Nếu nói Nguyễn Phong là thiên tài, vậy đối gia đình hắn, đây quả thực là phúc ấm tổ tiên phù hộ cho. Sau khi đã bình tâm lại, cả Nguyễn Bảo lẫn cha vợ hắn đều vui mừng thay cho Nguyễn Phong. Biết được Nguyễn Phong sáng sớm hôm nay sẽ khởi hành, Nguyễn Bảo dặn dò người giúp việc chuẩn bị cho con trai mình rất nhiều lương khô cũng như đủ loại công cụ cần thiết. Nguyễn Phong cũng không có phản đối sự nhiệt tình của cha, nhưng đối với hắn cũng như Vũ Ngôn mà nói, hành lý chỉ cần đơn giản gọn nhẹ là đã đủ. Cuộc sống trong rừng rậm núi non, nói là gian khổ cũng không sai, nhưng nói theo cách khác, cũng rất là đầy đủ. Nước uống thì có thể tìm từ trong các dòng suối nhỏ, thức ăn thì có thể săn thú rừng, trên đường mà có bất chợt khát, cũng có thể hái quả dại ăn để giải khát, vô cùng tự do thoải mái. Chưa kể đến, lần đi tìm chân hồn này, còn có một mục đích khác là để rèn luyện bản thân, vì vậy nên hành lý mang theo nhiều, cũng chỉ có thể coi là gánh nặng. Chính vì vậy, trước khi khởi hành, Nguyễn Phong đã giản lược bớt những hành lý mà cha hắn chuẩn bị, chỉ mang theo lương khô đủ ăn, cùng với một cây thương và một bộ quần áo dự trữ, còn những thứ khác đều để lại. Lo lắng cha hắn sẽ bắt hắn mang thêm hành lý đi, Nguyễn Phong sáng nay đã dậy từ rất sớm, chào từ biệt mọi người và lên đường ngay lập tức, không đợi cho Nguyễn Bảo kịp nhắc nhở về vấn đề hành lý.
Theo ước hẹn, Nguyễn Phong đến trước cổng làng, đã thấy Vũ Ngôn đứng đó đợi hắn từ sớm, đi cùng còn có cả Tiểu Yến. Hai người trang bị cũng rất nhẹ nhàng, không hề rườm rà một chút nào. Ngay cả Tiểu Yến, cũng mặc một bộ đồ võ giả có tính phòng hộ tốt, lại quấn vải buộc chặt ở chân và tay, làm quần áo bó sát vào người, không vướng víu một chút nào đến cử động. Mặc dù quần áo đơn giản, nhưng vẫn tôn lên vóc dáng của Tiểu Yến, hơn nữa quần áo lại gọn gàng, tạo cho người nhìn một cảm giác nhẹ nhàng nhưng vẫn tràn đầy sức hấp dẫn. Lần này, Tiểu Yến được đi cùng cũng là thành quả của một buổi chiều năn nỉ cha nàng. Vũ Ngôn vốn không muốn cho Tiểu Yến đi, bởi nàng còn chưa qua tuổi mười lăm, dù có đi cũng không có tác dụng nhiều, hơn nữa chuyến đi này cũng không phải đi chơi, nguy hiểm trùng trùng, dù Vũ Ngôn tự tin vào bản lãnh của mình, nhưng cũng không dám chắc có thể luôn túc trực bảo vệ bên con gái. Nhưng Tiểu Yến thì lại nhất quyết muốn đi, lấy lí do là đây là một cơ hội rèn luyện tốt hiếm có, trải qua lần này sẽ tích lũy được nhiều kinh nghiệm, thuận lợi cho việc tìm kiếm chân hồn của bản thân sau này. Trải qua một hồi thương lượng, cuối cùng Vũ Ngôn cũng không đành lòng từ chối con gái, đành phải cho nàng đi cùng. Lúc được cha đồng ý, Tiểu Yến vô cùng vui mừng, cũng chuẩn bị chu đáo cho chuyến đi, chỉ là lí do vì sao nàng muốn đi, có lẽ không cần nói cũng biết. Vũ Ngôn nhìn thấy con gái hướng ngoại như vậy, cũng chỉ đành thở dài.Lúc này khi gặp nhau, Tiểu Yến lại có phần bẽn lẽn, chỉ là vì có cha nàng ở ngay bên cạnh, nên cũng không có thể hiện cảm xúc ra ngoài quá nhiều. Vũ Ngôn làm sao không nhìn ra được tâm tư của con gái, hắng giọng một tiếng khiến Tiểu Yến giật mình, phải cố gắng bình tâm lại. Nguyễn Phong thấy có Tiểu Yến đi theo, ban đầu là ngạc nhiên, sau thì cũng có chút vui mừng. Ít ra trong quá trình đi tìm chân hồn, thức ăn sẽ được đảm bảo nấu chín và ngon lành. Hắn không giỏi trong việc nấu ăn, cũng nghĩ rằng sư phụ sẽ không giỏi việc này, hai người đi cùng nhau, dù thức ăn được nấu ra có thể ăn được, nhưng chắc chắn hương vị sẽ không thơm ngon rồi. Nguyễn Phong tiến lên chào hai người một tiếng
“Sư phụ, Tiểu Yến, chúng ta lên đường thôi chứ”
“Đúng vậy, con đã đến rồi thì cũng không cần kéo dài thời gian làm gì. Hãy khởi hành ngay bây giờ”
Sau lời nói của Vũ Ngôn, ba người đều bắt đầu tiến bước, mục tiêu chính là Cửu Long sơn mạch.
Cửu Long sơn mạch, được gọi là Cửu Long, cũng không chỉ vì ở đây có chín ngọn núi bao quanh. Nếu chỉ vì chín ngọn núi, sao không gọi là Cửu Hổ, hoặc Cửu Ngưu sơn mạch đi cho rồi. Tất nhiên, mọi việc đều có khởi nguồn của nó. Tương truyền ở thời cổ đại, khi Đại Việt quốc còn chưa được thành lập, mọi quốc gia trên Hồng Bàng đại lục cũng còn chưa có phân biệt, con người đã từng trải qua một thời kỳ đen tối. Trong khoảng thời gian này, nhân số của loài người còn chưa có đông đảo như bây giờ, chưa được coi là chủng tộc thống trị trên lục địa này. Xung quanh loài người, yêu mà quỷ quái lại vô số, chúng luôn nhăm nhe muốn tiêu diệt loài người, bởi con người có trí tuệ, có linh hồn, cũng chính là thức ăn ngon nhất đối với bọn ma quỷ này.
Cuộc chiến giữa loài người và ma quỷ nổ ra, một bên là vì bảo vệ đồng loại, duy trì sinh tồn, một bên còn lại vì thỏa mãn dục vọng bản thân. Cuộc chiến giữa hai bên vô cùng thảm khốc, loài người tuy đoàn kết, tuy có trí tuệ mạnh mẽ, nhưng vẫn dần dần lâm vào thế yếu, bởi ma quỷ có sức mạnh vượt trội hơn loài người. Khi đó, tổ tiên của con người, cũng chính là Lạc Long Quân, đã phái chín vị long thần xuống, bảo vệ loài người khỏi yêu ma. Tuy rằng sức mạnh của chín vị long thần rất lớn, nhưng mà số lượng lại quá ít, trong cuộc chiến chống lại bầy đàn ma quỷ, không thể hoàn toàn tiêu diệt được bọn chúng. Ma quỷ vì e ngại sức mạnh của chín vị long thần, cũng dần dần liên kết các tộc đàn với nhau, bày ra âm mưu, hãm hại bọn họ. Chín vị long thần tuy có thể nhìn thấu mưu kế của ma quỷ, nhưng vẫn phải tiến thân vào trong cạm bẫy, vì vấn đề này liên quan trực tiếp đến tồn vong của loài người. Quần ma tuy đã bao vây được bọn họ, nhưng vẫn không thể tiêu diệt được, cho nên lại càng xảo quyệt, trực tiếp tấn công vào loài người. Lúc bấy giờ, chín vị long thần vô cùng tức giận, lại cũng vì lo lắng cho loài người, mà thân thể còn đang bị vây khốn trong cạm bẫy, không thể thoát ngay ra được, cho nên họ đã cùng nhau bày ra phép thuật Cửu Long Bảo Hộ, hy sinh tính mạng bản thân, tạo lên chín ngọn núi, ở giữa hình thành một vùng đất chính khí ngập tràn, ma quỷ không thể xâm nhập. Con người sau đó co cụm lại, sinh sống trong mảnh đất này, mãi đến khi vị thần sáng tạo ra chữ viết xuất hiện, mới phản công lại loài ma quỷ, dần dần quét sạch bọn chúng ra khỏi nơi ở của loài người. Để tưởng nhớ công ơn của chín vị long thần, vùng sơn mạch này được loài người gọi là Cửu Long sơn mạch, tên từng ngọn núi cũng được đặt theo tên của vị long thần tương ứng. Có lẽ vì ẩn chứa sức mạnh của chín vị long thần, cho nên trong Cửu Long sơn mạnh, linh khí tụ tập, dẫn đến sự phát triển của các loài kỳ hoa dị thảo, trân cầm dị thú. Chính vì vậy, đây chính là một vùng đất tốt cho tất cả tu luyện giả sau này đến tìm chân hồn, hoặc là tìm dược vật. Tất nhiên, giữa các tu luyện giả luôn có một quy ước bất thành văn, đó là dù có làm việc gì, cũng không được gây tổn hại đến thiên nhiên, không được đuổi tận giết tuyệt các loài động vật, cũng không được nhổ sạch gốc rễ của các loài dược vật, đặc biệt là ở trong vùng Cửu Long sơn mạch này. Cho nên các loài động thực vật ở đây mới có thể phát triển mạnh, cũng tạo cho con người một nguồn cung cấp vô tận về chân hồn và dược vật. Cũng vì lí do ở nơi này động thực vật đa dạng phong phú, cho nên Vũ Ngôn mới chọn Cửu Long sơn mạch làm nơi rèn luyện cho Nguyễn Phong.
Trong Cửu Long sơn mạch, hoa cỏ mọc tươi tốt khắp nơi, các loài động vật nhỏ như thỏ, hươu, nhím…..tung tăng chạy nhảy, các loài chim tha hồ bay múa, tiếng chim ca ríu rít vui tai. Tiểu Yến lần đầu được tiến vào đây, bị cảnh đẹp nơi này hấp dẫn, có chút ngây ngất ngắm nhìn các loài động vật, ngắm nhìn hoa cỏ mùa xuân tràn ngập sắc màu. Các loài động vật đối với người dường như cũng không sợ, có vài chú thỏ còn nhảy đến xát Tiểu Yến, giương đôi mắt tò mò lên ngắm nhìn những vị khách xa lạ này. Tiểu Yến nhẹ nhàng cúi xuống, bế lên một chú thỏ trắng muốt, xinh xắn đáng yêu. Bộ lông thỏ mềm mại như nhung, cùng với dàng vẻ mập mạp dễ thương, vuốt ve thật sự rất thích. Chú thỏ dường như cũng bị sự vuốt ve của Tiểu Yến làm cho vui vẻ, đôi mắt khép hờ, hai tai dựng lên khẽ vẫy vẫy, chiếc đuôi ngắn sau lưng rung rung, thể hiện ra vẻ rất khoái chí. Nguyễn Phong thấy cảnh tượng ấy, thầm cảm thán, con người ở thế giới này thật hòa đồng với thiên nhiên, chẳng bù cho thế giới trước kia, rừng thì bị chặt phá vô tội vạ để khai thác gỗ, bầu không khí thì ô nhiễm, biển cả thì bị xả vào đủ loại nước thải công nghiệp gây ra ô nhiễm nặng nề, các loài động vật trong tự nhiên bị con người làm cho mất đi nơi sinh sống, đang dần đi đến bờ tuyện chủng, không biết có bao nhiêu loài động vật trong sách đỏ bị gạch tên mỗi năm…. Cảm thán một chút, Nguyễn Phong rất nhanh lấy lại tinh thần, dù sao thế giới kia mới là quê hương chân chính của hắn, ở nơi đó còn có cha mẹ đang chờ mong, còn có họ hàng thân thích, còn có cả những người bạn đáng trân trọng, hắn nhất định phải tìm cách trở về.
Trời dần ngả về trưa, ba người cũng tìm lấy một chỗ nghỉ chân sạch sẽ, Tiểu Yến sau khi chơi đùa vui vẻ với chú thỏ, đã thả cho nó trở về, thỏ cũng như người, cũng có gia đình, cũng có người thân, nàng không thể vì niềm thích thú của bản thân mà chia cách gia đình của người khác được, nói chi là một con thỏ. Thức ăn ngày hôm nay của ba người, chính là lương khô. Gọi là lương khô, thực ra cũng không phải chỉ có lương khô làm từ cơm gạo, mà còn có cả thịt tẩm muối, hun kỹ trên bếp lò, có thể dự trữ và ăn được trong thời gian dài. Ngoài ra còn có cả cơm nắm, muối vừng….. Tuy rằng không thơm ngon cho lắm, nhưng cũng rất phong phú, vì vậy bữa trưa của ba người khá ngon lành. Nguyễn Phong trên đường đi, đã tiện tay hái một ít quả dại về, vì vậy sau bữa cơm, họ còn có món tráng miệng là hoa quả thơm ngon, bổ dưỡng. Một ngày đầu tiên của công cuộc tìm kiếm chân hồn, cứ như vậy mà nhẹ nhàng trôi qua.