Phương Hương hung hăng nhìn mập mạp.
"Không được!" Mập mạp vẻ mặt ngu ngốc mơ hồ trợn mắt nhìn thẳng vào Phương Hương đang ở trên màn hình thông tin: "Con mắt to thì rất giỏi hả? Ngươi có nhìn chết ta thì cũng vô dụng, bọn ông đã nói không được là không được!"
Trong phòng điều khiển của tàu chiến đấu {Napoléon}, các quan quân hai mặt nhìn nhau. Bên thứ ba trong kênh thông tin, Chekhov, Karl và các sĩ quan Phỉ Quân cũng đều nhịn cười mà dao động ánh mắt. Không ai ngờ tới, đàm phán của mập mạp và Phương Hương lại diễn biến trở thành như vậy.
Cái này đâu còn là đàm phán gì nữa, từ khi Phương Hương và mập mạp bắt đầu nói chuyện, thứ mà mọi người thấy được, chính là một hồi kịch liệt đến mức có thể dùng chiến tranh với đao quang kiếm ảnh và mưa bom bão đạn để hình dung. Mà hiện tại, chiến tranh đã tiến đến hồi gay cấn, song phương từ xung phong nổ súng khoảng cách xa đã trở thành cò kè mặc cả theo kiểu áp sát vật lộn. (không biết anh em nghĩ thế nào chứ mềnh đang tưởng ra cảnh mập mạp và Phương Hương vật lộn với nhau thật
Không thể không thừa nhận, Phương Hương là nữ nhân, ở phương diện này chiếm không ít ưu thế.
Sau một phen khách khí ân cần thăm hỏi, nàng liền đề ra một cái đề án hợp tác trong bông có kim (*), khiến cho chúng quan binh của hạm đội Long Bow Salerga đều cảm thấy bản thân không có chút xấu hổ nào --- quyền hành động độc lập, tiếp tế đầy đủ, một cái căn cứ vũ trụ chỉ cho binh sĩ Salerga đóng quân lại thêm việc cải tạo hạm... Ngoại trừ đeo thêm cái bảng hiệu gọi là "Phỉ Quân" kia ra, căn bản rõ ràng chính là chiếm tiện nghi!
(* nhìn qua thì tốt nhưng ẩn chứ âm mưu xấu)
Tùy tiện đổi lại thành một người khác, đi cò kè mặc cả với ân nhân vừa mới cứu mình lại đang nắm giữ tính mệnh của mình trong tay như thế là một chuyện cực kỳ xấu hổ, thế nhưng Phương Hương không chỉ là một vị chỉ huy ưu tú biết tranh thủ lợi ích mà còn là một vị mỹ nữ biết cách để tranh thủ lợi ích. Khuôn mặt tươi cười dịu dàng cùng giọng nói nhu mị mềm mại của nàng kia.... Trên cơ bản, không có người đàn ông nào có thể chống lại được. Hơn nữa, vẻ ngọt ngào đáng yêu vô ý toát ra trong lúc nói của nàng khi khẩn cầu bạn hữu đồng minh vạn lần giúp đỡ, khiến cho người ta hận không thể lập tức ra dáng đàn ông mà vung tay lên, mặc nàng cần gì cứ lấy.
Thế nhưng ai mà biết được, vị chỉ huy mập mạp của Phỉ Quân thoạt nhìn hàm hậu thành thật kia, vậy mà... lại là một kẻ lỗ mãng không hiểu được phong tình! Bày ra vẻ mặt ngây ngô mơ hồ, căn bản mặc kệ ngươi cái gì mà trong bông có kim, cứ vén áo giương mình nghển cổ kêu gào: "Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ!"
Một cú đập gậy hùng hổ hung mãnh này, tức thời đã khiến cho mọi người choáng váng.
Phương Hương vắt hết óc ra một hồi lí do thoái thác đã trở thành đàn gảy tai trâu, nhẹ giọng nhờ vả câu hồn đoạt phách cũng thành ra đi nháy mắt quyến rũ kẻ mù.
Đây quả thực là một hồi thảm kịch.
Nhìn ánh mắt trợn thẳng của các sĩ quan Salerga, nhìn sắc mặt trắng bệch xấu hổ và đôi một run rẩy gượng gạo của vị mỹ nữ chỉ huy, quan binh trên dưới của hạm đội Phỉ Quân số 1 thuộc bên thứ ba trong kênh thông tin chỉ muốn cười đến lăn lộn thẳng cẳng ra đất. Người khác không biết mập mạp là cái loại gì, các chiến sĩ sớm chiều sống chung này lại còn không biết sao?
Vị chỉ huy xinh đẹp Salerga kia cho rằng chỉ cần dựa vào một hai câu nói cùng một vẻ ngọt ngào đáng yêu là có thể chiếm được lợi ích gì từ trong tay mập mạp, đó thế nhưng lại là chọn nhầm người rồi. Mặc ngươi có thiên kiều bá mị trí kế siêu quần lưỡi nở hoa sen vừa lừa vừa gạt, ở trước mặt một gã giả bộ ngu ngốc, bày ra vẻ mặt không hiểu thương hương tiếc ngọc chỉ biết lạt thủ tồi hoa như mập mạp, cũng vô phương thi triển.
Biểu tình kỳ lạ của các sĩ quan Salerga, khiến cho chúng quan binh Phỉ Quân chỉ cảm thấy bụng truyền đến từng đợt quặn đau.
Mập mạp chết tiệt, thực sự quá ác độc rồi.
" Nói cho các ngươi biết! Nếu các ngươi đã tới thế giới Tự Do, ta sẽ phụ trách với các ngươi!" Mập mạp không hiểu phong tình bày ra dáng vẻ quân nhân chính trực mười phần, lời lẽ chính nghĩa nói: "Không thống nhất chỉ huy, khi xảy ra vấn đề, quấy rầy kế hoạch thì làm sao bây giờ? Đối với hàng nghìn hàng vạn tướng sĩ đã tụ tập tới dưới lá cờ Phỉ Quân, phấn đấu vì sự nghiệp hòa bình thế giới phản kháng Tây Ước hung ác, ta sẽ phải ăn nói như thế nào, có phải mỗi người đều vô kỉ luật giống như các ngươi như vậy không hả?"
Lí lẽ lớn này vừa xuất ra một cái, nhất thời khiến cho đám người Salerga im bặt không có lời nào để nói, lại nghe cái gã mập mạp kia nói tiếp: "Phải biết rằng, đây là một cuộc chiến tranh gian khổ trập trùng. Vì sự nghiệp hòa bình của toàn bộ nhân loại vĩ đại, chúng ta phải chuẩn bị trường kỳ chịu khổ, chịu nhục. Lúc này, chúng ta hẳn là phải vứt bỏ chủ nghĩa bè phái hẹp hòi ích kỉ, đoàn kết nhất trí cùng nhau chiến đấu! Mà không phải là chỉ lo tranh quyền đoạt lợi!"
"Hãy cùng bọn ta chiến đấu đi!" Mập mạp dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn Phương Hương: "Chiến hữu thân thiết nhất của ta, hãy để cho chúng ta vứt bỏ tất cả những tư lợi và tranh đấu, vì sự dân chủ, văn minh, tiến bộ, tư do, tôn nghiêm, trật tự, lý tưởng, hòa bình, tình yêu, tình bạn,... của nhân loại."
Nửa giờ sau...
"Ngừng!" Phương Hương đã không thể nào chịu đựng được sắc mặt đại biểu chính nghĩa của cái gã mập mạp chết tiệt này nữa rồi: "Nói điều kiện đi, ngươi muốn thế nào?"
" $%^%@&^*7*( "
" Không được!" Phương Hương cắn răng.
" $%^&(&*(%^ "
" Không được!" Phương Hương rống giận, cái gã mập đần độn này vậy mà còn dám ra giá.
Cứ như vậy, hai người đã bắt đầu rồi một hồi cò kè mặc cả không hề che giấu, cái gì mà minh hữu, cái gì mà ân tình, cái gì mà đạo nghĩa, cái gì mà che che giấu giấu, hết thảy đều ném hết qua một bên. Hai tên gian thương võ mồm đối chọi gay gắt, từng chút từng chút thảo luận về cách thức và chế độ hợp tác.
Sau gần ba giờ cò kè mặc cả, song phương rốt cục đã đạt thành hiệp nghị. Ở các phương diện an bài nhân sự, biên chế bộ đội, tiếp tế hậu cần, quyền hạn chỉ huy,... gã mập mạp càn quấy có thể nói là giành được toàn thắng.
Song phương ước định, hạm đội Long Bow Salerga sẽ hoàn toàn gia nhập vào danh sách tác chiến của Phỉ Quân, không có quyền hành động độc lập và căn cứ độc lập. Một chiếc tàu chiến đấu và ba chiếc tàu tuần dương trong hạm đội, dựa theo nhu cầu hiện nay của Phỉ Quân, được bổ sung vào hạm đội số 1 và số 2. Tàu sân bay và một chiếc tàu chiến đấu, hai chiếc tàu tuần dương khác, thì lại hợp thành bộ khung của hạm đội Phỉ Quân số 3 mới thành lập, Phương Hương đảm nhiệm chức phó quân đoàn trưởng của Phỉ Quân kiêm chỉ huy hạm đội số 3.
Có thể nói , cả hạm đội Salerga đều bị Phỉ Quân một ngụm nuốt lấy. Tình cảnh của hạm đội Long Bow hiện nay khiến cho Phương Hương chỉ có thể thỏa hiệp với gã mập mạp không ăn mật ngọt. Dù sao thì đề án ban đầu của nàng, nguyên bản cũng chỉ là lòng ôm may mắn mà thôi. Có thể giành được tự nhiên là tốt, còn nếu không được, với trí tuệ của Phương Hương, cũng sẽ không giận dỗi mà không hợp tác với đối phương. Trên thực tế, khoảng khắc khi Chekhov đưa ra phương án cải tiến chiến hạm kia, nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý để gia nhập vào đội quân Leray này.
Bất quá, Phương Hương cũng không phải là không có thu hoạch. Tất cả các điều kiện này, đều được thành lập trên một cái ước định cơ sở --- nếu như nửa năm sau, hạm đội Long Bow Salerga phát hiện ra có sự chia rẽ to lớn về ý thức và chiến lược với Phỉ Quân, vậy thì hạm đội Salerga có thể lựa chọn tách khỏi Phỉ Quân.
Nửa năm thời gian, trong con mắt của Phương Hương, bất quá chỉ là thời gian để hoàn thành cải tạo chiến hạm mà thôi. Hơn nữa, sự lựa chọn không có tiêu chuẩn bình phán này, hầu như hoàn toàn được quyết định bởi một suy nghĩ của nàng, căn bản là không bị ước thúc.
Là một loại kỹ thuật đàm phán, cái điều kiện hà khắc không có khả năng được tiếp nhận này Phương Hương đã cố ý đưa ra khi song phương không nhân nhượng lẫn nhau, vốn muốn đổi lấy sự thỏa hiệp ở một số mặt của mập mạp.
Thế nhưng không nghĩ tới, điều kiện của nàng, đã bị mập mạp không chút do dự liền gật đầu đồng ý rồi. Sau đó, mập mạp càng nắm bắt cái điều này, thỉnh thoảng dùng mấy câu cùng loại như "Dù sao thì đến lúc đó các ngươi cảm thấy chúng ta làm không đúng, tùy lúc có thể bỏ đi mà." hoặc "Điều kiện như vậy chúng ta cũng đáp ứng rồi, lại vẫn còn chưa nhìn ra thành ý của chúng ta sao?",... cứ tỏ vẻ uất ức vô hạn mà tiến sát từng bước, thế cho nên giới hạn đáy khi đàm phán của Phương Hương đã toàn diện thất thủ.
Đàm phán vừa kết thúc xong, Phương Hương liền tức giận mà rời khỏi phòng điều khiển, đem tất cả công việc về sau đều ném cho phụ tá. Nàng thực sự không thể nào nhìn được cái sắc mặt ghê tởm trên màn hình thông tin kia được nữa rồi.
Mấy giờ so kè, đã khiến cho Phương Hương hiểu rõ được, từ đầu tới đuôi, đều là do cái gã mập mạp này khống chế được tất cả. Cái gã mập mạp chết tiệt đê tiện, vô sỉ, dối trá, giả ngu làm càn, không có phong độ đàn ông, béo ú, con buôn, thấp hèn này, chính là một tên hỗn đản giảo hoạt cực đoan!
Hung hăng nhìn chiếc tàu điều tra vẫn chẳng biết mệt mỏi mà bay tới bay lui ngoài cửa sổ kia, Phương Hương thề rằng, nửa năm, nhất định phải cho cái gã mập mạp này một cái đẹp mặt!
Mập mạp mới mặc kệ lắm chuyện như vậy, hắn không có thời gian đi mò mẫm nhiều lời với bà cô nhỏ Salerga xinh đẹp kia. Nửa năm sau lựa chọn về phía nào.... ***, đến lúc đó hãy hay. Tắt máy thông tin, khuôn mặt mập mạp hoàn toàn không còn dáng vẻ giả ngu làm càn kia nữa. Hắn vẻ mặt như sắt mà nhìn vào bản đồ tinh hệ, bàn tay, đang nắm lại thật chặt --- Đối với hắn mà nói, thời gian, đã không còn nhiều nữa rồi.
Ngay hai ngày trước, tin tức vể sự biến đổi lớn của Leray, rốt cục đã truyền tới Cảng Tự Do Mars.
Tổng Thống Hamilton và thượng tướng Mikhailovich bị giam cầm, quốc hội bị cưỡng ép giải tán. Toàn bộ Leray, đã hoàn toàn bị liên minh ba đảng phát động chính biến nắm giữ.
Tin tức này, đã khiến cho mập mạp ngay lúc đó liền đầu óc trống rỗng.
Đây là một cuộc chính biến đáng hổ thẹn. Chính biến như vậy, đã mang đến tổn hại cho Leray còn hơn xa cuộc tiến công mà Tây Ước phát động.
Leray hiện tại đã loạn thành một đống. Quân đội, giới chính khách, các xí nghiệp lớn, tập đoàn tài chính, thậm chí công dân Leray bình thường đã chia làm hai phái, công kích lẫn nhau. Tinh vực Atlantis do đảng chấp chính ban đầu khống chế, cùng với tinh vực Trung Ương Leray do liên minh ba đảng khống chế đã thành thế như nước với lửa. Ngoại trừ dư luận dùng ngòi bút để lên án nhau ra, quân đội do song phương khống chế, thậm chí còn bộc phát chiến đấu quy mô nhỏ ở biên giới giữa tinh hệ Newton và tinh hệ Trung Ương.
Chiến đấu như vậy, còn đang tiếp tục xảy ra ở mỗi nơi trong thủ đô Leray và tinh hệ Tự Do.
Tư lệnh quân khu tinh hệ Tự Do làm chính biến, Hansford tuy rằng đã tính toán kế hoạch chu đáo chặt chẽ bắt được mấy trăm tướng lĩnh cao cấp của quân đội trước kia, mau chóng khống chế được đại bộ phận quân đội đóng quân ở tinh vực Trung Ương Leray, thế nhưng, vẫn như cũ có không ít các sĩ quan cấp thấp cố gắng khởi xưởng chống cự.
Để củng cố sự thống trị đối với tinh vực Trung Ương Leray, Brodie và Hansford đã bắt đầu thanh tẩy quy mô lớn đối với hai giới quân sự chính trị của Leray đồng thời tăng cường đàm phán với Tây Ước, cố gắng lấy việc mở ra điểm Bước Nhảy ở tinh vực Trung Ương làm điều kiện, để đổi lấy địa vị của chính quyền Brodie ở Tây Ước.
Sau khi thu thập được tất cả các tin tức có thể có được, mập mạp đã phẫn nộ đến hầu như đập vỡ tất cả các thứ có thể đạp ở trong tay. Khi đó, Markevitch, Helen và các tông chủ lưu phái liên can thấy được trong ánh mắt của mập mạp đang tràn đầy tơ máu dữ tợn.
Không ai dám quấy rầy hắn. Trong văn phòng kia, hắn tựa như một con mãnh thú bị thương.
Ngày đó, Markevitch và tất cả các chiến sĩ Phỉ Quân có quốc tịch Leray đã đứng nghiêm một cách lặng lẽ tròn một ngày ở ngoài hành lang cửa văn phòng.
Không ai hiểu rõ mập mạp bằng bọn hắn nữa rồi. Khi hắn dẫn theo một chiếc tàu khu trục không cách nào trở về được Leray mà dốc hết tâm huyết ở thế giới Tự Do, cố gắng dùng tay không để mở ra một khoảng trời, để cho Leray ngăn chặn được đế quốc Sous, để cho cuộc chiến tranh Vệ Quốc của Leray có thể một chút lực lượng, thì những kẻ nhu nhược chết tiệt kia, lại cho hắn một đao vào trên lưng!
Một đao này thật sâu như vậy, đau đến tận xương cốt.
Ba năm chiến tranh, mấy nghìn vạn tướng sĩ Leray chết trận sa trường, từng lần sơn cùng thủy tận, từng đợt gió đổi chiều, từng tinh cầu bị chiếm lĩnh, từng thành thị bị đốt cháy... Cái giá mà người dân Leray đã bỏ ra, đã bị những tên chính khách bán nước ti tiện kia xóa bỏ một cách đơn giản như vậy!
Mà tất cả những nỗ lực, những gian khổ của mập mạp ở thế giới Tự Do, khi ánh rạng đông vừa mới xuất hiện, đã thấy bị một đao này chôn vùi hoàn toàn!
"Bọn hắn làm sao dám!.... Bọn hắn làm sao dám!.... Bọn hắn... làm sao dám..." Ngày đó, tất cả mọi người đều có thể nghe được trong văn phòng đóng chặt cái thanh âm trầm thấp, lặp đi lặp lại này. Không có âm điệu trầm bổng, thế nhưng, trong lỗ tai của mọi người, cái thanh âm này còn khiến cho người ta tê tâm liệt phế hơn cả sự gào khóc và gầm thét.
Vành mắt của một số chiến sĩ Leray nhất thời đã đỏ lên, ở cái quốc gia cách mấy chục điểm Bước Nhảy kia, có gia đình của bọn họ, có thân nhân và bằng hữu của bọn họ, có cô gái yêu thương và ký ức nhân sinh của bọn họ. Bọn họ một thời vẫn luôn kiêu ngạo về sự kiên cường của Leray, cũng tự hào về tất cả những gì mình đã làm.
Khi từng thanh niên Leray xướng ca bước nhanh lên chiến trường, khi bọn họ rống giận mà nổ súng trong chiến hào, khi bọn họ chẳng hề để ý mà ôm gói lựu đạn nhiệt hạch đã được buộc kín mà xông về phía robot của địch nhân, thì hình tượng của cái quốc gia này, chính là tươi mới sống động như vậy. Thế nhưng hiện tại, tất cả những tôn nghiêm và vinh quang, đều đã biến thành dơ bẩn và hỗn loạn!
Một đám người nhu nhược trốn ở thủ đô chưa từng ra chiến trường đã bán đứng cái quốc gia này. Bọn hắn đem từng nhóm từng nhóm quân nhân thiết huyết đưa vào ngục giam, lại rải những bản ngôn luận đầu hàng vô sỉ ở trên đường phố. Bọn hắn chỉ quan tâm đến tính mệnh và lợi ích của mình, đối với lá quân kỳ Leray nhuốm màu máu đang lay động trên chiến trường kia, bọn hắn lại chẳng thèm nhìn một cái!
Không ai có thể cảm nhận được nỗi thống khổ khi mọi người đang chiến đấu hăng hái ở trên tiền tuyến đẫm máu lại bị người của mình ở phía sau bán đứng. Cũng không ai có thể hiểu rõ được, trong ba năm chiến tranh, sự hi sinh của vô số người vì sao lại đổi lấy một kết cục nhục nhã như thế!
Không ai biết được cái thế giới này đến cùng là như thế nào. Markevitch và các chiến sĩ Leray không biết, mập mạp cũng không biết. Trước mắt hắn, chỉ có từng khuôn mặt đang sinh động. An mụ, An Lôi, Mễ Lan, Russell, Nia, Mỹ Đóa, đám học sinh hư của Học viện quân sự thủ đô số 1, rồi Rashid, Stewart, còn có các chiến sĩ của trung đoàn 1 và trung đoàn 2 Phỉ Quân sống chết có nhau.
Vừa nghĩ đến tình cảnh hiện nay của bọn họ, mập mạp liền lòng như lửa đốt, hận không thể mọc cánh bay trở về Leray. Nếu như những người này xảy ra chuyện không hay, mập mạp thề rằng, hắn sẽ dùng phương thức tàn nhẫn nhất để giết chết Brodie và Hansford hai cái tên ngu xuẩn từ đầu đến đuôi này!
Mập mạp không rõ vì sao Cộng hòa Phỉ Dương vào lúc này lại phát động tiến công đại quy mô vào đế quốc Binalter. Cuộc tiến công lần này, hầu như đã làm xáo trộn kế hoạch của tất cả các quốc gia! Điều này không phù hợp với bản quốc Phỉ Dương, cũng khiến cho đế quốc Binalter trở tay không kịp.
Mập mạp chỉ biết rằng, nếu như Leray có thể vượt qua được khoảng thời gian này, vậy thì thế cục có thể có cơ hội xoay chuyển! Trọng tâm của cuộc chiến tranh này, không qua bao lâu, sẽ từ Đông Nam di chuyển về Trung bộ! Tuyệt đối không thể để cho Tây Ước đả thông được tinh vực Trung Ương Leray vào lúc này!
Ngồi trọn một ngày trước chương trình giả lập của máy tính, mập mạp biết rằng, đây có lẽ là một ngày cuối cùng mà mình có thể dừng lại.
Từ giờ khắc này trở đi, hắn sẽ không thể dừng lại được nữa rồi. Hắn phải ở trên con đường này, chạy một mạch điên cuồng cho đến khi thắng lợi, hoặc là thịt nát xương tan!
Sau khi đi ra khỏi văn phòng, mập mạp đã nhìn thấy mấy chục cặp mắt trầm lặng.
" Chúng ta sẽ thất bại sao?" Mập mạp ngẩng cao đầu.
" Sẽ không!" Hắn đi về phía hành lang. Các chiến sĩ vô thanh vô tức xếp thành hàng, đi theo phía sau hắn.
" Chúng ta sẽ chiến thắng!" Đi ra khỏi tòa nhà, tại căn cứ Scardivo, vô số binh sĩ mặc quân phục Phỉ Quân mới tinh đã hối hả qua lại.
" Từ nơi này..." Ánh mắt của mập mạp phóng tới những chiếc sĩ kiên cường như sắt thép đang ở bên cạnh, lướt qua sân huấn luyện với những tiếng hò hét liên tiếp, lướt qua đài sửa chữa chiến hạm ở xa xa, lướt qua các nhà khoa học đang ở tranh cãi kịch liệt, lướt qua phân xưởng đang tiến hành cải tiến robot, rồi hướng về cái mảnh đất ở trong trái tim kia: " Đi về phía thắng lợi."
...
Tân Công Nguyên, ngày 12 tháng 6 năm 2063, tập đoàn hạm đội hỗn hợp số 5 của Cộng hòa Phỉ Dương đột nhiên phát động tiến công, thượng tướng chỉ huy Chamberlain với thế tiến công chớp nhoáng đã vượt qua tinh vực A80 của Tinh hà Carleston, mau chóng bao vây và tiêu diệt hạm đội số 21, số 34 của đế quốc Binalter bị bất ngờ không kịp phòng bị.
Lập tức, tập đoàn tập đoàn hỗn hợp số 5 Phỉ Dương quay đầu bắc thượng, cùng với tập đoàn hạm đội hỗn hợp số 2 Phỉ Dương đang tiến công Noah hình thành thế tiến công gọng kìm, vây quanh sáu hạm đội cấp Chim Ưng (Eagle) của đế quốc Binalter. Song phương chiến đấu kịch liệt. Mười tám tiếng đồng hồ sau, một hạm đội hoàng gia cấp Voi (Elephant) và bốn hạm đội câp Sư Tử (Lion) của đế quốc Binalter đã chạy tới tinh hệ Noah gia nhập chiến cuộc. Thực lực song phương đại thể ngang nhau, tướng lĩnh chỉ huy sử dụng chiến thuật thận trọng tránh phạm sai lầm, khiến cho chiến cuộc thảm liệt mà giằng co.
Khi hai siêu cường quốc rốt cục đã vung tay, ngày 13 tháng 6, một hạm đội hỗn hợp đặc biệt của Cộng hòa Trenock đã đột nhiên tập kích vào hạm đội tiếp tế của đế quốc Sous ở tinh hệ Reske. Sau khi đánh lén thành công, hạm đội này đã gặp phải sư giáp công của hạm đội tiếp ứng và hạm đội hộ tống Sous, liền hoảng hốt chạy trốn. Ngay khi hạm đội của đế quốc Sous xuất kích quy mô để cố gắng chặn lại cái hạm đội chạy trốn này, đại bản doanh của bọn hắn ở Thương Lãng tinh (sóng xanh, blue wave) Reske đã gặp phải sự tập kích của mười sáu hạm đội hỗn hợp đặc biệt Trenock .
Đây là chiến dịch xuất động số chiến hạm và lực lượng lớn nhất của Cộng hòa Trenock từ khi khai chiến tới nay. Mười sáu hạm đội hỗn hợp đặc biệt đã giành được quyền khống chế vũ trụ và tầng khí quyển trong gần ba ngày. Trong ba ngày, tổng cộng hai mươi bốn sư đoàn thiết giáp và gần một trăm sư đoàn bộ binh sư đoàn bộ binh cơ giới hoá toàn bộ đã được đưa tới Thương Lãng tinh. Khi hạm đội chủ lực của Sous đuổi tới được, Thương Lãng tinh, đã có một phần ba nằm trong sự khống chế của lục quân Trenock. Từ lúc đó, đế quốc Sous không có quyền khống chế hoàn toàn đối với tinh hệ Reske. Chiến đấu mau chóng trở nên ác liệt, hạm đội Cộng hòa Trenock liền cuồn cuộn không ngừng tiến vào tinh hệ Reske (*), trực tiếp uy hiếp tới sự an toàn của tuyến đường bay chính Đông Nam do đế quốc Sous chiếm đóng.
(nguyên văn là Rex - Lôi khắc tư, chắc là text sai, là Reske - Lôi Tư Khắc)
Ngày 14 tháng 6, hạm đội Đông Nam số 1, số 2 Sous, tập hợp hạm đội hỗn hợp đặc biệt tiến công chiếm đóng Đông Nam số 1, số 2, số 3 Jaban đã hoàn thành xong tập kết và chuẩn bị trước chiến đấu, lập tức phát động tiến công vào điểm Bước Nhảy tinh vực Trung Ương Leray.
Sớm đã chờ đợi chuẩn bị, hạm đội số 2, 3, 4, 7, 10 Leray đã xẻ bỏ mệnh lệnh lui lại của Brodie và Hansford, kiên quyết ứng chiến. Song phương chiến đấu kịch liệt hai mươi tiếng đồng hồ, dưới sự ngăn chặn hung hãn của hạm đội Leray, hạm đội liên hợp Sous và Jaban bị tổn thất thảm trọng, buộc phải tạm thời tránh lui.
Cùng ngày, Sous, Jaban phát ra tối hậu thư đối với chính quyền Brodie.
Ngày 15 tháng 6, hai trung đoàn thiết giáp và sáu trung đoàn bộ binh của Liên Minh Thương Nghiệp Phương Bắc đã phát động công kích vào cảng Oslo thuộc quyền của Phá Sơn Lưu, Phá Sơn Lưu tập trung sáu doanh Phá Quân và mấy nghìn bộ binh, dựa vào trận địa ngoại vi thành phố tiến hành ngăn chặn.
Song phương chiến đấu kịch liệt mười hai giờ, một trung đoàn bộ binh của Phá Sơn Lưu bố trí ở ngoại ô phía Bắc thành phố bị đánh tan. Bởi vì thông tin bị quấy nhiễu, bộ chỉ huy không thể đạt được báo cao kịp thời, thế nên một tiểu đoàn thiết giáp và hai trung đoàn bộ binh của Bắc Minh từ ngoại ô phía Bắc đã tiến quân thần tốc, mau chóng hoàn thành đan xen chia cắt.
Nguyên bản đau khổ chống đỡ dưới ưu thế hỏa lực tầm xa mang tính áp đảo của Bắc Minh, phòng tuyến của Phá Sơn Lưu cuối cùng đã tan vỡ hoàn toàn. Chủ lực Bắc Minh nội ứng ngoại hợp thừa thắng xông lên, bốn doanh trong sáu doanh Phá Quân bị bao vây tiêu diệt. Còn mấy nghìn bộ binh, có thể chạy ra được khỏi Oslo không quá trăm người.
Ngày 18 tháng 6, sau khi Liên Minh Thương Nghiệp Phương Bắc vượt qua giai đoạn tấn công chậm rãi từng bước xâm chiếm, chủ lực đã bao vây được cảng Lille nơi đại bản doanh của Tuyệt Sát Lưu. 0 giờ ngày tiếp theo, bốn trung đoàn thiết giáp và bảy trung đoàn Bắc Minh men theo đường cái số 9 đã phát động tổng tiến công hướng vào khu vực thành thị.
Chiến dịch này, gần một nghìn chiếc robot quân dụng [Thắng Lợi Viễn Đông] và mười chiếc robot điện tử [Sly Fox] (giảo hồ, cáo xảo quyệt) của Sous đã lần đầu tiên được bộc lộ, liền phát huy được tác dụng mang tính quyết định.
Tuyệt Sát quân đoàn chỉ được trang bị súng bắn đạn kim loại kiểu cũ và chút ít pháo hỗn hợp, không có phân phối lồng năng lượng đã hoàn toàn không thể nào chống cự lại được đợt lửa đạn bao trùm gần như hoang phí của Bắc Minh. Song phương chiến đấu kịch liệt gần bốn mươi tám tiếng đồng hồ, cuối cùng, Tuyệt Sát Lưu ngoại trừ người đứng đầu đột phá vòng vây chạy trốn được ra ngoài, còn lại đại bộ phận chủ lực đều bị tiêu diệt.
Bởi vì Thái Lưu trước đó đã bị suy yếu một cách nghiêm trọng, viẹc đoàn hải tặc Mắt Ác Ma bị tiêu diệt, lại càng họa vô đơn chí hơn. Bởi vậy, sau khi Bắc Minh liên tiếp phát động chiến dịch nhằm vào hai đại lưu phái đồng thời giành được thắng lợi mang tính quyết định, trên thực tế đã trở thành lực lượng thống trị mạnh nhất Cảng Tự Do Mars.
Cho tới ngày 20 tháng 6, phạm vi khống chế của Liên Minh Thương Nghiệp Phương Bắc đã bao quát cả 70% số cảng vũ trụ và khu trung tâm thương mại, phần lớn khu vực phía đông, phía nam thành Trung Tâm và toàn bộ khu công nghiệp Bắc Bộ. Mặt khác, vẫn còn chiếm lĩnh được năm trong tám cảng thành thị lớn cùng với các thành trấn phụ thuộc cảng thành thị này.
Trên bản đồ mô phỏng trong văn phòng Selwall, màu đỏ đại biểu cho Liên Minh Thương Nghiệp Phương Bắc đã như nước mực màu đỏ bị đổ lên trên giấy trắng, mau chóng nhuộm đẫm lan rộng ra.
Ngoại trừ cảng Bering và cảng Tiềm Long do Long Hưng Hội chiếm lĩnh vẫn luôn bảo trì trầm mặc ra, khiến cho Selwall cảm thấy khó chịu, chính là một lực lượng giống như một cây đinh đang cắm ở thị trấn Prue phía tây thành Trung Tâm.
Phỉ Quân!