Cây Xuân Tuyết là một loài cây có giá trị rất cao, thế nhưng nơi đây lại trồng thành từng hàng, đủ để thấy được sự giàu sang của chủ nhân nơi đây. Huống chi bố cục trong tòa phủ đệ cũng tinh tế không kém, từng hòn giả sơn, từng viên gạch lát đường cũng đều là loại mặt hàng cao cấp sang trọng, mà đồng thời vẫn khiến ta cảm thấy khung cảnh nơi đây vốn nên như vậy, không hề phô trương lố bịch như những kẻ giàu có trong chốc lát. Bước qua một cây cầu nhỏ vắt ngang dòng nước uốn quanh tòa phủ đệ, ba người Nguyễn Phong tiến vào trong một tòa thủy tạ cổ kính. Trong tòa thủy tạ có một người đã đứng chờ sẵn, không cần phải đoán cũng biết đây hẳn chính là chủ nhân của tòa phủ đệ này. Người đàn ông này tuổi đã khoảng ngũ tuần, nét mặt cương trực nhưng cũng không kém phần hòa nhã. Đôi mắt của ông ta sâu thẳm như bầu trời đêm, ẩn hiện ánh sáng trí tuệ thâm thúy. Vừa nhìn thấy ba người Nguyễn Phong, người đàn ông đã nở nụ cười cởi mở đối với bọn họ:
“Cảm ơn các cậu, lần này gia đình tôi gặp phải chuyện không may, cũng là nhờ các cậu ra tay trợ giúp mới khiến chúng tôi hóa giải được mối nguy cơ này. Ân tình này tôi thật không biết phải làm sao để báo đáp.”
Nói đến đây, vị gia chủ của tòa phủ đệ này lại chắp tay làm lễ cảm ơn với ba người bọn họ. Một lễ này thật sự là quá nặng, ba người Nguyễn Phong dù tài cao chí lớn nhưng hiện giờ nào dám nhận lễ, chỉ có thể đồng thời chắp tay trả lễ cho người mà thôi:
“Ngài đã quá lời rồi, chúng tôi đều là người luyện võ, thấy chuyện bất bình mà ra tay trợ giúp cũng là chuyện đương nhiên, nào phải là làm việc vì mong được báo đáp.”
“Phần ân nghĩa này tôi sẽ khắc ghi trong lòng, nếu sau này các cậu có việc gì cần thiết đều có thể đến tìm tôi, chỉ cần tôi có khả năng nhất định sẽ trợ giúp các cậu. À, nếu sau này các cậu gặp phải phiền phức gì thì cũng có thể báo tên của tôi ra, cứ nói rằng các cậu là người quen với Trần Kiến Quốc là được.”
Lời ông ta vừa dứt, ba người Nguyễn Phong trong lòng lại nổi lên một trận rung động. Trần Kiến Quốc! Cái tên này có lẽ không phải tất cả mọi người tại Đại Việt đều biết đến, nhưng nếu thay đổi bằng cách gọi khác là ‘gia chủ Trần gia’ hoặc là ‘Thái phó bình chương quân quốc trọng sự’ thì có lẽ đủ để cho bất cứ ai nghe đến tên đều phải giật mình kính sợ. Đúng vậy, người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt ba anh em Nguyễn Phong lúc này đây lại chính là vị gia chủ của dòng họ Trần, một trong bốn dòng họ uy quyền chỉ kém hoàng thất tại nước Đại Việt.
Sau một hồi kinh ngạc vì lai lịch của đối phương, rút cục Nguyễn Phong cũng lấy lại bình tĩnh trước tiên, hai tay chắp lại làm lễ chào hỏi với đối phương:
“Thì ra là Trần đại nhân! Xin ngài chớ trách chúng tôi vừa rồi đã thất kính.”
“Ha ha, không sao cả, nói cho đúng ra thì các cậu còn là ân nhân của tôi, tôi lấy lễ đối đãi cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi. Huống chi đây cũng không phải là trên miếu đường, các cậu cũng không cần phải gọi tôi là Trần đại nhân, có gì cứ gọi tôi một tiếng bác là được rồi.”
Những lời này nếu để người trong triều nghe được chắc chắn sẽ trợn tròn mắt lên mà ngạc nhiên, thật không ngờ một vị Thái phó nghiêm nghị hàng ngày lại cũng có lúc hòa ái đến thế. Ba người Nguyễn Phong tất nhiên không phải là người trong triều, hoặc nói đúng hơn là chưa phải người trong triều cho nên đối với những lời này cũng không quá kinh ngạc, chỉ có điều trong lòng bọn họ đối với vị gia chủ dòng họ Trần này đã tăng thêm rất nhiều hảo cảm:
“Nếu bác đã nói như vậy thì chúng cháu cũng xin phép được làm theo!”
“Ha ha, tốt lắm. Thanh niên phải như thế chứ! Nào, các cháu ngồi xuống cả đi, chúng ta nói chuyện một chút!”
Chờ cho ba người Nguyễn Phong đã yên vị, Trần Kiến Quốc mới lên tiếng nói tiếp, giọng điệu ẩn chứa sự quan tâm và lo lắng khiến người nghe không khỏi cảm động:
“Vừa nãy các cháu ra tay giúp đỡ gia đình bác đúng là điều rất đáng quý, thế nhưng các cháu đã từng nghĩ đến hậu quả khi làm việc này chưa? Các cháu có biết sau chuyện này các cháu sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm nào không?”
Nguyễn Phong nghe được những lời này chỉ mỉm cười, không hề tỏ ra bất ngờ hay hoảng sợ. Mà hai người Văn Thái và Trần Duy cũng như vậy, vẻ mặt thản nhiên lạ thường:
“Cảm ơn bác đã lo lắng cho chúng cháu, thế nhưng chúng cháu khi ra tay đã lường trước được những nguy hiểm mà bọn cháu có thể gặp phải. Dù sao thì ma tộc cũng là đại địch của nhân loại, chiến đấu với bọn chúng không phải là trách nhiệm của riêng ai cả mà cần sự đoàn kết đồng lòng của tất cả mọi người, hôm nay chúng cháu trợ giúp bác cũng là như vậy.”
Lời của Nguyễn Phong tuy bình thản nhưng lại mang theo quyết tâm chắc chắn lạ thường. Nếu là trước đây thì những điều này hắn có lẽ sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến, thế nhưng bây giờ hắn đã có một gia đình êm ấm, còn có cả những người thân thiết chiếm giữ một vị trí quan trọng trong trái tim hắn. Ma tộc muốn phá hủy đi những điều tốt đẹp ấy, hắn dù sức lực nhỏ bé những cũng nhất quyết sẽ chống lại bọn chúng đến cùng. Trần Kiến Quốc thấy đối phương đã hiểu rõ tình huống mà vẫn giúp đỡ mình thì không khỏi cảm động, lại nhận ra được vẻ quyết tâm trong lời nói của Nguyễn Phong thì lại càng đánh giá cao ba người thanh niên này:
“Nếu cháu đã hiểu rõ tình huống, vậy ta cũng không cần tốn thời gian kể chuyện bên lề nữa. Mục đích lần này mà ma tộc đến tìm ta chính là…”
************************
“Việc quan trọng ta cũng đã nói với cháu, thế nhưng tầm ảnh hưởng của việc này thật sự quá lớn, hy vọng cháu sẽ không để lộ tin tức ra ngoài.”
“Dạ thưa bác, chúng cháu nhất định sẽ không để việc này lộ ra ngoài.”
“Vậy là tốt nhất!”
Trần Kiến Quốc khẽ thở dài một hơi, gánh nặng này một mình ông chống đỡ cũng quá nặng nề! May thay lúc này lại xuất hiện thêm ba người thanh niên này, dù cho bọn họ tài năng có hạn nhưng chỉ cần cái tâm chính trực kia cũng đã đủ để vị Thái Phó này ra tay nâng đỡ một phen. Thế rồi giống như nhớ ra chuyện gì, Trần Kiến Quốc mới lại lên tiếng:
“Ta nghe nói trong lúc thích khách bắt cóc con gái ta, ở hiện trường còn có một cậu bé nữa phải không? Các cháu có quen biết cậu bé này hay không?”
Trần Duy và Văn Thái đang định trả lời là không, thế nhưng Nguyễn Phong lại đã lên tiếng trước:
“Cậu bé này cũng là người quen của cháu.”
“Ồ, vậy khi nào có thời gian cháu hãy dẫn cậu bé ấy đến gặp ta nhé. Thôi, các cháu còn có việc, ta cũng không giữ các cháu lại thêm nữa.”
Trần Kiến Quốc lúc này liền ra lệnh tiễn khách, ba người Nguyễn Phong cũng đứng dậy cáo từ chủ nhà rồi ra về. Đợi cho ba người bọn họ đã rời xa, một bóng người đột nhiên trồi lên từ phía dưới mặt nước, ánh mắt nhìn theo bóng dáng ba người Nguyễn Phong mà lên tiếng hỏi:
“Gia chủ, ba người này có thể tin được hay không?”
“Ha ha, Ám Thủy, đời người có đôi khi cũng phải đánh bạc một phen. Huống chi ta cũng rất tin tưởng vào thuật nhìn người của mình, ba người này đều là dạng người chính trực, có thể tin tưởng được. Mà giả sử như ta đã nhìn nhầm, vậy thì việc này hẳn ngươi cũng đã biết nên xử lý như thế nào rồi đấy!”
“Vậy chúng ta có nên phái người theo dõi bọn họ hay không?”
“Không cần mà cũng không nên! Nếu ta đoán không nhầm, thực lực của người thanh niên tên là Nguyễn Phong kia không hề tầm thường, có lẽ là đã đến mức Tu tinh rồi. Mặc dù cấp bậc tu tinh cũng không phải là quá mạnh mẽ, nhưng tuổi còn trẻ mà đã đạt được thành tựu như thế thì sau lưng chắc hẳn phải có thế lực mạnh mẽ bồi dưỡng, hoặc ít nhất cũng phải có cao thủ lánh đời chỉ bảo. Những người như vậy chúng ta có thể đối phó nhưng nếu có thể tránh được thì cũng nên tránh, không cần thiết phải tạo xích mích hiểu lầm với bọn họ làm gì. Tình thế sắp tới hẳn là sẽ rất loạn, tốt hơn hết là không nên chuốc thêm phiền phức.”
“Thuộc hạ đã rõ, xin chủ nhân cứ yên tâm!”
Nói tới đây, bóng người được gọi là Ám Thủy kia lại tiếp tục chìm xuống dưới mặt nước, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng. Trần Kiến Quốc ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, thoáng trầm ngâm một lúc, sau đó lại thở dài một tiếng nặng trĩu. Kiếp nạn ma tộc nhìn năm một lần, sức mạnh càng lớn thì áp lực cũng càng lớn!