Rừng cây đã sớm qua rồi cái mùa đâm chồi nảy lộc, bây giờ đây là lúc mà từng ngọn cây xanh tươi đơm hoa kết trái, hun đúc tạo nên tinh túy của sự sống. Trên dòng sông, xuyên thấu qua làn nước trong xanh, có thể dễ dàng thấy được từng đàn cá tung tăng bơi lội, phong phú đa dạng vô cùng. Mà trên mặt đất, ở những nơi thành thị, nông thôn, đều có thể thấy được bóng người qua lại tấp nập. Người làm nông thì hăng hái ra đồng, cày cấy chăm sóc từng mảnh ruộng lúa vàng óng, hào hứng chờ đến ngày gặt lúa, hy vọng vào một vụ mùa bội thu. Người buôn bán thì tấp nập qua lại, đến đến đi đi không ngớt, từng loại mặt hàng không ngừng được trao đổi, hình thành nên một khung cảnh buôn bán tấp nập vô cùng. Ở khắp nơi trên đất Đại Việt, từng nhóm từng nhóm sĩ tử vẫn đều đặn ôn luyện, nhiệt huyết càng lúc càng dâng trào, mà không khí cũng càng lúc càng rạo rực khẩn trương, chuẩn bị cho một mùa khoa cử sắp tới. Dường như, trong tâm khảm tất cả mọi sĩ tử lúc này, đều có một đích đến duy nhất, đó chính là kinh đô Đại Việt quốc.
Ấy thế nhưng, vẫn có không ít sĩ tử lại không hướng về kinh đô, mà chọn lựa một hướng đi khác, càng lúc càng xa. Trong một mảnh rừng núi tươi tốt, đang có bốn người không ngừng đi tới. Từ bộ dáng mà nhìn, có lẽ là một nhóm ba sĩ tử được thầy giáo dẫn đi rèn luyện. Nếu chỉ nhìn sơ qua, có lẽ ai cũng sẽ thấy họ chỉ là những người rất bình thường, thế nhưng khi quan sát kỹ, lại có thể nhận ra bốn người bọn họ đều toát lên một thứ khí sắc nổi trội độc đáo. Người sĩ tử đi cuối cùng trong hàng, thân thể cường tráng, vẻ mặt điềm đạm bình tĩnh, cả thân thể không ngừng toát lên một thứ khí thế cân bằng, ổn định, lại không giấu đi vẻ oai phong hùng dũng, nếu người này đi theo nghiệp binh đao, có lẽ sau này sẽ trở thành một vị tướng quân danh chấn sa trường, khiến cho quân địch vừa nghe danh đã sợ hãi. Người sĩ tử ở vị trí thứ ba trong hàng, khuôn mặt sáng sủa, mày rộng trán cao, đôi mắt linh động tinh anh, lại ẩn chứa lên một vẻ trí tuệ sắc sảo, dù sau này đi theo nghề văn hay nghề võ, nhất định đều sẽ trở thành một bậc kì tài, mang nhiều mưu lược.
Mà đi trước hai người bọn họ, lại là một sĩ tử có vẻ mặt thuần phác, dáng người cao lớn cân đối, trông không khác gì một vị thư sinh thông thường, chỉ là ánh mắt người này lại mang một vẻ sâu sắc lạ thường, thi thoảng còn lóe lên một vài tia sáng trí tuệ, luôn luôn nắm bắt tình hình cẩn thận, chưa bao giờ để sót bất cứ điều gì. Một người còn trẻ như vậy, lại đã có tâm tư cẩn thận, tinh tế đến thế, thì dù cho vẻ ngoài có bình thường đến đâu, sau này chắc chắn cũng sẽ đạt được thành tựu khó mà hạn lượng. Mà vị thầy giáo dẫn đường lại càng không tầm thường, chỉ cần nhìn vào vẻ mặt đạm bạc, đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng bình tĩnh nhẹ nhàng là có thể biết được tâm trí của người này vững vàng đến mức nào. Điểm này tuyệt đối không phải tính cách tự nhiên có được, mà phải thông qua từng trải và kinh nghiệm xương máu mới có thể dưỡng thành. Bốn người có dáng vẻ không tầm thường này, chính là bốn thầy trò Vũ Ngôn đang trên hành trình rèn luyện.
Xét theo thời gian, kể từ khi thầy trò Vũ Ngôn đánh đuổi Xương Cuồng, giúp cho các thôn làng chịu đựng sự hoành hành của thụ yêu tìm lại được yên bình, cho đến nay cũng đã gần ba tháng. Trong bốn tháng này, nhóm Nguyễn Phong dưới sự chỉ dẫn của Vũ Ngôn cũng đã rèn luyện được không ít. Bất kể là thể lực, kỹ năng chiến đấu, chiêu thức hay là sự phối hợp đều đã được đề thăng lên một tầm cao mới. Lần này theo yêu cầu của Vũ Ngôn, cả bốn người lại tiếp tục đi về phía Nam, vừa để trải nghiệm cảnh vật các vùng khác nhau trên đất nước Đại Việt, đồng thời cũng là để rèn luyện kinh nghiệm cho ba anh em Nguyễn Phong. Vùng Trung bộ Đại Việt thế đất kéo dài, phía đông tiếp giáp trực tiếp với biển, mà cả dải đất lại thuộc vào vùng khí hậu nhiệt đới, hai loại nguyên tố thủy hỏa cũng vì vậy mà cực kì nồng đậm, khiến cho đám hồn thú thuộc hai hệ này đều phát triển mạnh mẽ. Mà đây cũng chính là nguyên nhân Vũ Ngôn lựa chọn Trung bộ Đại Việt làm địa điểm rèn luyện.
Bốn người đi từ sáng đến tối, cuối cùng cũng dừng lại nghỉ chân. Trời về đêm nhiệt độ cũng dần dịu xuống, những cơn gió từ biển thổi vào mang theo hơi nước mát rượi, cùng một chút vị muối mặn chát, khiến cho người ta không khỏi liên tưởng đến biển rộng với những cơn sóng rì rào vỗ bờ, xua tan đi cái nóng ngày hè. Đêm, cũng là lúc mà con người ta dễ sinh ra cảm xúc nhất, trong lòng những người thanh niên như Nguyễn Phong, vào lúc này không khỏi trỗi dậy những thứ tình cảm mãnh liệt.
Có khi là nhớ nhà, nhớ gia đình đã xa cách bấy lâu, nhớ về những sợi khói lam chiều vất vưởng trên mái nhà, nhớ đến bữa cơm gia đình ấm áp. Cũng có khi, trong lòng lại hiện lên một bóng hình thân thương nào đó, nụ cười dịu dàng đáng yêu, đôi má lúm đồng tiền đỏ ửng mỗi khi ngượng ngùng, khiến cho tim ai không khỏi xao xuyến, cùng với ánh mắt trong veo tươi sáng, hồn nhiên vô cùng, còn có đôi bàn tay khéo léo, êm ái khi bôi thuốc cho ai. Ánh mắt Nguyễn Phong nhìn lên trời đêm, nhìn về phía ngôi sao xa xăm, bất chợt nhìn thấy hình bóng của Tiểu Yến, còn có, một hình bóng nào đó đã cách xa vô cùng. Nguyễn Phong chợt nghĩ đến, nếu như có thể đỗ đạt thành danh, có lẽ nên làm lễ cưới thật long trọng để rước Tiểu Yến về. Hẳn là cha mẹ hắn sẽ rất vui khi con trai mình đỗ đạt công danh, thành gia lập thất. Đột nhiên, Nguyễn Phong lại cảm thấy buồn cười, còn có chút chua xót.
Không biết từ khi nào mà suy nghĩ của hắn đã giống với những người thời xưa, lại có những ý tưởng bình dị như vậy. Hắn vốn không phải một người bình thường, hắn còn có quê hương xa xôi chưa thể tìm về, còn có Ngọc Thanh vẫn đang chờ đợi hắn, còn có ước mơ tu luyện xa xôi. Hắn sao có thể để những ý nghĩ tầm thường như vậy trói buộc. Nghĩ đến đây, mục tiêu trong lòng Nguyễn Phong lại càng trở lên rõ ràng, kiên định, suy nghĩ của hắn cũng dường như đã có những chuyển biến nhất định. Nguyễn Phong nghĩ thông suốt vấn đề này, trong lòng lại yên tâm bình thản trở lại.
Người xưa vẫn nói:
“Đêm tháng năm chưa nằm đã sángNgày tháng mười chưa cười đã tối”
Điều này quả thực không sai chút nào, tháng năm, giữa mùa hè, ngày thì dài mà đêm thì ngắn. Nguyễn Phong chỉ vừa chợp mắt không lâu, chân trời phía đông đã dần dần hửng lên một vài tia sáng của ngày mới. Đúng lúc này, từ phía biển xa lại truyền đến một tiếng gầm thét mạnh mẽ. Ánh sáng ngày mới vừa mới le lói, ngay lập tức đã bị mây đen che phủ. Trên trời, mây đen cuồn cuộn tụ tập, xoay vần liên tiếp, nặng nề vô cùng. Từng tia sét trắng xanh rạch ngang bầu trời, ầm ầm nổ vang, rừng rực lưu chuyển trong tầng mây đen. Mà gió cũng bắt đầu điên cuồn rít gào, không ngừng tụ tập lại, hình thành lên một cái vòi rồng thô to ở chính giữa đám mây đen. Biến đổi đột ngột này nhanh chóng đánh thức bốn người Nguyễn Phong, thu hút sự chú ý của bọn họ.
Cả bốn người nhanh chóng chạy về hướng đông, nhằm khu vực biển mà tiến tới, muốn quan sát rõ ràng là chuyện gì đang xảy ra. Người ta thường nói tài cao gan lớn, chút thời tiết biến đổi này, đối với những người tu luyện như bọn họ cũng không phải là uy hiếp quá lớn, chưa kể còn có một tu luyện giả cấp bậc lưỡng nghi ở đây. Khi bốn người tiến đến một khu vực quang đãng, gần với bờ biển thì liền dừng lại. Từ vị trí hiện tại, họ đã có thể nhìn thấy những chuyện đang diễn ra trên mặt biển.
Trên mặt biển lúc này, sóng dữ liên tục gào thét. Từng cơn sóng điên cuồng trỗi dậy, mạnh mẽ vươn cao, cuối cùng đổ ụp xuống, bao phủ lấy một vùng biển nhất định, giống như muốn nhấn chìm một thứ gì đó đang sắp nổi dậy. Vũ Ngôn ánh mắt tinh tường, từ xa đã có thể thấy rõ, đang bị sóng dữ nhấn chìm dưới biển kia, không ngờ lại là một con rùa thật lớn. Con rùa này, hình thể có thể so với một con thuyền cỡ trung, trên lớp mai rùa không ngờ trơn bóng nhẵn nhụi, không hề có một chút lồi lõm nào, nhìn kỹ còn có thể thấy, dưới lớp vỏ ngoài màu nâu đất kia, thi thoảng lại lóe lên từng tia sáng màu vàng kim chói mắt.
Cổ con rùa này khá dài, trên cổ còn có mọc lên một lớp vảy màu bạc sáng chói, rực rỡ, phản xạ lại từng tia sáng chiếu lên. Mà trên đầu rùa, không ngờ lại có một cặp bướu nổi lên, nhìn có chút giống như hai cái sừng, chỉ là vẫn chưa thật sự thành hình mà thôi. Kinh nghiệm của Vũ Ngôn phong phú vô cùng, thế nhưng cũng vì vậy mà lại càng kinh ngạc hơn ba người học trò. Trong khi ba người Nguyễn Phong còn chưa rõ ràng chuyện gì xảy ra, Vũ Ngôn đã kinh ngạc hô to:
“Kim quy hóa rồng. Thật không ngờ lại có thể gặp được kim quy hóa rồng ở đây.”