Thấy viên thị vệ gật đầu, George phất tay cho gã rời đi. Hắn chán nản cầm lấy tách cà phê, xem ra cần phải đánh giá lại hai cậu em này thôi. Sự việc lần này có thể nói là nằm hoàn toàn trong lòng bàn tay bọn chúng, ngay cả phản ứng của George cũng đã được tính toán kỹ! Hai giờ, hai giờ đáng chết!
Nghĩ đến đây, George bỗng có một cảm giác như bị đối phương dắt mũi, hắn tức giận vung tay ném tách cà phê ra sàn!
Trong khoảng thời gian này, Bruce cứng mềm gì cũng không chịu, Reinhardt thì lại giữ im lặng, toàn phải dựa vào một mình George không ngừng phái người tiến hành điều tra. Nhưng tất cả mọi hướng điều tra bản cáo trạng giả dối kia đều đi vào ngõ cụt, bởi vì nhân chứng của Cục Điều tra kể từ sau khi mập mạp bị bỏ tù đã hoàn toàn biến mất.
Mặc dù biết rõ là Bruce đang che giấu, thậm chí có thể là đã giết người diệt khẩu nhưng George vẫn không có cách gì để giải quyết được. Dù sao Bruce cũng là hoàng tử, không thể dễ dàng bị tòa án hoàng gia thẩm vấn, mà tư liệu của Trương Nguyên lại thật sự quá mức đơn giản, có rất nhiều khoảng thời gian bị bỏ trống, rất khó có thể giải thích được cho rõ ràng.
Nếu như Bruce cho người hành hạ Trương Nguyên thì hắn còn có lý do để ra tay, nhưng bây giờ đối phương khiến cho hắn cảm thấy như có một con nhím chắn trước miệng, muốn cắn mà không tài nào cắn được. Rốt cuôc, bây giờ hắn phải giải quyết vấn đề như thế nào đây?
George mệt mỏi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, đây là một chiếc ghế giống y hệt chiếc ghế trong thư phòng của James, mỗi lần ngồi lên hắn đều sẽ lại có một cảm giác kỳ diệu, tựa như chiếc ghế này có thể làm cho hắn nhìn được xa hơn, hiểu được rõ ràng hơn, và khoảng cách đến mục tiêu của mình, cũng gần hơn một chút.
Cửa thư phòng mở ra, George không cần nhìn cũng biết là Phillip - thầy giáo của hắn đang đi vào. Chỉ có ông ta mới có tư cách không cần gõ cửa cũng có thể đi vào gian phòng này, cũng chỉ có ông ta mới có thể bước đi mà không phát ra một chút thanh âm, giống như một con mèo đi lại trong bóng đêm.
“Vẫn chưa suy nghĩ xong ư?” Thanh âm của Phillip vang lên bên tai George.
George mở mắt nhìn Phillip đang lẳng lặng đứng ở trước mặt mình. Hắn và Phillip từ lâu đã không cần những lễ nghi và sự khách sáo, cả hai đều biết vị trí của mình, bây giờ là như thế, tương lai cũng vẫn là như thế.
Phillip chậm rãi lại gần bàn làm việc của George, ngồi xuống một chiếc ghế bành rộng rãi, lão nhíu mày nhìn tách cà phê nằm lăn lóc trên sàn:“Đập bàn phá ghế cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì cả, đừng làm cho mình trông giống Stephen như vậy chứ!”
George thở dài, tự mình đi nhặt lại cái tách, lắc đầu nói:“Xem ra thật sự là con đã coi thường hai cậu em thông minh của mình rồi!”
Phillip gật đầu hài lòng, nói:“Làm hoàng tử có thể cạnh tranh ngôi vị hoàng đế, nếu ta nói không có ai đứng sau lưng hỗ trợ gợi ý cho bọn họ, con có tin được hay không? Lần này không phải là con coi thường bọn họ, mà là bọn họ nhìn thấu được con.”
George tự mình rót một tách cà phê khác, đặt xuống trước mặt Phillip rồi im lặng đứng nghiêm, giống như một cậu học trò bình thường lắng nghe những lời dạy của thầy giáo, cung kính và ngoan ngoãn.
“Con và phụ thân của con, cả hai người em kia nữa đều rất giống nhau, đều hết sức thực dụng.” Phillip nhấc tách cà phê lên nhấp một ngụm, khẩu khí thản nhiên, đàm luận chuyện hoàng đế và hoàng tộc mà không hề có chút cung kính:“Con có biết tại sao Reinhardt lại tụ thủ bàng quan, để mặc cho con một mình chống đỡ không?”
George không nói gì, bởi vì bây giờ hắn không cần phải nói gì hết, tất cả đều sẽ được Phillip bóc tách phân tích từng ly từng tí một cho hắn rõ. Từ khi Phillip trở thành thầy của hắn cho tới nay, vẫn luôn là như ậy
“Vốn dĩ trong khoảng thời gian này, những việc con làm được không hề tệ, rất nhiều quý tộc đã nhận ra mối quan hệ thân mật của con với Thần Thoại quân đoàn, một số gia tộc gia tộc dưới cờ Stephen bắt đầu phải suy nghĩ lại một lần nữa, còn người của chúng ta thì càng thêm tin tưởng vào con.”
“Nhưng mà! Sự thực dụng và tham lam của con, đã hủy diệt sự tín nhiệm vừa mới được lập nên giữa con và Reinhardt!”
“Khi gã kỹ sư kia bị bắt, người đầu tiên nhận được tin là con, đáng lý con phải lập tức xuất hiện ở Cục Điều tra. Nhưng con đã không làm như vậy, con muốn lợi dụng cơ hội lần này để làm cho Reinhardt và Stephen phải trở mặt với nhau!” Ánh mắt sắc bén của Phillip làm cho George cảm thấy như đang phải ngồi trên một bàn đinh. Hắn xiết chặt hai nắm tay. Hai giờ, hai giờ chó chết!
“Tin tức là ai đưa cho con? Christina vẫn là thị vệ của con ư? Lúc con nhận được tin tức, chẳng lẽ Reinhardt lại không biết hay sao?” Ngữ khí của Phillip càng nói càng thêm nghiêm khắc:“Sự trì hoãn của con cố nhiên là đã thổi bùng lên được mâu thuẫn, nhưng mà, con lại không nghĩ tới việc Stephen sẽ nhảy ra phối hợp diễn trò với Bruce! Con cũng không nghĩ tới, chuyện vốn dĩ có thể giải quyết dễ dàng lại biến thành công cụ bức bách Reinhardt phải biểu hiện lập trường!”
“Con phải hiểu cho rõ ràng, Thần Thoại quân đoàn là của ai ? Đó không phải của con, không phải của Stephen , thậm chí cũng không phải là của Reinhardt. Đây là vũ lực hoàng gia mà bệ hạ tự mình nắm giữ! Dưới ánh mắt của hoàng đế, Reinhardt sẽ làm gì? Công nhiên phối hợp với con đi đối kháng hai người em của con sao?”
“Ngu xuẩn!” Tiếng mắng đầy tức giận của Phillip làm cho mặt mày George xanh mét cả lại.
“Việc chế tạo robot mới cho Thần Thoại quân đoàn đang trong giai đoạn quan trọng nhất, thiếu mất một thiên tài cơ giới làm chủ trì, con nghĩ Reinhardt có thể không tức giận được sao? Chẳng nhẽ hắn lại không muốn cướp người trong tay Bruce ư? Vậy tại sao hắn lại không ra tay, ngược lại còn cố gắng áp chế tâm tình phẫn nộ của Phòng nghiên cứu? Tại sao? Thầy nói cho con biết, đó là vì con đấy!”
“Chuyện này, bởi vì sự tham dự của con đã biến trận tranh đoạt giữa ba anh em. Con để mặc cho cái gã Trương Nguyên kia bị đưa vào nhà tù Abnosker, sau đó lại nhảy ra đánh lôi đài với hai cậu em, điều này khiến cho Reinhardt căn bản là không thể nào lựa chọn được, thế nên hắn chỉ có thể giữ im lặng! Chẳng nhẽ con cho rằng hắn dám phá hỏng trò chơi thăng bằng của phụ hoàng con ư?”
George hoàn toàn im lặng, kỳ thật những điều này hắn cũng đã ý thức được, chỉ có điều sai lầm dù sao cũng đã phạm phải, điều quan trọng bây giờ là sửa chữa như thế nào, vãn hồi cục diện ra làm sao. Là một người hiện đang đứng đầu quân đội, là một quân đoàn trưởng đầy tự phụ và kiêu hãnh, Reinhardt rất khó có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ dám động tay động chân sau lưng mình, cho dù kẻ đó có là người thừa kế hoàng vị Gatralan đi chăng nữa!
Giữ im lặng trước mặt Phillip chính là kinh nghiệm mà George đã tổng kết ra được, bởi vì sau khi ông thầy này mắng xong nhất định sẽ đưa ra biện pháp giải quyết vấn đề.
Quả nhiên, Phillip lấy ra từ trong áo hai tập tài liệu rồi đặt xuống trước mặt George:“Nếu hai đứa em của con đã ra tay mà chúng ta chỉ biết nhìn lớp vỏ bên ngoài của chúng thì chẳng phải là quá vô dụng hay sao!” Lão chỉ vào một trong hai tập tài liệu, nói:“Con hãy xem qua tập tài liệu này đi đã.”
Cánh tay Phillip có chút run rẩy, mà thanh âm của ông ta cũng đầy vẻ nghiêm trọng. George nghi hoặc mở tập tài liệu ra.
“Không thể nào!” George nhảy dựng lên, khuôn mặt của hắn méo xệch, cho thấy lúc này hắn đang khiếp sợ đến mức nào.
Bất cứ người nào khi biết hai người em của mình sẽ hạ độc thủ với cha, chỉ sợ đều sẽ có phản ứng tương tự. George quả thực không thể nào tin nổi vào mắt mình nữa, bản kế hoạch này, làm sao có thể là do hai người con lập ra để nhằm vào cha ruột mình cơ chứ!
“Cha của con đã biết chuyện này rồi chứ?” Khiếp sợ trôi qua, trong đôi mắt George lóe lên những tia sáng đầy kích động. Nếu như những điều này là thật, như vậy, chỉ cần giao chúng cho James, từ nay về sau sẽ không còn ai có thể lay chuyển vị trí của hắn nữa!
Phillip hít sâu vào một hơi, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhẹ nhàng nói:“Không biết!”
“Như vậy......” George cố gắng kiềm chế sự hưng phấn, bước đi ra cửa: “Cám ơn thầy! Con phải đích thân giao tờ giấy này cho phụ thân mới được!”
Bước vội vã bước những bước dài ra cửa, nhưng ngay khi tay hắn vừa chạm lên cánh cửa, phía sau bỗng truyền thanh âm lạnh lùng của Phillip:“Nếu như ta là con, ta sẽ đọc thêm một văn kiện nữa rồi mới đưa ra quyết định.”
George dừng bước, quay người lại nhìn Phillip, hắn không hiểu nổi, bây giờ còn có thứ gì có thể quan trọng hơn thắng lợi cuối cùng này cơ chứ!
Ánh mắt thâm thúy của Phillip nhìn xoáy vào George, sau đó chuyển sang tập tài liệu màu đỏ chói vẫn đang nằm yên trên bàn.
George tựa như ý thức được điều gì đó, hắn quay lại trước bàn, lại nhìn thoáng qua Phillip. Từ trên mặt ông thầy của mình, hắn phát hiện ra một cảm giác không tầm thường. Tập tài liệu vừa được mở ra, nội dung trong đó lập tức làm cho George như bị sét đánh cho thất hồn lạc phách.
“Điên rồi, ông ta điên rồi!” George cảm thấy cả người như nhũn ra, hắn lảo đảo ngồi phịch xuống ghế, trong miệng vẫn lẩm bẩm:“Điên rồi, điên rồi .........