Lặng yên đứng cạnh xác em trai mình, Hồng Thành khó khăn lắm mới có thể nói ra những lời ấy. Giữa một tràng chém giết hỗn loạn này, thanh âm của hắn bỗng trở nên nhỏ bé vô cùng. Liệu lời ấy sẽ tới được với em trai hắn, hay là hắn vốn chỉ muốn tự nhủ lòng mình? Chẳng qua, nỗi đau trong lòng Hồng Thành lúc này thật quá lớn. Đứng giữa chiến trường vội vã, hắn lặng người đi để mặc cho tâm trí chìm vào trong dòng hồi tưởng. Từng mảnh ký ức thân thuộc lại hiện về trong lòng Hồng Thành: là khi hắn cùng em trai vui vẻ thả diều trên bờ đê, là khi hai đứa nhóc tựa lưng vào nhau mà chống lại đám trẻ làng bên, và còn cả những ngày đọc sách, những đêm ngắm trăng, lễ trung thu cùng nhau đi rước đèn, ba ngày tết xúng xính quần áo mới đi chúc tết… Dường như từ khi hắn có thể nhớ rõ đến giờ, chưa có một lúc nào hai anh em hắn rời xa nhau. Tình cảm anh em vốn khăng khít thắm thiết như vậy, thế nhưng nay đã phải chia xa. Nghĩ đến đây, cõi lòng Hồng Thành lại thêm một lần nhói đau.
Tòa mật thất trong một thoáng ấy bỗng như yên lặng đi, hoặc có lẽ đó chỉ là sự tưởng tượng của riêng mình Hồng Thành? Hắn không quan tâm, bởi trong lòng hắn lúc này còn phải chịu đựng một nỗi đau vô cùng: nỗi đau mất đi người thân, và cả nỗi đau mất đi bạn bè. Trong một giây phút này, những nỗi đau ấy như hòa quyện vào nhau mà bóp chặt lấy trái tim Hồng Thành, mà chèn kín cả tâm trí hắn. Hồng Thành như muốn ngừng thở! Trái tim hắn không biết đã ngừng lại bao lâu vì niềm đau vô bờ này. Khóe mắt hắn muốn rơi lệ, thế nhưng nước mắt kia lại chẳng thể chảy ra. Nước mắt, đã bị ngọn lửa bi phẫn trong lòng hắn thiêu đốt hết!
“Choang!”
Thanh âm binh khí va chạm vâng lên sát bên mình, thế nhưng Hồng Thành lại vẫn ngơ ngác nhìn cái xác của em trai mình. Đám ma tộc chưa bao giờ biết nhân từ, và chúng cũng sẽ không buông tha cho những kẻ đã dừng tay. Một tên ma tộc từng bị đánh ngã lúc này lại vùng dậy, chĩa cặp sừng trên đầu hắn húc về phía Hồng Thành.
“Hồng Thành, đừng có ngẩn ra như thế nữa!”
Hồng Thành vẫn đứng sững bên xác em trai mình mà chẳng buồn né tránh đòn công kích của tên binh sĩ ma hóa kia. Một sĩ tử đứng gần hắn nhất thấy vậy thì không khỏi hét to một tiếng, vội vã đẩy Hồng Thành sang một bên, đồng thời vung kiếm chặn đứng đòn công kích của tên binh sĩ. Hồng Thành đến tận lúc này mới chợt tỉnh táo lại. Ánh mắt hắn khi nhìn về phía đám binh sĩ đã bị ma hóa đột nhiên lộ ra vẻ căm thù một cách dữ tợn. Phải rồi! Chính là bọn chúng, chính là đám binh sĩ ma hóa này đã khiến cho anh em hắn phải chia lìa. Và còn cả đám ma tộc khốn kiếp kia nữa, nếu như không có lũ ma tộc ấy thì làm sao có cuộc chiến này, làm sao mà hắn phải mất đi em trai?
“Haaaaaaa”
Gầm lên một tiếng thật to để phát tiết nỗi căm hận nơi đáy lòng, Hồng Thành vung đao lên chém vào tên binh sĩ vừa định tấn công hắn. Một đao, hai đao, ba đao… Đến chính hắn cũng chẳng rõ mình đã chém bao nhiêu đao, chỉ biết rằng thân xác tên binh sĩ bị ma hóa nọ đã bị lưỡi đao trong tay Hồng Thành chém nát. Máu đen tung tóe trên nền đất, thịt vụn xen lẫn cùng những mẩu sừng vỡ cuốn theo từng nhát đao của hắn mà văng về phía đám binh sĩ. Sự điên cuồng và phẫn nộ của Hồng Thành dường như đã đạt tới đỉnh điểm, từng ánh mắt, từng hành động của hắn đều toát ra một thứ khí thế cuồng bạo đến kinh người. Đám binh sĩ ma hóa dù đã mất đi lý trí, thế nhưng từ sâu trong tiềm thức của chúng vẫn cứ dấy lên một trận sợ hãi đối với tên sĩ tử điên cuồng kia. Chính sự sợ hãi ấy đã khiến cho bọn chúng phải lùi bước, dù chỉ là một bước rất nhỏ.
Hồng Thành dù điên cuồng, thế nhưng ánh mắt hắn khi nhìn về phía xác em trai mình vẫn lộ ra một thứ tình cảm thân thiết. Tranh thủ khoảng trống rất nhỏ do đám binh sĩ vừa tạo ra, Hồng Thành vội vã đỡ lấy xác Hồng Minh mà cõng lên vai mình. Thân là kẻ tập võ, Hồng Thành tự nhiên luyện được sức khỏe hơn người, dù có cõng thêm xác em trai mình trên lưng nhưng vẫn có thể hành động một cách tự nhiên. Chỉ thấy hắn khẽ vỗ lên vai Hồng Minh, giọng nói chắc chắn như lập lời thề:
“Em trai, chúng ta về nhà thôi!”
Vừa dứt lời, Hồng Thành liền vững vàng bước về phía trước, tay vẫn nắm chắc lưỡi đao sẵn sàng quét sạch những tên binh sĩ dám cản đường. Ánh đao loang loáng liên tục lóe lên, nguyên lực hỏa hệ rừng rực phả ra từng đợt theo mỗi bước đi của Hồng Thành. Lại một tên binh sĩ ma hóa tấn công kẻ sĩ tử điên cuồng kia. Chỉ thấy thân thể hắn vừa bước vào tầm tấn công của thanh đao liền đứng khựng lại. Một bóng đao đỏ rực chợt hiện rồi biến mất, trên mình tên binh sĩ chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một vết thương kéo dài từ vai xuống hông. Hồng Thành chẳng buồn để ý đến kẻ vừa tấn công mình, vẫn lặng yên bước về phía trước. Ngay lúc hắn bước qua, thân mình tên binh sĩ nọ đột nhiên tách làm hai mảnh mà đổ gục xuống.
Gã đội trưởng nhận thấy tình thế không ổn, lập tức ra hiệu cho đám binh sĩ tập trung tấn công về phía Hồng Thành. Thế nhưng, đối mặt với cả chục tên binh sĩ đang ập đến, Hồng Thành vẫn chưa từng tỏ ra yếu thế. Ánh mắt hắn thoáng lóe lên vẻ thù hận mãnh liệt, bước chân hắn lại vẫn cứng rắn lao thẳng vào giữa đội hình địch. Thanh đao trong tay hắn tung bay, tựa như con hổ dữ xông vào giữa bày dê, chỉ tấn công mà chẳng cần phòng thủ.
“Choang!”
Lưỡi đao đỏ rực chém thẳng lên móng vuốt của một tên binh sĩ. Móng vuốt kia thế mà lại cứng rắn vô cùng, sau khi va chạm với lưỡi đao lại chỉ tóe ra chút hoa lửa mà không bị tổn hại gì. Đột nhiên, tên binh sĩ mở rộng móng vuốt nắm chặt lấy lưỡi đao, mà từ bên hông Hồng Thành lại có một tên khác hai cánh tay lô nhô gai xương đang tấn công vào mạn sườn hắn.
“Hây aaaaaaaaa!”
Chỉ thấy Hồng Thành đột nhiên hét to một tiếng, nguyên lực hỏa hệ trong cơ thể hắn theo một tiếng hét ấy mà bốc lên rừng rực, cuồn cuộn truyền vào trong lưỡi đao. Cặp móng vuốt của tên binh sĩ cứng rắn là vậy mà lúc này cũng bị nguyên lực hỏa hệ trên thân đao nung đỏ. Đúng lúc này, Hồng Thành hít mạnh một hơi, dồn toàn lực bổ mạnh thanh đao xuống. Bộ móng vuốt đang nắm chặt thanh đao đã bị hỏa nguyên lực làm cho yếu đi, giờ không cách nào chống cự nổi lực lượng cuồng bạo như vậy nên lập tức vỡ tan. Lưỡi đao sắc bén thuận thế mà bổ xuống, dễ dàng chém tên binh sĩ nọ làm hai mảnh.
Tên binh sĩ còn lại lúc này cũng đã tiếp cận Hồng Thành. Hai bàn tay lởm chởm xương xẩu cùng lúc hợp lại, thúc mạnh vào bên hông hắn. Hồng Thành đã không kịp tránh né, mà hắn cũng chẳng thèm tránh. Chân phải khẽ lui lại một bước, tư thế của hắn cũng theo đó mà xuất hiện biến hóa nhỏ. Mượn lực của một bước này, Hồng Thành dứt khoát rút thanh đao ra rồi bổ thẳng xuống đầu tên binh sĩ nọ. Đám binh sĩ này đã mất đi lí trí, vì vậy chúng chưa từng biết né tránh là gì. Đôi tay đầy gai xương của tên binh sĩ trong một khoảnh khắc này đã đâm sâu vào bên hông Hồng Thành, thế nhưng lại đâm vào một vị trí đặc biệt, không chạm đến bất cứ nội tạng nào trong thân thể hắn. Mà lưỡi đao của Hồng Thành lúc này đã bổ mạnh xuống, chém bay đầu tên binh sĩ kia.
Vung đao chém đứt cánh tay của tên binh sĩ, Hồng Thành vẫn chưa vội rút đoạn tay còn lại ra khỏi thân thể. Máu tươi không ngừng rỉ ra từ miệng vết thương, gai xương lởm chởm trên cánh tay nọ tuy chưa động đến nội tạng nhưng mỗi khi hắn cử động mạnh lại vẫn gây ra từng cơn đau nhức dữ dội. Chẳng qua Hồng Thành vẫn không rên lấy một tiếng, cắn răng chịu đau mà tiếp tục vung đao chém về phía một tên binh sĩ khác. Nào ngờ, đúng lúc này lại có một tên lao đến tấn công từ phía sau Hồng Thành. Trên lưng hắn chính là xác Hồng Minh! Chỉ thấy Hồng Thành đột nhiên xoay người, cánh tay trái vung mạnh về phía sau thúc cùi trỏ vào giữa mặt tên binh sĩ nọ. Thế nhưng, đám binh sĩ này nào biết đau đớn là gì. Tên binh sĩ nọ tranh thủ ôm chặt lấy tay Hồng Thành, hàm răng lởm chởm ngay lập tức cắn một phát thật mạnh lên bắp tay hắn. Nhát cắn rất sâu, hơn nữa máu chảy ra từ miệng vết thương lại biến thành sắc đen, rõ ràng là có độc.
Hồng Thành cắn răng dùng sống đao vỗ mạnh vào mặt tên binh sĩ nọ, mượn đà bổ đao xuống chém đứt hai tay đang cuốn chặt lấy hắn. Thế rồi, hắn chuyển đao sang tay trái, mà tay phải lại rút ra một con dao nhỏ từ bên hông. Cắn chặt răng không hét lấy một tiếng Hồng Thành, dùng con dao nhỏ khoét sạch miệng vết thương trên bắp tay, không để cho chất độc kịp ăn vào máu.
Võ giả hỏa hệ vốn nổi tiếng vì khả năng công kích mạnh, đồng thời còn có khả năng hồi phục kinh người, bởi lẽ “tâm trữ hỏa”. Chỉ có điều, mặc cho khả năng khôi phục có tốt đến mấy mà phải chịu những vết thương đáng sợ như Hồng Thành thì cũng khó mà chiến đấu tiếp được. Thế nhưng, Hồng Thành lại vẫn đứng vững, chỉ có điều hắn cũng không kìm được mà cảm thấy hoa mắt một trận bởi mất máu và đau đớn. Đúng lúc này, lại một tên binh sĩ khác lao đến tấn công hắn. Hồng Thành cố gắng vung đao lên, thế nhưng vết thương trên tay lại truyền đến một trận đau đớn khiến cho động tác của hắn không khỏi chậm lại một nhịp. Đao đã không kịp chặn lại đòn tấn công của đối phương. Hồng Thành thấy vậy chỉ có thể mỉm cười chua xót, chẳng nhẽ anh em hắn đều phải bỏ mình nơi đây?
“Binh!”
Một thanh âm trầm đục vang lên khiến Hồng Thành không khỏi giật mình. Một cây côn sắt chẳng biết đã chắn trước mặt hắn từ lúc nào, mà tên binh sĩ định tấn công hắn đã bị đánh văng ra thật xa. Hồng Thành nhìn lại mới nhận ra, sĩ tử vừa ra tay giúp đỡ hắn chính là Bảo Trung. Chỉ thấy Bảo Trung mỉm cười mà nói:
“Hồng Thành, chúng ta vẫn còn là đồng đội đấy!”
“Đúng thế. Chính vì là đồng đội nên cậu đừng có chiến đấu một mình nữa, mau bước vào trận hình đi, chúng ta cùng nhau vượt qua khó khăn này.”
Người vừa lên tiếng chính là Trần Duy. Mà không chỉ có hắn, tất cả những sĩ tử khác dù đang chiến đấu cũng cố đẩy lui kẻ địch rồi nhìn về phía Hồng Thành, trong ánh mắt ai cũng mang theo ý khuyên bảo và hy vọng. Hồng Thành chợt bật cười, hắn gật đầu với tất cả mọi người rồi nói:
“Được, vậy chúng ta cùng nhau hợp sức. Cùng nhau trở về nhà!”