:
“Nguyễn Phong! Nể tình chúng ta đã từng ăn chung bàn, trước khi chia tay tôi cũng có lời muốn nhắc anh.”
“Hãy cẩn thận, nơi đây sắp sụp đổ rồi!”
Lời ấy vừa dứt thì thân hình Long Triệt cũng đã biến mất trong bóng đen sâu thẳm. Mà ngay sau khi hắn rời đi thì miệng hố cũng đột nhiên biến mất, trả lại cho sân rồng vẻ tĩnh lặng quen thuộc. Chẳng qua, sự bình yến ấy còn chưa duy trì được bao lâu thì cả Hoàng Lăng đã lại phải hứng chịu một trận rung chuyển mới.
“Rầm rầm rầm!”
Cơn chấn động nhanh chóng lan rộng ra khắp ngọn Trúc Long, khiến cho thế núi đã mấy nghìn năm dường như cũng muốn thay đổi. Dọc theo sườn núi, từng vạt rừng trúc không ngừng ngã rạp, khiến cho người ta không khỏi nuối tiếc cho một màu xanh biêng biếc nay đã chẳng còn. Thế nhưng, trong số những người đang có mặt tại sân rồng vào giờ phút này, liệu còn có ai quan tâm đến loài thực vật dẻo dai kia, nhất là khi mà chính tính mạng của họ cũng đang bị uy hiếp?
Chắc hẳn, người ta sẽ quan tâm nhiều hơn đến vấn đề bảo toàn sinh mạng của bản thân, hoặc cũng có thể là vấn đề về sự bình yên của cả đất nước Đại Việt này. Bởi nếu như mà ngọn Trúc Long thật sự sụp xuống, chôn vùi đi toàn bộ những nhân vật đầu não của quốc gia, thì chỉ e sự bình yên của cả đất nước này rồi cũng sẽ sụp đổ theo ngọn núi. Và rất có thể đây sẽ là tiền đề cho một cuộc nội chiến kéo dài không biết bao nhiêu năm, hoặc thậm chí là tiền đề cho một cuộc xâm lăng của những nước láng giềng, và cả lũ ma tộc nữa? Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, một khi đất nước đã lâm vào chiến loạn thì nhân dân rồi sẽ bị đẩy vào cảnh lầm than, và cũng chỉ có nhân dân mới là người phải chịu đựng nhiều đau khổ nhất trong mỗi một cuộc chiến!
Có lẽ là do phúc đức mà các vị tiên hoàng để lại cho con cháu vẫn còn rất dày, hay có lẽ là do anh linh của vị rồng đã yên nghỉ tại nơi đây cũng không muốn để cho âm mưu của lũ ma tộc thành công. Ngay vào giây phút mà ngọn Trúc Long tưởng như đã sụp đổ đến nơi thì một tiếng gió rít bất chợt vang lên, lấn át đi tất cả những chấn động đang diễn ra trong lòng núi.
Trên bầu trời Hoàng Lăng chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một bóng người, cùng với đó là một ngọn bút khổng lồ mà sắc bén. Mặc cho thế núi có trùng điệp lên xuống, mặc cho cả ngọn núi có rung chuyển dữ dội, thì ngọn bút ấy vẫn đều đặn và dứt khoát mà viết lên một hàng chữ khổng lồ. Từng chữ một sau khi thành hình liền ẩn sâu vào lòng núi, nhanh chóng bình ổn cơn chấn động đang hoành hành. Chờ đến khi nét bút đã ngừng thì sự bình yên cũng một lần nữa trở lại với ngọn Trúc Long, còn bóng người nọ sau khi đã ra tay cứu giúp hoàng thất một phen thì lại thản nhiên rời đi, chẳng hề cầu lấy một chút báo đáp. Chỉ có ngọn bút khổng lồ lúc này là đã thu nhỏ lại, và lẳng lặng bay đến trước mặt Nguyễn Phong trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả những người đang có mặt tại sân rồng.