Mà trong khi tất cả mọi người đều đang rạo rực và náo nhiệt vì linh hỏa, tại dinh thự của tri phủ vùng An Tĩnh lại vẫn bình tĩnh vô cùng. Sau một đêm yến tiệc rộn ràng chào đón khách quý, sáng sớm ngày hôm sau, không khí trong phủ lại trở về vẻ yên bình như thường ngày. Bất kể là từ cảnh vật cho đến con người ở nơi đây, dường như so với ngày thường cũng không có gì đổi khác. Mảnh vườn cây xanh tươi thoáng đãng vẫn căng tràn sức sống, đây cây mận cành lá xum xuê, từng chùm quả nặng trĩu rủ xuống, kia cây hòe đơm từng chùm hoa vàng, tô điểm rực rỡ cho cả mảnh vườn…. Không chỉ riêng cảnh mà người cũng vẫn bình yên như thế, từng đám người hầu vẫn đều đặn cần mẫn làm những việc thường ngày, không có chút nào vẻ vội vàng hay nóng nảy vì cái tin tức giật gân kia. Cả tòa kiến trúc rộng rãi, lại vẫn tràn ngập một màu sắc bình yên.
Tất nhiên, không phải tất cả mọi người trong phủ tri phủ đều có thể bình yên như thế. Ở một mảnh sân rộng rãi yên tĩnh, căn phòng dành cho khách nghỉ ngơi từ đêm qua đến giờ vẫn lập lòe ánh đèn. Chỉ là khi tia nắng bình mình đầu tiên chiếu qua khung cửa sổ, len lỏi vào gian phòng thì ánh đèn kia cũng nhẹ nhàng tan biến. Cánh cửa phòng nhanh chóng được đẩy ra, người trong phòng cũng theo đó mà bước ra ngoài, tự nhiên đón nhận từng làn không khí tươi mát của ngày mới tràn vào trong phổi, thoải mái tắm mình dưới ánh nắng ban mai rạng rỡ ấm áp. Nguyễn Phong trải qua một đêm không ngủ, thế nhưng lúc này nhìn tinh thần của hắn lại vẫn tươi sáng vô cùng. Sau khi làm vài động tác giãn gân cốt, Nguyễn Phong đã hoàn toàn giải phóng những cảm giác mệt mỏi sau một đêm thức trắng đi. Thản nhiên múa một bài quyền khởi động, Nguyễn Phong mặc cho tất cả tâm tình căng thẳng cùng lo nghĩ trôi đi theo từng đường quyền. Lúc này nhìn vào, mỗi quyền của hắn không ngờ lại mang theo khí thế phóng khoáng vô cùng, tự do thoải mái, không chịu bất cứ gượng ép gì. Vẫn chỉ là một bài quyền đơn giản mà ngay cả những người mới nhập môn cũng biết, thế nhưng lại có thể được Nguyễn Phong thể hiện ra tràn đầy thần sắc khi thế như vậy, bất cứ ai cũng không thể không trầm trồ khen ngợi. Quả thật, quyền vẫn là quyền, nhưng cái ý trong quyền thì đã hoàn toàn là của Nguyễn Phong rồi. Đây là điều mà có rất nhiều tu luyện giả đến hết đời vẫn không thể làm được.
Theo một đường quyền cuối cùng kết thúc, trong không khí nhẹ nổi lên một trận gió mát, tự do mà mạnh mẽ lướt qua cả khoảnh sân rộng.
“Bộp bộp bộp….”
Nguyễn Phong vừa mới thu quyền thì đã có một tràng tiếng vỗ tay vang lên. Từ phía ngoài sân, một người thanh niên mặc áo đen tiến vào, đúng là thiếu gia nhà tri phủ, Từ Hồng. Khuôn mặt Từ Hồng vẫn mang theo một vẻ cao ngạo trời sinh, dường như không bao giờ thay đổi, thế nhưng khi ánh mắt hắn nhìn về phía Nguyễn Phong, lại có một sắc thái kính nể rõ ràng. Từ sau lần trước bị Nguyễn Phong đánh bại, Từ Hồng đối với người thanh niên còn kém tuổi mình này không khỏi sinh ra sự nể phục. Mặc dù chính Nguyễn Phong đã đánh bại Từ Hồng, nhưng hắn lại không tỏ vẻ kiêu ngạo hay là buông lời khinh miệt đối phương, thay vào đó Nguyễn Phong còn giúp Từ Hồng nhanh chóng đứng lên sau thất bại, đây rõ ràng là hành động của một cao thủ chân chính.
“Ồ, Từ thiếu gia, không ngờ mới sáng sớm như vậy mà người đã có hứng đi đến nơi này, không biết là có gì muốn chỉ bảo ta?”
“Ha ha, cậu đã nói quá lời rồi, ta đến đây hôm nay, chỉ là muốn nói lời cảm ơn mà thôi”
“Cảm ơn? Người cảm ơn ta vì chuyện gì?”
Nguyễn Phong không khỏi sửng sốt khi biết lí do mà Từ Hồng tìm hắn.
“Có lẽ cậu đã quên rồi, hoặc cơ bản là chuyện đó cậu không để trong lòng, nhưng đối với ta mà nói thì đó lại là một việc vô cùng quan trọng. Cảm ơn cậu, vì đã giúp ta đứng dậy sau thất bại. Cảm ơn vì những lời mà cậu đã nói với ta, có niềm tin thì mới có sức mạnh, ta nhất định sẽ khắc ghi những điều này”
“Thì ra là vì chuyện đó sao. Ha ha, Từ thiếu gia, người cũng không cần phải cảm ơn ta đâu. Thật ra ta biết, người là một người có tài, dù có những lời của ta hay không, cuối cùng thì người cũng sẽ đứng lên được sau thất bại thôi. Chuyện này đâu cần phải cảm ơn ta làm gì.”
“Đúng vậy, ta có lẽ sẽ đứng dậy được sau thất bại, nhưng tất nhiên trong lòng ta sẽ có những dấu vết lưu lại, đối với con đường tu luyện của ta cũng sẽ có những hiệu quả không tốt. Nhưng nhờ có lời mà cậu nói, ta đối với con đường của mình đã càng thêm rõ ràng, cũng càng thêm tin tưởng vào con đường mà ta đã chọn. Đối với ta mà nói thì đây đúng là một ân nghĩa lớn lao, cảm ơn cậu”.
“Nếu người đã kiên quyết như vậy thì ta cũng sẽ không từ chối nữa. Hy vọng sau này ta sẽ có thể thấy được một Từ Hồng cao ngạo tung hoành khắp Đại Việt này”
“Được, ta nhất định sẽ không chịu thua kém cậu một lần nữa đâu. Nếu đã vậy, từ nay về sau cậu có thể coi ta là bạn, cứ thoải mái gọi ta một tiếng Từ Hồng là được rồi”
Từ Hồng đối với Nguyễn Phong càng thêm quý trọng, trong lòng cao ngạo của hắn từ nay về sau đã coi Nguyễn Phong là một người bạn thân thiết, càng là một đối thủ mà hắn nhất định phải so tài. Cánh tay Từ Hồng mạnh mẽ đưa ra, làm ra một dấu hiệu hứa hẹn giữa những người đàn ông. Nguyễn Phong thấy vậy, khóe miệng cũng tươi cười, cánh tay cũng mạnh mẽ đưa ra nắm chặt lấy tay đối phương. Cả hai nhìn nhau bằng một ánh mắt tràn đầy tình hữu nghị, nhưng cũng không thiếu đi phần chiến ý rừng rực cháy, cuối cùng hai người buông tay ra cùng cười to mấy tiếng.
“Đại ca, Từ thiếu gia, hai người có chuyện gì mà mới sáng sớm đã cười to như vậy?”
Đúng lúc này, Trần Duy cùng Văn Thái cũng bước ra khỏi phòng. Khoảng sân rộng này vốn có ba căn phòng, chính là chỗ được chuẩn bị cho ba người Nguyễn Phong. Từ Hồng nhìn thấy hai người anh em của Nguyễn Phong bước đến, quay lại chào hỏi một tiếng.
“Từ Hồng, ngươi và ta đã trở thành bạn bè, vậy để ta giới thiệu cho ngươi, đây chính là hai người anh em tốt của ta, Trần Duy và Văn Thái.”
“Đã là anh em tốt của ngươi, vậy đối với ta cũng là bạn, từ giờ cứ sảng khoái gọi ta một tiếng Từ Hồng là được rồi. Nguyễn Phong, đêm qua ta đã ngẫm nghĩ lại cẩn thận, cũng đã rút ra được một số kinh nghiệm, hôm nay có hai người anh em này chứng kiến, không bằng ngươi và ta tỉ thí lại một trận đi. Ta muốn kiểm tra xem những điều mà ta đúc kết ra có đúng hay không”
“Được, nếu ngươi đã có hứng thú vậy ta cũng không ngại mà bồi tiếp ngươi.”
“Hay, quá hay. Mới sáng ra đã được xem cao thủ chiến đấu, quả thật là một điều sung sướng mà”
Cả bốn người nhanh chóng đi đến sân tập luyện. Trong phủ tri phủ, một sân tập luyện quy mô là không thể thiếu. Bối cảnh của sân tập này thật đúng là đủ tiêu chuẩn, ở chính giữa là một khoảng sân rộng rãi bằng phẳng, xung quanh có bày mười tám ban binh khí, phía xa xa còn có không ít dụng cụ để rèn luyện như tạ, bao cát, người gỗ….. Nguyễn Phong và Từ Hồng nhanh chóng chọn cho mình vũ khí thích hợp. Nguyễn Phong sau một hồi lựa chọn, cuối cùng lấy ra một ngọn thương phù hợp với mình, mà vũ khí của Từ Hồng lại là một bộ găng tay sắt cứng rắn mà vẫn không thiếu nét tinh tế.
“Nguyễn Phong, lần này ngươi cứ chiến đấu thật tình nhé, đừng ngại gì cả. Chỉ có chiến đấu thật sự thì ta mới có thể kiểm tra được những điều mà ta đã nghĩ ra là đúng hay sai?”
“Được rồi, ta sẽ chiến đấu hết sức”
“Tốt, vậy ta bắt đầu đây”
Từ Hồng rất nhanh chóng thủ thế thật sự. Khi trước chiến đấu với Nguyễn Phong, Từ Hồng mặc dù có sử dụng đến chiêu thức mạnh nhất, nhưng từ ban đầu hắn lại có phần khinh địch, cho nên sức chiến đấu cũng không phải là mạnh mẽ nhất. Hôm nay vừa bắt đầu hắn đã dùng hết sức, hai nắm tay không ngừng bay múa trong không khí, mạnh mẽ cương quyết, lại sắc bén vô cùng. Nguyễn Phong ở phía đối diện cũng không hề giấu diếm chút nào, vừa chiến đấu đã cẩn thận quan sát nắm bắt tình hình, sau đó dùng chiêu thức phù hợp để đấu lại với Từ Hồng. Hai bên qua lại chiến đấu rất nhiệt tình, cũng thực sự đánh dấu cho sự bắt đầu của một tình bạn thân thiết, một tình bạn giữa hai đối thủ!