Giọng nói kiêu ngạo của Từ Hồng vang vọng trong phiến rừng rậm, tràn ngập một giọng điệu cao cao tại thượng, coi thường những kẻ khác. Bản thân hắn cũng không chỉ nói xuông, một thân áo đen theo gió bay bay, Từ Hồng bước từng bước, đạp lên không khí, vững vàng đứng giữa không trung nhìn xuống đám người Nguyễn Phong.
“Các ngươi quả thật cũng có chút bản lĩnh, không ngờ lại có thể đối phó với Liên tiễn nỏ một cách dễ dàng như vậy. Nếu bây giờ các ngươi chịu giao ra kim quy linh giáp, rồi sau đó bái làm thủ hạ của ta, thì ta có thể tha cho các ngươi một mạng, thậm chí còn cho các ngươi một con đường sáng để đi. Đề nghị này không tệ chứ hả?”
Từ Hồng không chút khách khí đưa ra một đề nghị cực kỳ ngạo mạn, hoàn toàn coi thường thực lực của đám người Nguyễn Phong. Hai người Trần Duy và Văn Thái nghe thấy lời này, trong lòng không khỏi tức giận vô cùng.
“Ha ha, đề nghị của ngươi quả thật rất hay, nhưng ta còn có một đề nghị hay hơn. Nếu bây giờ ngươi quỳ xuống gọi chúng ta ba tiếng ông nội, ta còn có thể bỏ qua không ra tay trừng trị một đứa cháu hư đốn như ngươi đấy?”
Trần Duy vốn nhanh mồm nhanh miệng, ngay lập tức đáp lại lời của Từ Hồng, giọng điệu cũng tuyệt đối kẻ cả, không thèm để ý đối phương vào đâu. Từ Hồng vốn cho rằng mình có ý tốt đưa ra một con đường sáng, đối phương nên cảm ơn mới phải, nào ngờ lại nhận được sự đáp trả như vậy, không khác nào là nhổ vào mặt hắn. Vốn được sinh ra trong gia đình quyền thế, từ bé đến giờ lại được người ta gán cho cái mác thiên tài, mới hơn hai mươi tuổi đã tu luyện đến cấp bậc Tu tinh, Từ Hồng nào đã bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy. Ngay lập tức, khuôn mặt Từ Hồng đỏ rực lên, hai mắt trừng trừng nhìn về đám người Nguyễn Phong, không hề che dấu chút nào ý muốn giết người. Đúng thế, hắn phải giết hết đám người này, có vậy mới lấy lại được thể diện của mình, bằng không thì hắn tuyệt đối không chấp nhận được.
“Các ngươi đã muốn chết, vậy ta cũng không ngại tiễn các ngươi một đoạn. Đi chịu chết hết đi!”
Gầm lên một tiếng dữ dội, Từ Hồng đứng giữa không trung hai tay vung mạnh hướng lên trời. Ngay lập tức, một luồng gió mạnh rít gào tụ tập, xoáy tròn tại trên đỉnh đầu Từ Hồng, hình thành lên một cái đĩa tròn bằng gió, không ngừng ma sát với không khí tạo ra những tiếng rít chói tai
“Phong viên nhận”
Theo từng tiếng hô của Từ Hồng, cái đĩa tròn càng ngày càng thu nhỏ lại, càng ngày càng xoay nhanh hơn, rút cục đến mức cực hạn mà hắn có thể chịu đựng được, Từ Hồng hét lớn một tiếng, ném mạnh cái đĩa gió này về phía đám người Nguyễn Phong. Đứng dưới mái che, vẻ mặt của hai người Trần Duy và Văn Thái trong nháy mắt trở nên tập trung vô cùng. Văn Thái thu hồi lại thanh đại đao của mình, hai tay trực tiếp đạt lên nền đất, theo đó không ngừng sử dụng thổ nguyên lực thúc giục, khiến cho mái vòm bằng đất đá vốn đang tràn ngập ánh sáng xanh lá nhanh chóng được bao phủ thêm một tầng ánh sáng vàng có vẻ nặng nề mà kiên cố. Trần Duy cũng tuyệt không chịu kém, hai tay hắn làm một vài động tác kỳ quái, sau đó thúc giúc một lượng lớn mộc nguyên tố vào sợi rễ cây nối liền với thanh mộc kiếm. Cả một đám dây leo vốn nằm chằng chịt trên mái vòm, lúc này đây chợt như có linh tính, nhanh chóng mọc dài ra, sau đó kết lại với nhau thành một tầng võng dày đặc. Trải qua sự gia tăng của hai người bọn họ, tầng phòng ngự trên đỉnh đầu bốn người đã trở nên kiên cố chắc chắn vô cùng.
Theo từng tiếng rít chói tai vang lên, cái đĩa tròn hình thành từ gió cuối cùng cũng va chạm với lớp phòng ngự dày đặc kia. Hai người Trần Duy và Văn Thái vốn tự tin rằng lớp phòng ngự của bản thân là rất kiên cố, nhưng lúc này sắc mặt bọn họ cũng không ngừng được mà biến đổi. Tầng phòng ngự được cho là kiên cố của bọn họ, đối mặt với một chiêu của đối phương đã ngay lập tức trở nên rời rạc vô cùng. Cái đĩa gió kia, có lẽ nên gọi là lươi đao gió mới đúng, không ngờ lại sắc bén đến cực điểm. Chỉ vừa va chạm với nhau, lưỡi đao gió kia đã dễ dàng xé rách đám dây leo của Trần Duy. Dường như, cả một lưới dầy chằng chịt dây leo, đứng trước mặt lưỡi đao gió này cũng không khác tờ giấy mỏng là bao, hiệu quả phòng ngự đạt được thấp đến đáng sợ. Cũng may mộc nguyên tố còn có khả năng kéo dài bên bỉ vô cùng, từng đám dây leo bị cắt đứt liên tục nhưng lại ngay lập tức có thể mọc dài ra, quấn vào cùng một chỗ làm tiêu hao không ít năng lượng của lưỡi đao gió. Chỉ là loại hiệu quả này cũng không thể kéo dài mãi, nguyên lực của Trần Duy mới chỉ ở trình độ tân thủ cấp bảy, cũng không thể chịu đứng lâu được, cuối cùng cũng không thể ngăn chặn được lưỡi đao gió kia lại. Mà lưỡi đao gió trải qua một tầng dây leo này, năng lượng bên trong cũng đã tiêu tốn hơn một nửa, tuy nhiên vẫn sắc bén vô cùng, tiếp tục va chạm cùng với mái hiên hình thành từ thổ nguyên tố dày đặc. Lớp hào quang màu vàng đất bên ngoài mái hiên vừa tiếp xúc với lưỡi đao gió liền nhanh chóng ảm đạm xuống, mà bức tường đất vốn chắc chắn vô cùng lúc này lại xuất hiện thêm vô số khe nứt. Thế nhưng, lực phòng ngự của thổ nguyên tố quả thực không mạnh mẽ, tốc độ tiêu hao năng lượng của lưỡi đao gió khi va chạm với bức tường này nhanh hơn hẳn lúc trước, chỉ được không đến một phút thì đã mờ nhạt vô cùng, cuối cùng tan biến thành một cơn gió.
Tuy rằng kiên trì chống đỡ được một đợt tấn công của Từ Hồng, nhưng đây mới chỉ là đợt tấn công đầu tiên mà thôi. Mà lúc này, Trần Duy nguyên lực cạn kiệt đã không thể tiếp tục chống đỡ, mà Văn Thái cũng không khá hơn là bao. Bức tường đất trên đầu vốn kiên cố cực kỳ, qua một lượt chống đỡ này cũng đã bị đánh cho rạn nứt liên miên, đặc biệt chỗ tiếp xúc với lưỡi đao gió còn xuất hiện một cái kheo rộng, ánh sáng mặt trời không ngừng xuyên qua đó, soi rọi xuống khu vực đám người Nguyễn Phong đang đứng.
“Ha ha, các ngươi rốt cục cũng chỉ là con sâu cái kiến, đứng trước mặt ta còn dám lớn lối nữa không. Với thực lực như vậy, để ta xem các ngươi còn có thể chống cự được mấy chiêu nữa của ta?”
Từ Hồng liên tiếp cười vang một cách cuồng ngạo. Hai tay hắn một lần nữa vung lên, thế nhưng sau đó lại không có động tác gì khác, hắn cứ giữ nguyên tư thế như vậy, không hề cử động. Đám người Thiết Luyện môn bên dưới nhìn thấy cảnh này, đều có vẻ nghi hoặc khó hiểu, mà hai người Trần Duy và Văn Thái cũng không khác gì bọn họ. Chỉ có Vũ Ngôn, ánh mắt khi nhìn về phía Từ Hồng có một chút kinh ngạc và tán thưởng, ngoài ra còn có không ít ánh mắt trong bóng tối nhìn lại đây, đều mang theo một vẻ trông mong. Rất nhanh, mọi người liền nhận ra dị động. Từng đợt phong nguyên tố, không ngừng tập trung lại về phía Từ Hồng, ngưng tự lên thân thể hắn. Quần áo Từ Hồng phấp phới bay trong gió, mà giờ phút này, trên thân thể hắn cũng có từng đợt gió cuốn quanh, giống như khoác lên mình một lớp áo giáp bằng gió vậy. Hai cánh tay Từ Hồng đang dang rộng sang hai bên dần dần khép lại, thế nhưng cảm giác lại nặng nề một cách lạ thường. Trên thân thể hắn, tất cả gió còn đang cuốn quanh nhanh chóng tập trung lại tại vị trí hai cánh tay, dường như hình thành lên một lớp lốc xoáy bao quanh cánh tay hắn. Khuôn mặt của Từ Hồng vào lúc này lại có vẻ tập trung lạ thường, hai cánh tay giống như đang nâng niu vật gì đó, không dám có một chút cử động mạnh, chỉ có thể từ từ di chuyển theo hình vòng cung. Cuối cùng, hai cánh tay của hắn hợp lại một chỗ, trên hai cánh tay lúc này xuất hiện lên một mũi gió nhọn hoắt, thậm chí còn không ngừng xoay tròn, vang lên từng tiếng “ông ông” kỳ dị.
“Chiêu thức này ta mới luyện thành không lâu, chưa từng sử dụng khi chiến đấu bao giờ. Hôm nay coi như các ngươi may mắn, trước khi chết còn được chứng kiến một trong những chiêu thức mạnh nhất của ta. Thế nên, hãy đón nhận cái chết đi. Phong nha!!!”
Vừa dứt lời, hai tay Từ Hồng chợt đẩy mạnh về phía trước một cái. Mũi gió vốn hắn cố công kiềm giữ, nay vừa được thả ra ngay lập tức điên cuồng rít lên, giống như vui mừng sung sướng vậy. Tốc độ của mũi gió này mới đầu cũng không quá nhanh, thế nhưng theo mỗi vòng quay của mũi gió, tốc độ của nó lại tăng thêm một phần. Cái đuôi gió không ngừng xoay tròn, giống như một động cơ phản lực liên tục tăng tốc lên vậy, khiến cho cả mũi gió nhanh chóng đạt đến một tốc độ chóng mặt. Chỉ cần nhìn qua một lượt, cũng có thể nhận ra được mũi gió này mang theo tính xuyên thấu mãnh liệt, đặc biệt nhằm vào việc phá vỡ phòng ngự của đối phương. Và không ngoài dự đoán, với tốc độ tăng nhanh liên tục của mũi gió, chỉ trong nháy mắt nó đã bay đến trước lớp phòng ngự mà Văn Thái dựng lên, rồi nhẹ nhàng xuyên qua giống như xuyên qua một tấm giấy vậy. Đám người Thiết Luyện Môn, Từ Hồng, hay kể cả là đám người còn ẩn mình trong rừng, giờ phút này đều nhẹ thở dài một cái, thản nhiên cho rằng đám người Nguyễn Phong dưới sự công kích mãnh liệt này, không chết thì cũng trọng thương. Chỉ là suy nghĩ này còn chưa tồn tại được trong tâm trí của bọn họ bao lâu, ngay lập tức đã bị một loạt tiếng gió rít gào cùng hàng tràng tiếng nổ vang cắt đứt.
Lớp tường đất bao phủ xung quanh nhóm người Nguyễn Phong ầm ầm sụp đổ, bụi đất bốc lên mù trời, còn có cả một tầng dây leo bị gió cuốn lên quăng quật khắp nơi. Chờ khi gió bụi đã lắng xuống phần nào, từ trong một tầng mờ mịt kia, một giọng nói thanh thoát mà lại cương quyết vô cùng vọng ra:
“Hừ, chút tài mọn cũng dám đem ra lừa người. Gió của ngươi, không phải là gió. Đến đây, để ta cho ngươi biết thế nào mới là gió chính thức”