"Cô đang lo lắng cho hắn sao?" Tô Phỉ nhìn chăm chú vào thiếu nữ ở trước mắt.
Thiễu nữ mặc một bộ trang phục tác chiến liền thân, tư thái duyên dáng được lớp vải đàn hồi bó sát người bao lấy, bên ngoài khoác một bộ trang phục nghiên cứu màu trắng. Nàng đang lặng lặng ngồi ở trước mặt Tô Phỉ, lấy tay nâng má, tiếng ầm vang đinh tai nhức óc tựa hồ không hề ảnh hưởng đến nàng một chút nào. Khuôn mặt xinh đẹp kia ngay cả Tô Phỉ cũng cảm thấy có chút đố kị. Đó là một sự thuần khiết đến trong vắt mà nàng đã từng có mười năm trước.
Mễ Lan, một cái tên rất là dễ nghe.
Nàng cũng đến từ Leray, hơn nữa là bạn gái của vị Điền thiếu tướng Leray đã suất lĩnh tiểu đoàn cảm tử dẫn dụ quân địch rời đi kia.
Nghe nói, Mễ Lan là đến đây trước Điền thiếu tướng. Bởi vì công việc nên nàng vẫn luôn nghiên cứu ở học viện quân sự thủ đô Hán Kinh. Không nghĩ tới vì một đợt kiểm nghiệm mà tới Thương Lãng tinh, vậy mà đúng lúc gặp phải đợt tập kích của Mikami Yujin.
Theo sư đoàn thiết giáp số 13 chạy trốn đến vùng núi cạnh sông Karachi, vốn đã là sơn cùng thủy tận. Ai mà biết được nhờ vị Điền tướng quân kia tới đây, vậy mà đã khiến cho cả đội ngũ tuyệt xử phùng sinh, tự nhiên, Mễ Lan cũng được cứu vớt.
Đây là một câu chuyện xinh đẹp. Một đôi tình nhân cách xa vạn dặm, bởi vì các sứ mạng khác nhau mà cùng tới một tinh cầu, khi công chúa gặp nạn thì vương tử đột nhiên từ trên trời giáng xuống, cứu vớt công chúa... Mặc dù có chút xưa cũ, nhưng cũng rất cảm động. A, chỉ có điều vị Điền thiếu tướng kia, hình như là cưỡi một chiếc tàu buôn vũ trang mà rơi xuống.
Trong công sự, cơ bản đều là nhân viên phi chiến đấu. Các nhân viên nghiên cứu khoa học mặc trang phục nghiên cứu còn đang tiếp tục bận rộn, thi thoảng quay đầu lại, đều lo lắng nhìn qua Mễ Lan đang ngồi ngây ra ở trên hòm đạn dược kia. Feric cầm lấy máy quay, quay lại các hình ảnh bên ngoài qua lỗ ngắm. Đợi đến khi đợt pháo kích của quân địch kết thúc, ông ta còn có thể lên tiền tuyến, đi quay những khung cảnh chiến đầu càng chân thực hơn nữa. Ông bạn già này đã bị đồng hóa bởi cái đội ngũ và cuộc chiến tranh này. Rất khó tưởng tượng, khi ông ta đi tới trường quay của mình, ông ta còn có thể khôi phục lại sự lãnh tỉnh trước đây hay không.
Tô Phỉ cẩn thận nhìn vào con mắt của Mễ Lan. Đó là một con mắt rất đẹp, chỉ có điều bây giờ nhìn qua, có chút trống rỗng vô thần.
" Nếu như đi chấp hành nhiệm vụ chính là người yêu của mình, có lẽ mình cũng sẽ giống như nàng đi..." Tô Phỉ rất muốn thể hội cảm giác của Mễ Lan, thế cho nên nàng đột nhiên muốn trải qua một hồi luyến ái, tìm một người có thể lo lắng cho mình. Trong cuộc chiến tranh tàn khốc này, đây mới là câu chuyện đẹp nhất.
"Hắn sẽ trở về thôi." Tô Phỉ cầm lấy bàn tay lạnh băng của Mễ Lan, có chút đau xót trong lòng. Nàng nguyên bản muốn tạo ra một kỳ chương trình, ghi lại cuộc sống và tình cảm chân thực nhất của đôi tình nhân này. Thế nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy, mở máy quay chính là một cử động tàn nhẫn đến mức nào. Nếu như vị Điền thiếu tướng kia không về được...
"Tôi biết."
Bên tai Tô Phỉ vang lên giọng nói thanh thúy của Mễ Lan.
"Sao..." Hoàn toàn không hề hi vọng rằng Mễ Lan sẽ mở miệng, Tô Phỉ liền vô thức hỏi một câu.
"Tôi biết!" Giọng nói của Mễ Lan rất rõ ràng, nàng nhìn Tô Phỉ, kiên định nói: "Tôi biết hắn sẽ trở về!"
Nhìn thiếu nữ trước mắt, Tô Phỉ có chút đờ ra.
Là viên đại tướng số một của Bộ tuyên truyền quân bộ, nàng đã từng giao lưu với vô số người, sớm đã luyện ra một thân bản lĩnh nghe tiếng nhìn mặt. Rất người có thể nói dối được ở trước mặt nàng, cũng có rất ít người có thể kiềm chế được tâm tình trong thời khắc đang lo lắng, không cho nàng nhìn thấy tận đáy lòng cho đến phút cuối cùng.
Chỉ nhìn vào con mắt của Mễ Lan, nàng liền biết được lời nói của thiếu nữ này là thật tâm.
Tô Phỉ không hỏi vì sao, nàng liền tin tưởng thiếu nữ này. Mặc dù nàng biết được trận chiến kia sẽ thảm thiết hơn gấp chục lần trận chiến xảy ra ở trong cái trấn nhỏ này, mặc dù nàng biết cái tiểu đoàn thiết giáp chỉ có hơn năm trăm chiếc kia sẽ phải đối mặt với sự tấn công của cả một sư đoàn. Thế nhưng, nàng chính là tin tưởng từ tận đáy lòng một cách không hiểu như vậy.
Cái đội ngũ kia có thể hoàn thành được nhiệm vụ dưới tình huống gần như không thể, khiến cho chủ lực không bị quấy nhiễu mà xây dựng nên cái trận địa khổng lồ này, như vậy, bọn họ nhất định sẽ trở về!
Đây là một cặp tình nhân đến từ Liên bang Leray.
Từ năm 2059 đến giờ, bọn họ đã chiến đấu tròn bốn năm. Đối mặt với Gatralan, đối mặt với Deseyker, đối mặt với Sous và Jaban... Người dân của cái quốc gia này vẫn luôn chiến đấu, không bao giờ từ bỏ, cũng không bao giờ bị chinh phục.
Tô Phỉ cầm lấy máy quay: "Được chứ?"
Mễ Lan gật đầu, nàng thích cô phóng viên chiến trường xinh đẹp và lại hiểu lòng người này: "Đương nhiên là được."
"Cậu ta chắc chắn sẽ trở về!" Vẫn luôn đứng ở bên cạnh lỗ quan sát, Feric lúc này đột ngột toát ra một câu. Giọng nói của ông ta lập tức bị ghi lại ở trong khung ảnh vừa mới xuất hiện.
Hai thiếu nữ liền nhìn nhau cười, tiếng pháo ở bên ngoài tựa hồ cũng không hề chói tai cho lắm.
*******SPECIAL KIND OF HERO*******
Không thể nghi ngờ, hạ tuần tháng 10 năm 2063, ánh mắt của cả thế giới đều tập trung vào tinh hệ Reske.
Ở Lôi Phong tinh, lục quân chiến khu phía Đông do Chamberlain chỉ huy đã thay đổi chiến thuật phòng ngự co đầu rút cổ trước đó, xuất kích toàn diện, bắt đầu đánh mạnh vào liên quân Sous - Jaban. Tại vũ trụ, hạm đội Chamberlain và hạm đội Lý Hồng Vũ tuy rằng còn chưa thể đối chọi chính diện được với Mikami Yujin, thế nhưng cũng đã có được thực lực quần nhau với Mikami Yujin tại tinh hệ Lôi Phong và tinh hệ Thương Lãng.
Mà tại quốc nội, quân đội của đế quốc Sous và đế quốc Jaban mỗi bên đều đã khởi động, tập kết về tinh hệ Reske. Lục quân cuồn cuộn không ngừng đang thông qua hạm đội khổng lồ mà vận chuyển đến rìa điểm Bước nhảy, dưới sự tiếp ứng của hạm đội Mikami Yujin, từng nhóm gia nhập vào chiến trường Reske.
Tại Trenock, tổng thống Hill đã phát biểu trên TV, hiệu triệu tất cả người dân toàn quốc đoàn kết lại với nhau, không tiếc bất cứ giá nào phải đánh thắng cuộc chiến tranh này. Màn diễn thuyết của tổng thống từ đầu đến cuối đều chỉ tiết lộ một tin tức --- Trenock sẽ không lùi bước hay do dự gì nữa, tất cả mọi thứ đều phải nhường lối để giành chiến thắng trong tràng chiến dịch này. Quân bộ sẽ đạt được sự ủng hộ lớn nhất từ trước đến nay!
Cả Trenock đều sôi trào.
Cái quốc gia gần sát với hai đại siêu cường quốc này một khi toàn lực thúc đẩy thì sẽ bộc phát ra một lực lượng kinh người. Vô số bộ đội đang được tập kết, vô số vật tư đang được tập hợp lại. Dân chúng Trenock có thể cảm thấy được vô cùng rõ ràng, cái quốc gia này đang điên cuồng vận chuyển xung quanh chiến dịch Reske.
Sự chú ý của dân chúng đã hoàn toàn tập trung tới Reske.
Ngoại trừ đủ loại thông cáo chính, tin vỉa hè và tin nóng ra, thứ mà mọi người chờ đợi nhất tất nhiên chính là bản tin chiến trường mà Feric đã quay được ở tiền tuyến rồi.
Đó là một tiền tuyến chân thực nhất.
Có thể là do chịu ảnh hưởng quá sâu bởi kỳ đưa tin đầu tiên, có thể là do việc lão nguyên soái Lý Tồn Tín vẫn còn sống lại dẫn theo hai sư đoàn chiến đấu với người Jaban rồi phát huy ra tác dụng thật lớn trong thời khắc mấu chốt, tất cả mọi người trong lúc bất tri bất giác đều đã coi cái nhánh bộ đội này là nhân vật chính của cả chiến dịch Reske.
Mọi người đều bức thiết mong chờ tất cả tin tức liên quan đến cái nhánh bộ đội này.
Ngày 22 tháng 10, tiền tuyến đã truyền về tin tức nhóm bộ đội đổ bộ thứ hai đã đổ bộ thành công. Tin tức này lập tức khiến cho người ta cảm thấy vui sướng. Điều này có nghĩa rằng giai đoạn đổ bộ thứ hai đã thành công. Đồng thời, có vị nhân sĩ linh thông tin tức còn nghe thấy quân đồng minh sắp giành được một hồi thắng lợi trọng đại ở Reske. Có người nói trận thắng này sẽ là một bước ngoặt trọng đại trong trận chiến vừa mới bắt đầu này, sẽ rút ngắn tiến trình của cả cuộc chiến, cũng sẽ khiến cho rất nhiều chiến sĩ Trenock tránh khỏi sự hi sinh không cần thiết.
Tin tức khiến cho người ta phấn chấn thì luôn lưu truyền nhanh hơn tin dữ. Mọi người sốt ruột chờ đợi đến lúc tám giờ tối, là giờ phát sóng chương trình đưa tin chiến trường của Feric. Có lẽ, có thể biết được thâm càng nhiều tin tức trong kỳ đưa tin này.
Tám giờ tối, khi mọi người đang canh giữ ở trước TV, hình ảnh đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy chính là người dẫn chương trình Feric, giờ này đã trở nên gầy gò, chòm râu mọc dài đầy trên cằm, trông càng có vẻ tinh minh già dặn hơn trước đây.
Câu nói đầu tiên của ông ta khi đứng trước màn ảnh đó là: "Tôi có lẽ đã thất tín rồi."
Trong sự ngạc nhiên, các khán giả lẳng lặng nhìn vị phóng viên chân thực mà bọn họ tin tưởng nhất này nói chậm rãi với vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi đã từng đáp ứng rằng, tất cả hình ảnh của cái chương trình này đều xuất phát từ máy quay của tôi. Thế nhưng, trong mấy ngày nay, sự tình mà tôi đã trải qua khiến cho tôi không thể không vi phạm lời hứa của tôi --- Tôi phải chuyển sang dùng hình ảnh ghi hình của quân đội, bởi vì, tôi phải tập trung vào một cuộc chiến đấu mà mọi thời khắc tôi đều quan tâm, nhưng không thể nào tự mình đi ghi hình để đưa tới cho mọi người."
"Đây là một chiến dịch vĩ đại." Feric hơi hếch cằm, đây là động tác theo thói quen của ông ta. Mỗi khi ông ta cần dùng ngữ khí kiên định nhất để biểu đạt một sự thực không hề nghi ngờ, ông ta đều là như thế này.
"Tràng chiến dịch này cho tới bây giờ vẫn còn đang tiến hành. Kết cục cuối cùng của nó khiến cho mỗi người chúng tôi đều có chút lo lắng. Bản tin của tôi có lẽ chậm hơn những gì đang xảy ra trong hiện tại một hai chục tiếng đồng hồ, cũng sẽ phải sử dụng thứ mà tôi không muốn đó là đoạn ghi hình của quân đội. Có điều tôi tin tưởng, đây sẽ là kỳ đưa tin tốt nhất mà tôi đã làm, khiến cho cho ta trước tiên đều nhớ kỹ những cái tên này... Avery, Jenkins, Giang Hạo, Hàn Quốc Tân, Lý Vệ Quốc,..."
Danh sách rất dài, Feric niệm lên từng cái tên một cách trang trọng, tựa hồ tuyệt đối không biết rằng ông ta đang thực hiện một chương trình khiến cho người ta sốt sắng đến như lửa đốt.
Có điều, mặc dù điều này khác hẳn một trời một vực với phong cách bình thường của ông ta, thế nhưng các khán giả lại không ai cảm thấy mất kiên nhẫn. Bọn họ chỉ yên lặng lắng nghe giọng nói của Feric, nhìn từng cái tên xuất hiện trên màn hình, có rất nhiều trong số đó đã bị đưa vào một cái khung màu đen. Tất cả mọi người đều biết, cái khung này chính là đại biểu cho việc tử trận.
Danh sách tuy rằng dài, thế nhưng vẫn đến lúc niệm xong. Feric buông tập tài liệu trong tay, mắt nhìn thẳng vào màn hình, chậm rãi nói: "Hiện tại, hãy để cho chúng ta trở lại với thời khắc của những chiến sĩ vì dân của chúng ta này đi."
Hình ảnh bắt đầu thay đổi.
"... Trenock không có kẻ hèn nhát, người nguyện ý đi theo Điền thiếu tướng, đi ra khỏi hàng!"
Khán giả ngơ ngác nhìn từng hàng ngũ xếp hàng ở cạnh bìa rừng trên gò núi chỉnh tề tiến về phía trước một bước. Đó không phải là đội ngũ đang hành quân, đó là sự đồng lòng không hề do dự mà bước ra một bước. Bước tiến của bọn họ không giống nhau, sau khi bước sang một bước này, cả hàng ngũ chợt có chút xô lệch. Thế nhưng, những người chiến sĩ này trong thời khắc này thoạt nhìn đã có một sự cao lớn khiến cho người ta phải ngước nhìn.
Trên màn hình là giọng nói run run mà đầy kiêu hãnh của nguyên soái Lý Tồn Tín, ông ấy nói đó đích thực là binh sĩ của ông, ông cảm thấy kiêu ngạo vì bọn họ.
Kế tiếp, chính là điểm danh.
Một danh sách giống hệt như lời mà Feric vừa niệm trước đó.
Cả thế giới đã trở nên yên lặng. Nhìn từng thân ảnh bước ra khỏi hàng ngũ, hồi tưởng lại những chiếc khung đen trên danh sách trước đó, tất cả các khán giả đều biết được rằng đã xảy ra chuyện gì.
"Theo màn ảnh của tôi đi thôi..." Feric nói lời cuối cùng: "Hãy để cho chúng ta đi theo bọn họ. Đi theo những người anh hùng của chúng ta. Đồng thời, xin một mỗi vị khán giả đang theo dõi cái chương trình này, hãy vì các chiến sĩ vẫn còn đang chưa rõ sinh tử trong giờ phút này... Cùng cầu khấn!"