“Choang!”
Một âm thanh đanh gọn vang lên, thanh đao trong tay Trần Duy trải qua một trận chiến điên cuồng đã đi đến giới hạn cuối cùng. Cầm trong tay nửa thanh đao gãy, ánh mắt Trần Duy vẫn tràn ngập vẻ quyết liệt như trước, chẳng chút mảy may lo lắng hay sợ hãi. Thế nhưng mặc cho lòng quyết tâm vô hạn, sức người lại chỉ có hạn. Thanh đao trong tay Trần Duy vừa gãy, khả năng công kích và phòng ngự của hắn lập tức suy giảm đáng kể. Đám thích khách nào chịu bỏ qua cơ hội này, ba bốn tên điên cuồng nhằm thẳng về phía Trần Duy mà tấn công. Ánh đao loang loáng bổ xuống, trong ánh mắt đã mờ đi vì máu và mồ hôi của Trần Duy chỉ còn lại bốn vệt sáng lúc mờ lúc tỏ.
Hắn nhắm mắt lại! Trong giây phút này, đôi mắt đã không còn đáng tin cậy nữa. Cơ thịt trên người Trần Duy đột ngột co lại, từng lỗ chân lông cũng đồng thời mở rộng ra. Trong tâm trí của hắn, quỹ tích của bốn nhát đao bổ đến dần hiển hiện rõ ràng. Thân thể Trần Duy đột ngột chuyển động, đôi chân hắn chầm chậm bước từng bước tưởng như chẳng thể tránh nổi đòn công kích của đối phương. Thế nhưng kì lạ thay, nhát đao chém tới lại chỉ sượt qua sát người hắn, cắt đứt vài lọn tóc bết lại vì máu. Chỉ có điều, bước đi của Trần Duy lúc này đã không còn nhanh nhẹn như trước, mặc cho hắn hết sức tránh né nhưng vẫn bị một nhát đao cuối cùng bổ lên lưng, để lại một vết thương dài sâu hoắm.
“Ha ha…”
Mặc kệ vết thương trên lưng máu đang tuôn ra xối xả, Trần Duy lại khẽ bật ra tiếng cười. Đoạn đao gãy trong tay hắn run rẩy vung lên, tốc độ chầm chậm nhưng lại khiến cho người ta nhìn vào chỉ thấy một mảnh ánh đao loang loáng. Nhất thời xung quanh khu vực Trần Duy đứng bị bao trùm bởi ánh đao, đâu đâu cũng thấy từng vết đao ảnh run rẩy rung động. Xung quanh Trần Duy lúc này dường như không phải là đao ảnh, mà là một phiến lá cây nhẹ nhàng rung rinh trong gió. Ba tên thích khách vừa nãy tấn công hụt lúc này đã bị phiến đao ảnh bao phủ. Một loạt tiếng “rì rào” vang lên, kèm theo là từng trận âm thanh cắt xé ghê người.
Vòm đao ảnh tan đi trong nháy mắt, kéo theo là một tràng tiếng rên la thê thảm của ba tên thích khách. Chỉ thấy trên thân thể chúng lúc này chỉ toàn là vết thương, máu tuôn ra xối xả. Nỗi đau bị ngàn đao chém lên thân thể thật chẳng dễ chịu chút nào, cả ba tên thích khách ngã vật ra đất, quằn quại rên la một cách đau đớn. Thế nhưng Trần Duy lúc này cũng chẳng khá khẩm hơn đối phương, sức lực toàn thân dường như đã hao kiệt sau một đòn tấn công vừa nãy. Mặc dù tinh thần hắn vẫn cố chống cự, thế nhưng cơn mệt mỏi kéo đến giống như nước lũ, nhanh chóng lấp đầy tâm trí hắn. Trần Duy ngã gục xuống trong vũng máu, đôi mắt nhắm chặt nhưng trên môi vẫn đọng lại một nụ cười thỏa mãn: dù có gục ngã nhưng hắn cũng đã giúp được cho anh em của mình giảm đi rất nhiều áp lực.
“Hừ, tên khốn, sức cùng lực kiệt mà vẫn còn cố kéo theo ba người của chúng ta. Đáng tiếc, ngươi chưa giết được bọn họ thì đã mất mạng rồi.”Tên thích khách thứ tư lạnh lùng nhìn về phía Trần Duy. Hắn chậm rãi bước từng bước đến, thanh đao trong tay từ từ giơ lên cao, động tác giống như một tên đao phủ đang chuẩn bị chém đầu phạm nhân.
“Hây... Vút”
Theo sau một tiếng hô lấy khí thế là một tràng tiếng gió rít ào ạt. Thanh đao trong tay gã thích khách bổ mạnh xuống, nhằm thẳng về phía cổ Trần Duy.
“Soạt!”
“Trần Duy!”
Ánh đao sáng bạc lạnh lẽo như ánh trăng thu nhẹ nhàng lướt qua, một dòng máu tươi xối xả phun trào. Một cái đầu bay vọt ra, lăn lông lốc trên mặt đất.
Văn Thái đã đột phá vòng vây của đám thích khách vội vã lao đến bên Trần Duy. Máu trên thân thể Trần Duy đã ngừng chảy, hoặc có lẽ là đã chảy cạn rồi.
“Trần Duy, xin lỗi, tại tôi không kịp đến hỗ trợ mới khiến cậu thành ra thế này. Nhưng không sao, tôi tin là anh em chúng ta nhất định sẽ vượt qua được hôm nay. Cố lên! Hãy cố lên!”
Sau khi kiểm tra kỹ càng vết thương trên thân Trần Duy, Văn Thái nhẹ nhàng thở phào một hơi. Mặc dù khắp thân thể Trần Duy là vết thương nhưng còn chưa nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua là do mất máu quá nhiều nên mới gục ngã mà thôi. Phía xa xa, cái đầu của tên thích khách lăn lông lốc trên mặt đất, ánh mắt hắn còn hiện rõ vẻ khó tin trước lúc chết.
Văn Thái lạnh lùng xách đao đi về phía ba tên thích khách còn đang nằm quằn quại trên mặt đất, ánh mắt hắn tràn ngập sát khí. Ba tên thích khách dường như cũng biết là nguy hiểm đang đến gần, nhất thời đều mặc kệ đau đớn mà cố gắng gượng dậy. Tên nào tên nấy tay run run, thân hình cũng run run vì đau đớn, thế nhưng vào lúc đối mặt với cái chết thì nỗi đau đớn cũng chẳng đáng là gì.
“Lũ thích khách đáng chết, xem đao đây.”
Văn Thái vẻ mặt hầm hầm sát khí, ánh mắt đã hơi có phần đỏ lên trông càng dữ tợn. Trong nhóm ba người, Văn Thái vốn luôn giữ vẻ bình tĩnh già dặn, thế nhưng lúc này đây khi hắn nổi giận thì quả thật còn đáng sợ hơn bất cứ ai. Mặc cho vết thương nơi đùi phải vẫn đang rỉ máu, Văn Thái điên cuồng lao thẳng về phía ba tên thích khách, tốc độ nhanh đến đáng sợ. Hắn hét to một tiếng, thanh đao trong tay vung lên mãnh liệt. Lưỡi đao sáng loáng như tuyết lúc này đã nhiễm máu đỏ rực, ánh đao loang loáng một màu hồng kinh người. Ba tên thích khách nhìn thấy vẻ điên cuồng của Văn Thái thì trong lòng đột nhiên sinh ra một niềm sợ hãi, thế nhưng thời khắc này không cho phép bọn chúng sợ hãi, bởi sợ hãi đồng nghĩa với chết. Ba tên thích khách cùng hét vang một tiếng, thanh đao trong tay bổ mạnh về phía Văn Thái theo ba hướng khác nhau. Nào ngờ Văn Thái chẳng thèm quan tâm đến việc phòng ngự, mặc cho hai lưỡi đao chém lên thân thể từ hai phía, thanh đao trong tay hắn va chạm mạnh mẽ với đòn công kích đến từ phía chính diện.
“Choang”
Một tiếng gãy vang lên giòn tan.Thanh đao trong tay Văn Thái mang theo khí thế sấm sét chém gãy đôi thanh đao của đối phương, lưỡi đao thuận đà vọt mạnh về phía trước dễ dàng chém bay đầu tên thích khách. Gã thích khách đến lúc chết vẫn không tin được mình lại chết như thế, vẻ mặt Văn Thái trong mắt hắn lúc này trông chẳng khác nào loài ma quỷ: hung ác, dữ tợn, điên cuồng!
Hai gã thích khách còn lại cũng hoảng sợ vô cùng, lưỡi đao trong tay vội vã rút về rồi lại vung lên chém mạnh về phía đối phương. Trong lòng cả hai tên thích khách lúc này chỉ còn lại một ý nghĩ, phải chém chết đối phương! Thế nhưng Văn Thái đâu phải muốn tự sát. Hai tay Văn Thái nắm chặt chuôi đao, thanh đao trong tay hắn đột ngột lóe lên chặn đứng đòn công kích của hai gã thích khách. Đúng lúc này, Văn Thái đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười nhìn có vẻ vô cùng chất phác, thế nhưng trong mắt hai gã thích khách thì nụ cười ấy lại đáng sợ vô cùng.
Hai gã thích khách vội vã thu đao về, thế nhưng bọn chúng nhanh chóng nhận ra lưỡi đao của mình đã dính chặt với đối phương. Đúng lúc ấy Văn Thái chợt quát to một tiếng, lực tay bất ngờ tăng mạnh đánh bay hai thanh đao của đối phương, lưỡi đao thẳng một đường chém bay đầu một gã thích khách. Tên thích khách còn sống sót lúc này đã hoảng sợ tột cùng, cả thân thể hắn run như cầy sấy, đôi chân nặng tựa đeo chì, muốn chạy trốn mà lại chẳng cất nổi bước. Ánh mắt Văn Thái chằm chằm nhìn về phía hắn khiến tên thích khách đột ngột sinh ra một ý nghĩ muốn được giải thoát. Lưỡi đao của Văn Thái lóe lên, tên thích khách quả thật đã được như ý nguyện, ngã gục xuống trong một vũng máu.
“Chíu!”
Một loạt âm thanh xé gió vang lên. Từ bên ngoài cửa sổ chợt xuất hiện thêm mười tên thích khách, có lẽ chính là nước cờ bọn thích khách đã sắp đạt đề phòng bất trắc. Đám thích khách này tên nào tên nấy trên tay đều cầm theo nỏ ngắn, mười mũi tên được bắn ra đều nhằm về phía Văn Thái và Nguyễn Phong khiến bọn họ khó lòng phòng bị.
“Choang choang!”
Nguyễn Phong vung thương gạt đỡ những mũi tên nhằm về phía mình, thế nhưng với tình trạng của hắn lúc này khó mà chống đỡ được toàn bộ. Trên thân mình Nguyễn Phong nháy mắt đã bị hai mũi tên găm vào. Văn Thái cũng không khá hơn là bao, trên thân thể đã trúng phải ba mũi tên. Đúng lúc này Nguyễn Phong đột ngột biến sắc:
“Không ổn, mũi tên có độc!”
Vừa hô xong câu ấy thì Nguyễn Phong cảm thấy đầu óc choáng váng, mặt mày xây xẩm, dường như có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Phía bên kia, Văn Thái đã gục xuống tại chỗ, máu chảy ra từ vết thương nhanh chóng chuyển thành màu đen như mực.
“Chẳng nhẽ ta phải chết tại đây sao?”
Ánh mắt Nguyễn Phong dần mờ đi sắp sửa khép lại hoàn toàn, cũng giống như cánh cửa tương lai sắp khép lại đối với hắn.
“Anh Phong, cố gắng lên. Em tới giúp anh đây”
Đúng lúc này, trong tâm trí Nguyễn Phong vang lên một giọng nói non nớt, chính là của nhóc Lục Phong. Cùng lúc ấy, nguyên tố trong căn phòng vốn đang bị giam cầm chợt sôi lên, dần có xu thế phá vỡ phong ấn của đám thích khách.
“Cái gì? Chuyện gì xảy ra thế này?”
“Mau, mau tiêu diệt hết mấy tên kia đi. Hành động nhanh lên!”
Đám thích khách nhất thời trở nên nhốn nháo, mười tên thích khách vừa xuất hiện vội vàng lao đến tấn công Nguyễn Phong. Thế nhưng bọn chúng đã chậm một bước! Phong nguyên tố trong căn phòng đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của trận pháp, điên cuồng tụ tập về xung quanh cơ thể Nguyễn Phong. Đồng thời, một luồng phong nguyên tố kinh người cũng nhanh chóng tụ tập về phía Nguyên Kiệt. Chỉ thấy cây quạt trên tay Nguyên Kiệt đột ngột lóe sáng, thân thể vốn đã héo hon vì tiêu hao sinh lực bỗng chốc lại bừng lên sinh cơ.
“Ha ha, không ngờ ta còn chưa đến số chết. Nguyễn Phong, Văn Thái, Trần Duy. Các cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, để đám thích khách này cho tôi.”Nói đến đây, Nguyên Kiệt liền vung mạnh cây quạt trong tay lên. Một trận cuồng phong nổi lên trong căn phòng, gió rít dữ dội như đang ở trong cơn bão. Từng trận gió lướt qua dễ dàng cắt nát mọi vật cản, đám thích khách còn chưa kịp lao đến thì đã bị cuồng phong đánh bật về phía sau, một số tên xui xẻo còn bị cuồng phong xé nát thân thể, để lại từng vết thương sâu hoắm đáng sợ.
“Rút, mau rút lui. Kế hoạch thất bại rồi!”
Tên thủ lĩnh thích khách vội vàng ra lệnh cho đám thuộc hạ. Hơn mười tên thích khách vội vã dìu bốn tên cấp tu tinh lao ra khỏi căn phòng.
“Nguyên Kiệt, chúng ta an toàn rồi!”
Vừa nói đến đây, Nguyễn Phong đột ngột gục xuống. Nguyên Kiệt vội vã lao đến đỡ lấy hắn.
“Anh nói đúng, chúng ta an toàn rồi.”**************Giữa hồ Ngưng Bích, một con thuyền nan nhẹ nhàng trôi theo dòng trăng. Trên thuyền chỉ có hai người, một người dáng dấp đầy vẻ quý phái, người còn lại bộ dáng giống như hộ vệ. Người dáng vẻ quý phái đang lặng lẽ rót rượu ra uống, đôi mắt hắn từ đầu đến cuối vẫn chăm chú nhìn về phía lầu Ngưng Bích, nói đúng hơn là nhìn về phía căn phòng của bọn Nguyễn Phong.
“Tả Trung, xem ra kế hoạch của đám thích khách đã thất bại rồi. Chúng ta cũng nên rời đi thôi!”
“Chủ nhân, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng tôi lập tức sẽ đi bắt kẻ mà ngài muốn về.”
“Ồ, không nên. Giờ còn chưa phải là lúc ngươi nên lộ mặt. Dù sao đó cũng chỉ là một con cá nhỏ mà thôi, không ảnh hưởng lớn đến kế hoạch của chúng ta. Mau rời đi thôi, đã muộn rồi!”
Giọng nói của người mang dáng dấp quý phái trầm trầm vang vọng trong đêm. Giữa hồ nước yên tĩnh, một con thuyền nan từ từ trôi theo dòng trăng!