Russell kinh ngạc dời ánh mắt từ tài liệu ngẩng đầu lên, Hamit theo ông ta đã lâu, đây là lần đầu tiên Russell nhìn thấy người thanh niên thường ngày vẫn luôn có vẻ mặt cứng nhắc giống như vĩnh viễn không hề thay đổi này trở nên hưng phấn đến hiện rõ trên nét mặt như vậy.
"Có tin tức gì?" Russell tựa lưng vào ghế, quay nhẹ cái cổ đã hơi mỏi, hứng thú nhìn Hamit đang hô hấp có chút hỗn loạn.
"Tàu {Rose Brand}!" Hamit lớn giọng biểu hiện ra sự kích động ngay lúc này của hắn: "Bọn họ đang ở Cảng Tự Do Mars".
Russell đứng bật dậy, có chút không tin tưởng nhìn Hamit.
"Đây là do hạm đội số 4 Bộ chỉ huy vừa truyền tới." Hamit đưa ra một tập văn kiện, một bên đưa cho Russell, một bên nói nhanh: "Cục Tình báo Quân sự khi quản lý mạng dân dụng, đã phát hiện ra tin tức này. Tin tức là từ Cảng Tự Do Mars phát ra, do từ trên mạng dân dụng, vậy nên tin tức không có bất cứ nội dung thực tế nào, tuy nhiên, mật hiệu đã biểu lộ thân phận của bọn họ."
Russell gần như đoạt lấy văn kiện trong tay Hamit, vừa nhìn, vừa nghe Hamit dùng giọng điệu như súng liên thanh nói: "Mật hiệu đã trải qua xác minh của khu cơ mật hạm đội số 4, xác nhận đây là tiêu chí thông tin khẩn cấp của tàu {Rose Brand}. Hơn nữa, bọn họ sử dụng mật hiệu này, chứng tỏ hiện tại bọn họ hiện nay đang ở trong tình huống rất an toàn."
"Xác nhận Điền Hành Kiện hiện nay vẫn an toàn chứ?" Russell khẩn trương mà hỏi thăm.
"Còn chưa xác định được." Hamit nói: " Mạng dân dụng không cách nào truyền được nhiều tin tức như vậy, bất quá có thể khẳng định được, tàu {Rose Brand} sử dụng chính là mật hiệu an toàn cấp bậc tối cao. Nói cách khác, tàu không có bị bất cứ tổn thất gì. Như vậy, Điền Hành Kiện cũng có thể đang rất an toàn."
Russell đi nhanh qua lại trong phòng làm việc, từ đôi mắt sáng ngời cùng bộ ngực phập phồng thì có thể thấy được cảm xúc đang dâng trào của ông ta lúc này.
Tin tức này , tới đúng lúc lắm.
Khi Quốc hội Liên bang thông qua dự luật khẩn cấp, đồng thời Leray tổng động viên toàn quốc thực hiện kế hoạch Hạt Giống, Bộ Thống Soái đã vì người lãnh đạo và lối thoát cho đội quân này mà lo nghĩ không nguôi.
Một khi tinh hệ trung ương Leray bị công phá, chính phủ tất yếu phải lưu vong. Lui về phía đông qua Smaill Pyreness và Keneville để tiến về Cộng hòa Phỉ Dương, hay là đi qua tinh hệ công cộng tới Pudituoke và Tartanya (xem bản đồ), hiện vẫn còn đang phải cân nhắc nhiều lần. Quyết định cuối cùng, còn tùy thuộc vào tình hình phát triển của thế cục.
Thế nhưng, đội quân hạt giống hiện vẫn còn đang xâu dựng, đã sớm phải định ra đường lui.
Đội quân này, nếu như đi theo chính phủ lưu vong tới hệ thống Liên hợp Phỉ Minh, sẽ không chỉ bị chỉ huy chế ngự, thậm chí còn có khả năng trong một chiến dịch cỡ trung nào đó, bị đưa ra làm pháo hôi.
Hiện thực vốn là tàn khốc như thế.
Tuy rằng, chính phủ lưu vong có thể đại quy mô rút lui, có thể chỉ huy bộ đội rút lui từ tiền tuyến gia nhập vào liên quân Phỉ Minh, chịu sự điều khiển của Bộ chỉ huy liên hợp quân Phỉ Minh. Thế nhưng, đội quân bí mật thành lập này, vốn được tập trung hầu hết lực lượng bộ đội tinh nhuệ tối hậu của Leray, tuyệt đối phải đứng ngoài cuộc giao chiến giữa hệ thống Phỉ Minh và Tây Ước.
Chỉ có như vậy, Leray mới bảo tồn được lá bài tẩy tới cuối cùng, tại thời điểm sóng to gió lớn thay đổi bất ngờ, có được tiền vốn cho một chiêu tối hậu. Hiện tại thoạt nhìn, cỗ lực lượng này vẫn còn rất nhỏ bé. Bất kể là dùng trong chiến tranh của Leray hay là liên hợp tác chiến trong tương lai, đều không có bao nhiêu tác dụng.
Thế nhưng, tới khi chiến dịch ở tinh hà Carleston khai hỏa, tới khi cuộc chiến tranh đã tới thời khắc mấu chốt, cỗ lực lượng này, sẽ đem lại cho Leray một cơ hội tái sinh.
Nói ích kỷ cũng được, nói vô sỉ cũng được. Đối với chính phủ Leray, thứ đầu tiên nghĩ đến, chính là lợi ích cho quốc gia mình.
Trong cuộc chiến tranh này, Leray đã phải bỏ ra quá nhiều rồi.
Vượt qua cuộc chiến tranh này, một lần nữa giành lại ba trăm năm hòa bình, giành lại hòa bình cùng tôn nghiêm vốn có của cái dân tộc này, giành được quốc vận hoành đồ (cơ hội mở rộng) của Leray sau cuộc đại chiến thế kỷ này, đây mới là điều quan trọng nhất.
Hạt giống, chính là dùng để mọc rễ đâm chồi.
Vậy nên, đội quân này được định trước ở thời khắc tối nguy cấp, theo tinh hệ công cộng mà đi tới Trenock. Vừa tiếp xúc bảo trì quan hệ, lại không phụ thuộc vào Trenock. Chỉ có như vậy, mới là an toàn nhất. Mà ai sẽ là lãnh đạo của đội quân hạt giống này, lại đã trở thành tâm bệnh của Bộ Thống Soái.
Muốn lãnh đạo tốt đội ngũ này, điều cần thiết không chỉ đơn giản là kinh nghiệm chỉ huy.
Nguyên bản, sĩ quan chỉ huy đội quân hạt giống có điều kiện tốt nhất được lựa chọn chính là Điền Hành Kiện. Dưới sự xem xét của Bộ Thống soái tối cao, người lãnh đạo đội quân hạt giống, hầu như đã là số mệnh của hắn. Hắn trời sinh là thích lợi tránh hại, bảo tồn thực lực, có lẽ nói thẳng ra là ở công phu đào mệnh, có được trình độ khiến cho người ta líu lưỡi.
Nhìn chung Điền Hành Kiện có đầy đủ kinh lịch đi lính, hắn trải qua hơn hai mươi lần trốn chết, có lần nào mà không phải từ chỗ gần như không có khả năng mà tìm được đường sống trong chỗ chết? Thời gian hắn ở sư đoàn 16, rồi khi lãnh đạo tân sư đoàn 19 ở Galatran, tất cả các hành động, sớm đã chứng minh rằng hắn có khứu giác đặc biệt đối với sinh lộ.
Mà khả năng nhìn thấu trên phương diện quân sự của hắn, trong chiến dịch Millok đã bộc lộ ra quang mang không thể nghi ngờ. Sau đó, hắn còn được Russell tự mình chỉ đạo truyền thụ, tại chiến dịch Mosky ngăn cơn sóng dữ. Có thể nói, năng lực trên lĩnh vực quân sự, hắn khẳng định là lựa chọn duy nhất cho vị trí sĩ quan chỉ huy đội quân đặc biệt.
Dùng lời của Russell để đánh giá về Điền Hành Kiện chính là: "Bố trí chiến lược, lấy đông đánh ít, hắn không bằng ta. Lâm trận chỉ huy, lấy ít địch nhiều, ta không bằng hắn. Về phần tìm ra sinh cơ trong bốn bề mai phục, ngửi thấy nguy hiểm ngoài ngàn dặm, tìm lợi tránh hại tính toán được mất, tất không tìm ra người giỏi hơn."
Làm thầy của Điền Hành Kiện, không ai có thể so với Rusell hiểu rõ được về cái gã mập mạp luôn mặt mày đau khổ mà học tập chiến lệ ở trước mặt ông ta này. Trên thực tế, trong hai năm liền, ông ta đã đem toàn bộ Tự do Chiến Tuyến đều giao cho Điền Hành Kiện.
Tự Do Chiến Tuyến khi đó, sức chống cự đang không ngừng héo rút. Tại thời điểm nguy hiểm nhất, mập mạp đã tới căn cứ Tự Do Chiến Tuyến, đem năm bè bảy mảng nơi đây ghép lại thành một đội ngũ có sức chiến đấu, hiểu được làm thế nào để bảo toàn cho đội ngũ của mình. Cũng chính là hắn, đã chỉ huy Tự Do Chiến Tuyến bắt James làm tù binh, triệt để phá tan thành từng mảnh sự thống trị của người Wibault ở Gatralan.
Mà xem xét thời thế, dưới thế cục các phương ở Gatrlan đang hỗn chiến, lại hợp tác Gordon và Heylinger, càng làm cho Tự Do Chiến Tuyến đứng vững gót chân, từ đó tạo ra sức ảnh hưởng, các nơi đều bạo phát khởi nghĩa, vô số các tổ chức kháng chiến giống như sông lớn đổ ra biển tụ tập vể Prisk. Đốm lửa nhỏ cháy lan ra đồng cỏ, đến khi Reinhardt cùng Stephen phát hiện ra, ngọn lửa này đã không cách nào dập tắt được nữa rồi.
Hiện tại Tự Do Chiến Tuyến, chính là Đảng chấp chính tại Gatralan. Đây chính là hồi báo cho sự tín nhiệm mà Russell bỏ ra.
Nếu như không phải có Điền Hành Kiện, Tự Do Chiến Tuyến cũng đã bị tiêu diệt trước khi Stephen phát động chính biến ở Gatralan rồi.
Lúc Điền Hành Kiện thất tung, Bộ Thống Soái cũng đã lần lượt nghiên cứu danh sách tướng lĩnh nhưng vẫn luôn luôn không tìm ra được một chủ ý nào.
Một người lại một người, hoặc kinh nghiệm phong phú, hoặc dũng mãnh ngoan cường, hoặc là sĩ quan chỉ huy cơ trí linh hoạt, đều nhất nhất bị loại bỏ. Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là, những người này tuy rằng đều đầy đủ trình độ chỉ huy cùng kinh nghiệm, thế nhưng bọn họ lại không có cách nào từ trong một thế cục hỗn loạn, dưới tình huống không có tiếp tế tiếp viện mà bảo tồn được lực lượng cuối cùng tuyệt đối không thể bị diệt này.
Bởi vậy, có thể thấy được, khi Russell biết Điền Hành Kiện rất có khả năng còn sống, đồng thời bình yên vô sự chạy tới Cảng Tự Do Mars, ông ta đã vui mừng tới cỡ nào.
Vui mừng, cũng không chỉ có một mình ông ta.
Cửa phòng làm viêc, bỗng nhiên bị người đẩy mạnh ra. Bước vào, chính là Mikhailovich mang sắc mặt vui mừng đi cùng với Hamilton.
" Tướng quân Russell, ngài biết chưa?" Mikhailovich lớn tiếng nói: "Tên kia đang ở Mars!"
"Đã biết." Russell tràn đầy tươi cười bảo Hamit rót trà.
"Thật không nghĩ tới." Hamilton ngồi xuống sô pha, vươn vai, thở ra một hơi dài nói: "Nếu như Flavio biết được tàu {Rose Brand} vẫn đang tốt, bộ dạng không biết vui vẻ thành cái gì nữa! Lão gia hỏa kia, ở trước mặt tôi khóc lóc mấy lần. Lần trước khi gọi điện thoại từ Trenock về, lão cũng vẫn nhắc tới chuyện này."
"Đương nhiên rồi!" Mikhailovich nói: "Nếu không có bọn họ yểm trợ cho {Lily Castle}, kế hoạch ngoại giao Trenock của chúng ta liền tan toàn bộ. Một Phó Tổng thống, một Bộ trưởng Ngoại giao., một Thượng tướng cấp một còn có nhà khoa học giỏi nhất Liên bang. chỉ cần ngẫm lại, tôi vẫn còn thấy sợ hãi."
"Bảo {Lily Castle} cút đi..." Hamilton mỉm cười nói: "Là tên Điền Hành Kiện kia đúng không? Tên hỗn đản này từ trước đến nay vẫn nói năng không nể nang gì. Thật không biết, Liên bang chúng ta khó khăn tạo ra một người anh hùng, thế nào lại có đức hạnh nhự vậy chứ."
"Tính tình hắn quả thực có chút vô lại." Russell cười cười nói: "Không những sợ chết, lại còn là một kẻ dối trá. Rất nhiều sự tình có thể trốn thì hắn đều trốn. Bất quá, nếu thực sự nguy cấp, hắn lại dứt khoát không có chút do dự nào. Cái tên này năng lượng bộc phát thật sự quá lớn. Biết hắn ở Cảng tự do Mars, ta nghĩ ngược lại lại là một chuyện tốt. Với tính tình của hắn, không chừng tại thế giới Tự Do lại cấp cho chúng ta chỗ tốt nào đó!"
"Hiện tại điều quan trọng nhất là tìm được hắn, xác nhận hắn thực sự an toàn!" Hamilton nói:"Sau khi đội quân hạt giống tổ kiến xong, phải nghĩ biện pháp giao tận tay cho hắn. Chúng ta lưu vong tới Phỉ Minh, phải có bộ dáng nghèo rớt mùng tơi đích thực của dân lưu vong! Nếu lộ tuyến đã định rồi, dù thành hay bại, chúng ta cũng phải dựa theo cái lộ tuyên này mà đi. Flavio đã cùng Trenock tiến hành nhiều vòng thương lượng, song phương có lẽ chính là muốn tiếp cận nhau rồi. Cuộc chiến tranh này, chúng ta hai nước, đương nhiện, còn có Gatralan, cũng không thể lại bị Phỉ Minh cùng Tây Ước nắm mũi dắt đi."
Nhấp một ngụm trà, Hamilton nói tiếp: "Trọng tâm của chiến tranh, phải mau chóng chuyển dời đến Tinh hà Carleston, nếu không, chờ đến khi Tinh vực Đông Nam đều đã tan hoang cả rồi, những quốc gia như chúng ta, mặc dù trở thành nước chiến thắng, cuối cùng cũng sẽ lưu lạc trở thành nước phụ thuộc."
"Nếu có thể hoàn thành được nghiên cứu về kỹ thuật Bước nhảy không gian thì tốt rồi." Mikhailovich nói: "Nếu vậy, chúng ta cũng không cần phải đi Phỉ Minh dựa theo sắc mặt người ta mà sống nữa. Có hạm đội, có kỹ thuật Bước nhảy không gian, hơn nữa có cả Trí năng nhân tạo, chúng ta liền đại di dân, ở ngoài nhìn náo nhiệt, để cho bọn họ thích đánh thế nào thì đánh!"
"Tẫn nhân sự, nghe thiên mệnh đi." Hamilton nói: "Chuyện nghiên cứu, chung quy vẫn không thể gấp gáp được.Tuy rằng hiện tại đã biết phương hướng nghiên cứu, thế nhưng, quãng đường phải đi vẫn còn rất dài. Nói về Trí năng nhân tạo, mấy ngày nay tôi rốt cuộc được đại khai nhãn giới. Sức sản xuất cùng hiệu suất phân phối tài nguyên của chúng ta, đề cao tới 10%! Đây mới chỉ là giai đoạn ứng dụng sơ cấp của hệ thống máy tính trung ương sau khi hoàn thành!"
"Quan trọng nhất chính là hệ thống Thiên Võng!" Mikhailovich chép miệng than thở: "Tuy rằng biết Trí năng nhân tạo lợi hại, thế nhưng tôi không nghĩ tới lại kinh khủng đến như thế. Điều khiển quân đội, thông tin, xét duyệt phương án tác chiến, quản lý hậu cần, chỉnh lý thu thập tình báo, phối hợp chỉ huy... Công năng hệ thống Thiên Võng hoàn toàn được nâng lên không chỉ một tầm cao! Nếu sớm có thứ này, Leray chúng ta... Hắc hắc."
"Tiểu tử này đích thị là một phúc tinh." Hamilton cười nói: "Có đội khi, tôi thật muốn thẳng thắn từ chức, đem địa vị tổng thống tặng cho cái tên kia. Mấy năm nay, hắn lập được công lao, quả thực làm cho người ta không dám tưởng tượng. Chỉ bằng vào Trí năng nhân tạo, trong đại điện vinh quang của Leray không thể thiếu hình dáng của hắn."
"Cho hắn chức Tổng thống?" Russell cùng Mikhailovich nhìn nhau cười khổ, gã mập mạp này cái gì cũng tốt, chỉ là có chút thích phá phách. Bất quá nếu dồn hắn vào tuyệt lộ, đưa lên làm Tổng Thống, sợ rằng mỗi ngày làm đều là đại sự ăn chơi.
********************************
Bàn tay của Tam trưởng lão Sanji, nắm chặt lấy bàn tay của mập mạp.
Các trưởng lão và quán trưởng phân quán ở bên cạnh, khóe miệng ai nấy đều lộ vẻ mỉm cười, hứng thú nhìn hai người.
Ở Thái Lưu, ai cũng đều biết, Sanji đến từ Trái Đất, xuất thân chính là lính đánh thuê. Ông ta tới Cảng Tự Do Mars, một thời gian rất dài, sống đều dựa vào đấu vật ngầm (đánh hắc quyền).
Ông ta có chiến tích mười bốn trận thắng không bại. Trong mười bốn trận đấu này, số người chết trên đôi thiết thủ của ông ta là mười ba người, còn lại một người, thì bị cứng rắn chặt đứt cột sống, cả đời bại liệt.
Trên lôi đài hắc quyền, có rất nhiều người bị đánh gẫy cột sống, nếu chỉ có thế thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Thế nhưng, đó đều là dùng đầu gối hoặc khuỷu tay mà tạo thành thương tổn. Chỉ cần bằng hai tay, mạnh mẽ bẻ gãy cột sống của một người, lực tay quả mạnh có thể nghĩ.
Chí ít, trong số những người đang ngồi này, không ai dám nắm tay với Sanji khi ông ta tức giận. Một đôi bàn tay giống như vuốt gà, hiển nhiên không thích hợp cho việc điều khiển robot.
Hiện tại Sanji tuy rằng vẻ mặt tươi cười, thế nhưng tất cả mọi người đều biết, ông ta đang rất tức giận. Từ trước tới nay, ông ta vẫn nghĩ mình mới là đệ nhất cao thủ đánh nhau tay không của Thái Lưu. Tuy rằng đây cũng không phải sự thực, thế nhưng ông ta có địa vị tôn quý, vậy nên cũng có rất ít người tranh giành với ông ta.
Mà cái gã mập mạp trước mắt này, hiển nhiên là không biết tất cả những điều này, Cooper ở bên cạnh cũng không có ý ngăn cản.
Người do Cooper mang đến, thế nhưng, ở cái thế giới này, không có thực lực, dù cho là ai mang đến thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cho dù là bản thân Cooper, cũng sẽ có một ngày nào đó, bị một con sư tử hung tàn lợi hại hơn thay thế. Con sư tử này, có lẽ lại an vị ở bên trong phòng bao của cái hộp đêm này.
Đây là truyền thống của Thái Lưu. Tuy rằng tàn khốc, thế nhưng lại có sức sống cực kỳ mạnh mẽ. Cái lưu phái vốn tập trung tội phạm, hải tặc, quyền thủ đấu vật ngầm, sát thủ, lính đánh thuê, dân lừa đảo và đủ loại lưu manh ác ôn này, chỉ có thể dùng cách này mới có thể tụ họp lại cùng một chỗ.
Khi Thái lưu ngừng mở rộng, ngừng đi ức hiếp người khác, vậy thì nội đấu sẽ làm cho con quái vật lớn này trong nháy mắt phân liệt.
Đó là điều không thể tránh khỏi.
Những người đang ngồi ở đây đều biết rõ, nhưng cơ hồ không có ai quan tâm vấn đề này.
Sanji cầm tay mập mạp, dùng sức mạnh nhất. Vẻ mặt tươi cười của mập mạp, theo đó mà hiện lên một tia đau đớn.
Gã mập mạp này thật không may rồi! Mấy vị trưởng lão không kìm lòng được liền liếc về phía Cooper. Bọn họ không rõ, Cooper vì sao lại đánh giá gã mập mạp này cao như vậy.
"Oa, đau quá, oa oa, nhẹ tay, oa oa."
Trong tiếng kêu gào vừa gấp vừa bẽ mặt của mập mạp, sắc mặt Cooper một mảnh tái nhợt, hắn cũng không có xem hai người quyết đấu, mà lại đang ánh mắt mờ mịt mà suy nghĩ điều gì.
Sau một lúc, trong tiếng kêu thảm thiết của mập mạp, Sanji đầu đầy mồ hôi lạnh đã buông tay.
"Người dùng lực lớn như vậy để làm gì?" Mập mạp ngây ngô vẻ mặt đầy ủy khuất, lắc lắc tay, lại đưa tay sang vị nữ tiếp viên ở bên người: "Nhanh, thổi thổi cho ta đi."
Tất cả mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, gã mập mạp kia nghe kêu có vẻ rất thảm, bất quá tay hắn cũng không có biến dạng như trong tưởng tượng, ngược lại, hắn trông quả thực vui vẻ. Còn Sanji, lúc buông tay ra liền ngồi xuống, nghiêm mặt, hoàn toàn không có bộ dáng đắc ý nào.
Bầu không khí trong gian phòng, bỗng chốc mà trở nên vắng vẻ quỷ dị. Các trưởng lão liếc nhau, trong ánh mắt mọi người đều có chút hoang mang.
Không để ý tới người bên cạnh thấp giọng hỏi, Sanji thần tình phức tạp nhìn chằm chằm vào mập mạp.
Chỉ có trong lòng ông ta mới rõ ràng, ngay vửa rồi, mình đã dạo qua Quỷ Môn Quan một vòng. Nếu như không phải cái gã mập mạp kia hạ thủ lưu tình, tay phải của mình, sợ rằng đã biến thành một cái vuốt gà bị búa đập rồi. Nói như vậy, vị trí tam trưởng lão, cũng đã đi đến điểm cuối.
Bàn tay của cái gã mập mạp kia, đầu tiên là dùng tốc độ kinh người thoát khỏi khống chế của mình, tiếp đó, trong nháy mắt liền nhẹ nhàng siết qua gốc năm ngón tay (nơi xương ngón tay tiếp xúc xương bàn tay). Mà cuối cùng, chân chính bị bẻ gãy, chỉ có một ngón tay cái, là ngón tay có lực lớn nhất, mạnh nhất của mình.
Đây là một đòn cảnh cáo!
Cái tay kia, mới chân chính là kìm sắt. Bản thân vẫn kiêu ngạo về công phu tay không, vậy mà khi đối mặt với gã mập mạp này, đến cả c*t cũng không bằng!
"Được rồi, uống rượu, uống rượu!" Cooper cười giơ lên chén rượu. Tam trưởng lão Sanji, chính là nhân vật lão thành trong Thái Lưu, cũng không thuộc về đội hạch tâm của Cooper. Cái lão già này tranh cường háo thắng, bình thường hay dựa theo tính tình để làm việc, Cooper đối với lão ta sớm đã có tức giận.
Lần này kêu Sanji tới, dùng lão ta làm trò để thổi phồng mập mạp, Cooper sớm đã có ý thức gây xích mích. Lúc này thấy Sanji cùng mập mạp bắt tay, trong lòng thực sự có chút thống khoái. Nếu như không phải vẻ mặt giả bộ của mập mạp làm hắn nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra vài giờ trước, hắn thật muốn cười to vài tiếng.
"Sớm muộn cũng sẽ thu thập ngươi!" Cooper thầm nghĩ, nét cười đầy mặt cùng mập mạp cạn chén. Chờ cho sự tình Huyễn Ảnh Lưu lắng xuống một thời gian, hắn muốn cho cái tên mập mạp thích giả bộ này hóa thành tro tàn. Cách đấu tay không có lợi hại mấy đi chăng nữa, chả lẽ lại lợi hại hơn được robot hoặc súng ngắm sao?!
*********************
Ngày thứ hai sau khi tới Cảng Tự Do Mars, Barbarossa đã nhận được hai tin tức.
Quyết đấu robot cấp Ma vương của Huyễn Ảnh Lưu cùng Thái lưu đã bị bãi bỏ, song phương đạt thành hòa giải, doàn hải tặc Mắt Ác Ma dưới lệnh cưỡng chế của Hội Liên hiệp Lưu phái trả về tất cả tài sản thuộc về Huyễn Ảnh Lưu, do đoàn trưởng Stearman công khai xin lỗi.
Thái Lưu có một vị tân trưởng lão. Vị trưởng lão này xếp thứ mười một, kiêm nhiệm chức vụ quán trường võ quán cách đấu robot thị trấn Genel.
Nếu như tin tức đầu tiên chỉ làm cho mọi người trên tàu Audrey hơi sửng sốt một chút mà nói, vậy thì tin tức thứ hai lại đã khiến cho tất cả mọi người choáng váng.
Vị tân trưởng lão của Thái lưu không phải ai khác, chính là tên mập mạp chết tiệt Điền Hành Kiện.
Khi tàu Audrey tới được Cảng Tự Do Mars, Audrey phụ trách bán ra kim loại Californium của đoan hải tặc Râu Đỏ để đổi lấy tài chính, còn Barbarossa phụ trách tìm hiểu tin tức, theo lời mập mạp thu thập danh sách các xí nghiệp chế tạo máy móc và danh sách các chuyên gia. Chekhov và Helen, thì lại cùng với Barbarossa một đường, phụ trách nghĩ biện pháp thông qua mạng dân dụng liên hệ với quốc nội Leray, truyền về tin tức.
Mỗi người đều có nhiệm vụ, việc tiếp xúc với Huyễn Ảnh Lưu, mập mạp chiinh là đi một mình. Tuy rằng trị an ở Cảng Tự Do đích thực hỗn loạn, thế nhưng, với thủ đoạn của mập mạp, tất cả mọi người đều hiểu rõ, chỉ cần hắn không gây phiền phức là tốt rồi. Người khác mà đụng tới đầu của hắn, vậy xem như là tám đời của hắn xui xẻo.
Cái tên mập mạp này sẽ chơi đến cho ngươi vãi cả ***, làm cho ngươi hận không thể một tay bóp chết hắn! Muốn bao nhiêu bại hoại có bấy nhiêu bại hoại!
Thế nhưng không nghĩ tới, đêm đó khi mọi người quay trở lại tàu Audrey, trái chờ phải chờ, vậy mà đợi mãi vẫn không thấy mập mạp xuất hiện. Thấp thỏm bất an qua một đêm, không nghĩ tới sáng ngày thứ hai, Barbarossa mang đến hai tin tức làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm.
"Ngươi nói là...." Trong phòng hạm trưởng tàu Audrey, Audrey nghẹn lời, ánh mắt dại ra: "Cái tên kia đi ra ngoài một ngày, liền trở thành trưởng lão Thái Lưu?"
Barbarossa dở khóc dở cười gật đầu với Audrey, ngẫm lại cảnh ngộ của mình, hắn quả thật rất thương hại rồi. Để mâp mạp làm trưởng lão, so với dẫn sói vào bầy dê có gì khác nhau?
"Trời ạ, đó vậy mà chính là Thái lưu đó nha!" Audrey cảm thấy sắp phát điên: "Hắn làm thế nào mà lẩn được vào trong đám người đó, lại còn trở thành trưởng lão Thái lưu nữa chứ!"
Không ai trả lời nàng, lúc này, mọi người đều có chút thất thần. Bọn họ phát hiện, bằng tư duy của mình, vĩnh viễn không có khả năng biết được cái gã mập mạp kia đến tột cùng là đã làm ra cái chuyện gì nữa.
Sự tình Huyễn Ảnh Lưu như thế nào? Bước tiếp theo làm gì? Đến tột cùng đã đạt thành hiệp nghị gì với Thái Lưu? Kế hoạch muốn sửa chữa như thế nào?
Những vấn đề này, mấy người nghĩ đến liền cảm thấy đầu mình to ra. Ngoại trừ mập mạp, không ai có thể quyết định được.
"Muốn tìm hắn..." Barbarrossa cười khổ nói: "Sợ là chúng ta phải phái người tới thị trấn Genel rồi."
Bỏ đi Chekhov người quản lý và nắm giữ toàn cục, Barbarossa lại có thân phận mẫn cảm, cùng với Audrey lại thân là đệ tử của Minh Tâm lưu, ai sẽ đi đây?