“Đức Minh!”
“Ha ha, lâu rồi mới gặp lại, anh làm gì mà kinh ngạc thế? Không chào đón tôi sao?”
“Ồ không! Gặp anh ở chốn này, tôi mừng còn chẳng kịp ấy chứ. Anh cũng đi cùng với đội viện binh à?”
“Không phải, tôi đến một mình thôi. À, giờ thì có thêm vài người bạn nữa rồi đấy!”
Đức Minh vừa dứt lời thì trên không trung lại vang lên một hồi tiếng gió rít chói tai, hòa chung với tiếng sét nổ đì đùng mà hình thành lên một loại khí thế hùng mạnh đầy áp lực. Ngay khi thứ áp lực ấy vừa xuất hiện, đám ma binh đột nhiên trở nên hoảng loạn lạ thường, trong ánh mắt tên nào tên nấy đều xuất hiện một vẻ bối rối khó yên. Chẳng chờ cho bọn chúng kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, năm tiểu đội ma binh đã liên tiếp gục ngã, khiến cho nỗi sợ hãi trong lòng những tên còn lại càng thêm tăng cao, dường như chỉ muốn quay đầu bỏ chạy thật nhanh khỏi chốn này.
“Rít!”
Đúng lúc này, gã ma tướng đột nhiên hướng về chính trận hình của mình mà rít lên một tiếng chói tai. Tiếng rít gào như hóa thành thực chất, làm dấy lên từng đợt sóng không khí đáng sợ mà ép về phía đám ma binh. Chẳng ngờ, đón nhận một đòn công kích sóng âm mạnh mẽ đến vậy mà lũ ma binh vẫn bình yên chẳng hề hấn gì, thậm chí nỗi hoảng loạn trong lòng chúng cũng nhờ đó mà được dẹp yên. Theo một tiếng hiệu lệnh của gã tướng ma, đám ma binh liền nhanh chóng chỉnh đốn lại trận hình của mình, vững vàng chống đỡ lại thứ áp lực đáng sợ đến từ bầu trời kia.
“Một lũ ruồi bọ mà cũng muốn làm trò hay sao?”
Vừa dứt lời, tên ma tướng liền chuyển mình quật đuôi về phía một cụm mây đen. Chiếc đuôi xé gió mà lao đi vun vút, dù còn chưa đến nơi nhưng áp lực mà nó tạo ra cũng đã đủ khiến cho cụm mây kia tan tác thành muôn mảnh.
“Xoẹt!”
Chẳng chờ cho chiếc đuôi kịp đến gần, năm ánh đao sáng rực đã rạch nát màn mây đen mà bổ về phía gã ma tướng, nhằm thẳng vào yếu điểm nơi ba tấc trên mình con rắn khổng lồ. Nào ngờ, đòn tấn công ấy lại chẳng thể khiến cho gã ma tướng phải thu chiêu, trái lại gã còn bật cười, một tiếng cười đầy hiểm ác tàn độc khiến cho tất cả những người có mặt tại sân rồng đều cảm thấy lạnh cả sống lưng.
“Choang!”
Gần như cùng một lúc, năm ánh đao đều chém trúng mục tiêu của mình. Thế nhưng, ngay tại khoảnh khắc va chạm ngắn ngủi ấy, trên mình rắn đột nhiên xuất hiện một lớp vảy mỏng mịn mà chắc chắn vô cùng. Năm đòn công kích sắc bén đã bị lớp vảy đó vô hiệu hóa hoàn toàn, thậm chí những người tấn công còn bị lực lượng phản lại khiến cho khí huyết trong thân thể cũng trở nên rối loạn một phen. Mà gã ma tướng dường như đã chờ đợi cơ hội ấy từ lâu, chiếc đuôi rắn lập tức cuộn lại hòng quấn chặt lấy cả năm người rồi nghiền nát.
“Hừ, đừng hòng!”
Thế nhưng, năm người vừa ra tay cũng chẳng phải hạng xoàng. Mặc dù khí huyết trong thân thể còn bất ổn, bọn họ vẫn nén đau mà hợp lực đánh ra một đòn phối hợp mạnh mẽ. Chỉ thấy ánh đao loang loáng tung bay khắp trời bỗng quyện lại với nhau, hình thành nên một cơn lốc xoáy sắc bén phá tan vòng kềm kẹp của gã ma tướng. Năm người nhân cơ hội này mà rút lui đến bên cạnh Đức Minh, cố gắng điều hòa nguyên lực của bản thân mình. Mà gã ma tướng biết rằng cơ hội đã qua nên cũng chẳng cố gắng đuổi giết bọn họ nữa, chẳng qua ánh mắt hắn khi nhìn về nhóm người Nguyễn
Phong lại càng thêm mấy phần tàn độc hiểm ác, dường như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ vậy.
Chờ đến khi sắc đỏ trên khuôn mặt năm người nọ đã dịu bớt, Đức Minh mới lên tiếng giới thiệu bọn họ với Nguyễn Phong:
“Năm người bọn họ đều là con trai của chú tôi. Bởi vì từ nhỏ đã luyện tập cùng nhau nên bọn họ có được sự phối hợp rất ăn ý, nếu không có kỳ chiêu để đối phó thì ngay cả cao thủ cấp ngũ hành cũng có thể bị bọn họ đánh bại đấy.”
Thế rồi, hắn lại quay sang giới thiệu Nguyễn Phong với năm người kia:
“Các cậu, người này chính là Nguyễn Phong mà tôi vẫn hay kể với các cậu đấy. Hôm nay có duyên gặp mặt tại đây, không bằng mọi người kết giao với nhau đi!”
“Ấy, khoan đã! Giờ đang là lúc nước sôi lửa bỏng, chúng ta tốt hơn hết là nên tập trung đối phó với kẻ địch trước mắt đi. Chờ sau khi giành được chiến thắng rồi, chúng ta lại chuẩn bị đầy đủ nghi lễ để kết giao, vậy chẳng phải là tốt hơn sao?”
“Ừ, anh nói phải. Xem ra là tôi đã vội vã quá rồi!”
“Không sao! Vừa hay tôi có một kế hoạch cần có sự giúp sức của các anh. Nếu kế hoạch này thành công, vậy thì chúng ta đã nắm chắc chiến thắng trong tay rồi!”
Vừa dứt lời, Nguyễn Phong liền sử dụng phong hệ nguyên tố phong tỏa toàn bộ âm thanh trong phạm vi một mét xung quanh tám người bọn họ, sau đó mới đem kế hoạch của mình nói ra cho những người khác nghe. Chỉ thấy mấy người còn lại liên tục gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, thế rồi cả tám người lại nhanh chóng tách ra, tiến đến trợ giúp chiến đấu tại khắp các khu vực trên chiến trường.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, tình thế chiến đấu trên chiến trường đã bị bọn họ thay đổi hoàn toàn. Tất cả các cao thủ bên phía nhân loại giờ đây đều đã thoát khỏi vòng bao vây của đám ma binh, mà quân sĩ của binh đoàn Kim Long lại càng củng cố được ưu thế của bọn họ trên chiến trường. Dần dần, đám ma binh đã bị dồn lại thành một cụm ở chính giữa sân rồng, mà quân sĩ Kim Long cùng các tu luyện giả lại hình thành lên một vòng bao vây chặt chẽ quanh đám ma binh.
“Mọi người, mau hành động thôi!”
Một tiếng hiệu lệnh bất chợt vang lên, theo gió mà vọng ra khắp sân rồng. Ngay khi tiếng hiệu lệnh ấy vừa dứt, toàn bộ binh sĩ Kim Long đột nhiên lui hẳn về phía sau, nhường lại khu vực chính giữa sân rồng cho đám ma binh và toàn bộ những tu luyện giả của phe nhân loại. Trong khi đám ma binh còn chưa kịp phản ứng trước sự biến đổi bất ngờ, thì các tu luyện giả đã lập tức tách ra thành tám tổ với nhân số tương đương nhau, phân biệt chiếm lấy tám phương xung quanh đội quân ma tộc. Chỉ thấy tám tổ tu luyện giả đồng loạt vận chuyển nguyên lực theo những quỹ tích đặc biệt, mơ hồ vẽ nên một đồ án bát quái khổng lồ vây chặt lấy thân hình của gã ma tướng.
Chờ khi đồ án đã thành hình, Nguyễn Phong mới bước lên giữa không trung, vững vàng đứng ở vị trí đối diện với gã ma tướng. Trong ánh mắt hắn giờ đây đã chẳng còn những cảnh phân tranh, cũng chẳng còn ma khí hay các loại nguyên tố. Trong ánh mắt hắn lúc này chỉ còn lại một thứ duy nhất: một mũi thương.
Lấy mũi thương làm ngọn bút, lấy nguyên lực của cả bát quái đồ làm mực, Nguyễn Phong chậm rãi vạch lên nền trời một nét sổ dọc khổng lồ, nối liền bởi một nét gạch ngang sắc bén tưởng có thể phân đôi trời và đất. Theo từng nét bút của Nguyễn Phong, bát quái đồ cũng dần xoay tròn với tốc độ ngày càng nhanh, hình thành nên một cơn lốc nguyên lực không ngừng xoắn chặt lấy con rắn khổng lồ. Lốc xoáy đạt đến tốc độ tối đa thì chợt ngưng, ngọn thương điểm xong một nét cuối cùng rồi cũng ngừng. Trong một tích tắc này, cả thế giới dường như đã ngừng vận động, chỉ còn lại một tiếng thương ngân vang vọng mãi trong một mảnh đất trời nơi đây.
“Tinh!”
Tiếng thương ngân vừa dứt, cả bát quái đồ cũng đã tan biến tự bao giờ. Bất kể là ma khí, hay tất cả mọi dấu vết về sự tồn tại của con gã ma tướng giờ đây đều đã bị biến mất.
Bầu trời nơi Hoàng Lăng lại đột nhiên sáng bừng!
Những tia sáng của một buổi chiều đông thật nhẹ nhàng và mờ nhạt, nhưng chỉ vậy thôi cũng đã đủ để khiến cho những con người đang đứng tại nơi này phải nheo mắt lại một phen. Mãi đến một lúc sau, đôi mắt bọn họ mới thích ứng được với ánh sáng ban ngày. Và cũng phải đợi đến giây phút này, bọn họ mới dám tin tưởng rằng bọn họ đã chiến thắng. Không ít binh sĩ bỗng nhiên bật khóc. Những giọt nước mắt mặn chát không ngừng tuôn rơi, ẩn chứa bên trong không biết bao nhiêu thứ cảm xúc của một con người. Nhưng chí ít, bọn họ cũng biết rõ trong lòng mình có một nỗi vui mừng, bởi: bọn họ đã chiến thắng!
Trong một trận chiến sẽ luôn có kẻ thắng người thua, và trong khi những người con của đất Đại Việt còn đang rơi lệ trong niềm vui chiến thắng, thì đám ma binh lại ngẩn ngơ vì thất bại đến quá bất ngờ. Trên nét mặt của bọn chúng giờ đây chẳng hề có cảm giác đau buồn, bởi bọn chúng còn chưa thể tin rằng mình đã thất bại. Mãi đến khi những tia sáng ban ngày chiếu rọi lên khuôn mặt đám ma binh, thì nét kinh ngạc và khó tin trong ánh mắt chúng mới dần chuyển biến thành nỗi bàng hoàng. Chúng đã thua, chúng đã thua!
“Không! Chúng ta còn chưa thua!”
Đúng lúc này, viên phụ tá của gã ma tướng đột nhiên gầm lên một tiếng vang dội, mang theo niềm quyết tâm và tin tưởng vô cùng vững chắc mà lấn át đi nỗi bàng hoàng trong nội tâm của lũ ma binh. Chẳng kẻ nào bảo kẻ nào, tất cả những tên ma binh ấy đồng loạt nhìn về phía viên phụ tá bằng một ánh mắt khẩn khoản cầu xin, chờ đợi một lời khẳng định có thể khiến bọn chúng tin tưởng.
“Đúng thế, chúng ta còn chưa thua. Đoạt tướng quân của chúng ta làm sao có thể thất bại dễ dàng đến vậy chứ? Các ngươi chẳng nhẽ không cảm nhận được sao, lời thề trung thành trong tim mỗi chúng ta đến giờ vẫn còn vẹn nguyên! Điều ấy mang ý nghĩa gì, hẳn các người đều biết rõ chứ!”
“Ồ, đúng vậy, lời thề trong tim ta vẫn chưa phai mờ!”
“Ta cũng vậy!”
“Ta cũng vậy...”
“Điều đó có nghĩa là Đoạt tướng quân vẫn chưa hy sinh! Chúng ta còn chưa thua!”
“Ha ha ha, khá lắm, các binh lính của ta! Tướng quân của các ngươi làm sao có thể thất bại một cách dễ dàng như vậy chứ!”
Như để đáp lại niềm tin của đám ma binh, giọng nói của gã ma tướng lại bất chợt vang vọng khắp trời. Thế rồi, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một vết nứt màu đen. Theo khe nứt ấy chậm rãi lan rộng, ma khí đen kịt cũng không ngừng tuôn ra, chỉ trong chốc lát đã che phủ toàn bộ bầu trời nơi sân rồng.
“Hộc!”
Kể từ lúc vết nứt kia xuất hiện thì sắc mặt của Nguyễn Phong đã tái hẳn đi. Đến khi ma khí một lần nữa chiếm giữ bầu trời nơi đây thì hắn đã không kìm được mà phải hộc ra một búng máu tươi, thân thể cũng lảo đảo mất thăng bằng mà hạ xuống mặt đất. Thế nhưng, chẳng chờ cho hắn kịp đứng vững, một ngọn roi khổng lồ đã xuyên qua khe nứt quất mạnh về phía Nguyễn Phong. Tốc độ của ngọn roi rất nhanh, chớp mắt đã phủ xuống đầu hắn, mà với tình trạng hiện tại của hắn thì làm sao có thể tránh thoát khỏi đòn tấn công này? Phải chăng, số phận lại một lần nữa muốn thử thách Nguyễn Phong?