Bonnie lẳng lặng đứng ở cửa phòng, giống như một đoá thủy tiên đang nở rộ, phong tư tuyệt diễm. Trên mặt nàng mang theo nụ cười ôn hoà, sóng mắt chợt lưu chuyển, nhẹ nhàng liếc qua đám binh sĩ đang ồn ào kia một chút. Các binh sĩ đột nhiên nhớ tới là bà cô Bonnie này cũng là huấn luyện viên huấn luyện, lúc này ngay lập tức liền câm như hến, mặt mũi xám xịt quay đầu rời đi.
Chờ mập mạp chậm rãi bước đến trước mặt, khuôn mặt Bonnie đã ửng đỏ từ lâu, rốt cục giậm chân một cái, một tay kéo lấy gã mập mạp đang chậm chà chậm chạp kia đẩy vào trong phòng, cắn môi lườm hắn một cái rồi đóng cửa lại.
Xa xa ngoài cửa, vang lên một tràng âm thanh gào rú như quỷ khốc thần sầu.
Một chút it dũng khí của người thiếu nữ đang mang tạp dề rốt cục đã tan biến hoàn toàn, ngay cả đôi tai như ngọc và cái cổ trắng nõn ưu nhã cũng đều bị e thẹn đến đỏ hồng. Cũng không quản mập mạp đang ngơ ngác đứng ở cửa vào, Bonnie liền xoay người đi vào trong bếp, trong phòng lại vang lên tiếng nồi niêu xoong chảo va chạm.
Mập mạp như kẻ mộng du đi vào trong phòng, một màu lam thanh nhã điểm xuyết thêm một chút màu phấn hồng, làm cho căn phòng nhỏ bé có vẻ vô cùng đáng yêu. Là nhà tâm lý học nên lúc này hắn có chút sững sờ, không nghĩ tới rằng Bonnie bề ngoài cao ngạo, thế mà trong nột tâm lại giống như cô gái nhỏ thế này. Ngửi được hương vị trong khuê phòng thiếu nữ, trong lúc nhất thời hắn lại có chút tâm hoảng ý loạn.
Lấy mặt đất làm ghế, dưới sự trầm mặc của hai người, bầu không khí của bứa cơm tối tự nhiên lại có một vẻ đặc biệt mập mờ.
Bonnie khi mang tạp dề trên người thì giống như một bà chủ nhà ôn nhu mỹ lệ, mà khi cởi tạp dề ra và thay vào bộ quần áo ở nhà, những đường cong thước tha tinh tế trên người nàng lại như đang chất chứa vẻ mị hoặc trời sinh. Nhìn gò má bị rượu nhuộm cho phớt hồng của Bonnie, mập mạp vốn đã uống không ít whisky lại càng cảm thấy có chút lòng hươu ý vượn (nguyên văn: tâm viên ý mã).
"Đồ mập mạp chết tiệt..." Sau khi uống rượu, đôi mắt long lanh của Bonnie trở nên cực kỳ quyến rũ, dáng vẻ thướt tha tự nhiên lúc nhìn xung quanh, ai cũng không học được: "Hiện tại tốc độ tay của ngươi là bao nhiêu?"
"Mỗi giây bảy mươi ba nhịp." Cặp mắt của mập mạp trong lúc vô ý thức đã tập trung vào cổ áo hơi mở rộng của Bonnie, song phong cao vút lấp ló sau mỗi nhịp thở, trắng trẻo đến loá mắt, trong lúc mơ màng, thuận miệng đáp.
Thân thể Bonnie đang mềm mại tựa trên bàn ăn, thoáng một phát liền thẳng hẳn lên, nàng đang kinh ngạc mà che miệng. Đến nằm mơ cũng không nghĩ tới rằng chỉ thuận miệng hỏi một chút, thế mà lại nhận được một đáp án làm cho người ta không thể tưởng tượng nỗi như vây. Bảy mươi ba nhịp, trời ạ, đó chính là chiến sĩ robot cấp mười một đấy!
Điều này nghĩa là sự tiến công điên cuồng mà mình đã được chứng kiến hoàn toàn không có bất kì khúc chiết nào (ý chỉ không dùng thủ đoạn), mập mạp thậm chí không cần dùng toàn lực đã có thể đem một chiến sĩ robot cấp 9 đang sờ sờ mà đánh cho nốc ao.
Điều này có thể sao? Thế giới đã xuất hiện vấn đề gì rồi sao, làm sao mà một đại sư robot cấp mười một mới hơn hai mươi tuổi lại cứ vô thanh vô tức mà hoành không xuất thế như thế!
Mập mạp thấy Bonnie ngồi thẳng lên, tưởng là chuyện coi trộm bị bại lộ, nhanh chóng liền nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác.
Hắn giấu đầu hở đuôi như vậy, lại làm cho Bonnie phát hiện theo ánh mắt của hắn nhìn thấy cảnh xuân trong cổ áo đang mở rộng của mình. Hai gò má liền nổi lên một rặng mây đỏ, trong lúc nhất thời vừa thẹn vừa vội, đứng lên đi tới bên người mập mạp, cũng không quản cái gì đại sư robot thiên tài, thuận tay chộp lấy cái gối quất tới.
Mập mạp hảo hán không chịu thiệt trước mắt, lập tức cúi đầu tỏ vẻ ăn năn.
Bonnie đập xong vài cái, bỗng nhiên cười ra thành tiếng: "...Lúc trước ngươi bắt ta cũng không có tốc độ tay cao như thế." Nàng nhân tiện ngồi bên cạnh mập mạp, lấy gối ôm trước ngực, mặt cười vẫn còn hồng hồng.
"Cái đó...Là sau này mới đề cao." Mập mạp ngửi ngửi hương thơm trên người Bonnie, cánh tay cảm thụ được da thịt trắng mịn như ngọc của Bonnie bên cạnh, một cổ tâm hoả tê dại liền bốc lên làm cho hắn đứng ngồi không yên. Trong lúc miệng hô lưỡi nóng, hắn cầm lên một chén whisky uống vào một hơi.
"Từ lúc nào?" Bonnie thấy ánh mắt của mập mạp, chẳng hiểu vì sao lại có một chút vui vẻ thầm.
"Chính là...Trong cái phi thuyền dưới lòng đất ấy..." Mập mạp lúng túng nói.
" Phi thuyền..." Bonnie nhất thời đỏ mặt, nghĩ đến tình cảnh lúc đó, lại cầm cái gối trong tay quất vào đầu mập mạp, nghiến răng nói: "Ngươi nói còn không biết xấu hổ sao."
Đầu mập mạp bị đập đến quay cuồng.
"Lúc đó, ta thật sự muốn giết ngươi." Bonnie cắn môi.
" Ta sai rồi..." Mập mạp mặt dày đỏ lên, chuyện này, cuối cùng vẫn cứ là tâm bệnh của hắn.
"Nhận sai là xong sao?" Bonnie ôm lấy gối, như cười như không nhìn mập mạp, trên khuôn mặt quyến rũ có loại biểu cảm không nói nên lời.
"Vậy..." Mập mạp cúi đầu nhận tội: "Cô nói đi, bảo ta bồi thường thế nào cũng đều được."
"Phi!" Bonnie nhẹ nhàng phun một ngụm, tựa hồ không muốn nhắc lại chuyện này, nâng ly rượu uống mạnh một ngụm lớn, ai dè lại bị sặc. Nàng quay mặt sang một bên, ho khan kịch liệt, trong lòng rồi đột nhiên cảm thấy ủy khuất, nước mắt như không hề báo trước mà tràn mi.
Nhìn thân thể Bonnie có chút đơn bạc đang run nhè nhẹ đầu vai, trong lòng mập mạp nhất thời liền vừa hổ thẹn vừa xót xa. Trong lúc mơ màng hơi men, chỉ cảm thấy trong đầu oanh oanh rung động, một mảnh trống rỗng.
Rượu, rốt cục mang một cỗ huyết khí xông thẳng lên đỉnh đầu. Hắn vươn tay, đem Bonnie ôm chặt vào lòng. (Trời ơi )
Thân thể Bonnie run run như điện giật, trong khoảnh khắc liền dịu lại, nàng mềm yếu giãy dụa: "Mập mạp chết tiệt, buông ta ra, ta ghét nhất mập mạp!"
Mập mạp giả vờ cái gì cũng không nghe thấy, hắn đã nhạy cảm ý thức được, nếu như lúc này lại buông nàng ra, chính mình ngược lại lập tức sẽ bị loạn đao chém chết.
Cảm giác được sự ôm ấp an toàn chắc chắn, nghe được tiếng tim đập kiên cường hữu lực, Bonnie bỗng nhiên ngừng giãy dụa, nàng mãnh mẽ xoay người, hai tay mềm mại giống như rắn quấn lấy cổ mập mạp, sau đó, đưa miệng lên hung hăng cắn vào môi mập mạp.
Mập mạp không có kêu đau, hắn rõ ràng cảm giác được những giọt nước mắt trêm mi Bonnie đang theo mặt mình rơi xuống từng giọt.
Cũng không biết qua thời gian bao lâu, hô hấp nồng nhiệt mê ly, hàm răng đang cắn môi dần dần buông lỏng ra, chỉ có hai cánh môi mềm mại vẫn như cũ dừng lại bên môi, nhẹ nhàng mà hôn. Đầu lưỡi thơm tho ấm áp linh hoạt, một tí lại một tí nhô ra thăm dò, thân thể mềm mại trong lòng liền dần dần trở nên nóng bỏng (hồ hồ, hot hot).
" Mập mạp, ngươi có biết nữ nhân Gatralan, cả đời sẽ có mấy nam nhân không?"
"A... Không biết."
"Ta nói cho ngươi..." Nấp trong lòng mập mạp, Bonnie ngẩng mặt lên, hơi thở như lan nói: "Nữ nhân Gatralan truyền thống, cả đời chỉ có một nam nhân!"
"Nha..." Mập mạp nháy mắt, cái hiểu cái không gật gật đầu.
" Ta chính là một nữ nhân Gatralan truyền thống, do đó..." Bonnie cắn môi: "Ngươi chuẩn bị lúc nào thì cưới ta?"
"... ..."
"... Nam nhân Gatralan... Có thể có mấy người vợ vậy?"
Mập mạp lập tức bị ném ra khỏi phòng.
Nhìn thân ảnh của mập mạp ủ rũ đi ra cửa, Bonnie vùi đầu vào gối, tim đập thình thịch: "Nguyên bản cũng không muốn lấy ngươi..." Khoé miệng của angnf từ lúc nào đã hiện lên nụ cười thoả mãn: "Ai bảo ngươi vì ta mà đánh nhau...Lại còn lợi hại như vậy!..."
***************************************
Tuy rằng chỉ là một trận đối kháng hữu nghị trong quân đồng minh, thế nhưng, đối với người Phỉ Dương cao ngạo mà nói, đả kích lần này vẫn là khắc cốt ghi tâm. Một chi bộ đội cấp một trong bảng xếp hạng chiến đấu của nước cộng hoà Phỉ Dương, sư đoàn thiết giáp đặc chủng trong chi bộ đội này còn được trang bị robot [Thần Tứ] cấp 10, thế mà trong lúc đối kháng cùng với một chi bộ đội Leray không có tiếng tăm gì lại chịu thất bại. Điều này làm cho tất cả mọi người nghĩ mãi mà cũng không thể hiểu rõ.
Bao gồm sáu vị sư trưởng, hai vị trung đoàn trưởng của sư đoàn đặc chủng được trang bị robot [Thần Tứ] cùng với Douglas và các thủ lĩnh liên quan trong quân viễn chinh Phỉ Dương tại chiến khu Mosky, đều đã tỉ mỉ quan sát lại bản ghi chép chiến đấu.
Trong phòng hội nghị một mảnh tĩnh mịch, trên màn hình lập thể to lớn đang truyền lại trận đối kháng tập thể thứ nhất.
Chỉ thấy trong hình ảnh quay chậm, từng chiếc [Liệp Sát Giả] không ngừng di động cực nhanh. Phía trước trận hình hình cầu của bọn họ, từ đầu tới cuối vẫn chỉ có hai ba chiếc [Thần Tứ], bất luận binh sĩ sư đoàn đặc chủng biến trận thế nào, bên Leray vẫn luôn thông qua di động rất nhanh mà duy trì ưu thế này.
[Liệp Sát Giả] ở phần sau của trận hình, hoặc là hướng trái, hoặc là hướng phải, hoặc phi lên trời, đều hướng về đối thủ ở phía trước trận hình đánh tới, mà đồng bạn được bọn họ sau khi được thay thế vị trí thì rất nhanh quay về phía đuôi của trận hình, lặp lại động tác của bọn họ.
Vô cùng lưu loát và trôi chảy, mười chiếc [Liệp Sát Giả] lần lượt hoán vị, không có dừng lại hay hỗn loạn một chút nào, chính xác như đồng hồ nguyên tử, ý tưởng chờ đợi bọn họ mắc sai lầm chỉ có thể đổi lấy thất vọng hết lần này đến lần khác. Bọn họ cứ thế chuyển động trong gọn gàng trật tự, nghiêm chỉnh chặt chẽ đến nỗi làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Theo bản ghi chép tiếp tục phát hình, các quan quân sắc mặt càng lúc càng tái nhợt. Thứ mà những [Liệp Sát Giả] này có, tuyệt đối không chỉ là thực lực mà Phỉ Dương đã lý giải được. Loại robot này đã được tiến hành một sự cải tạo không rõ nào đó làm cho thực lực đã tiếp cận đỉnh cao của robot cấp 9.
Điểm che dấu nho nhỏ này cũng không làm cho người ta phẫn nộ, chính xác làm người phẫn nộ chính là thủ đoạn công kích của những robot loại sát thủ này.
Trên màn hình, một chiếc [Thần Tứ] nỗ lực chặn lại một chiếc [Liệp Sát Giả] trước mặt, lại bị [Liệp Sát Giả] trở tay một quyền bức ra. Ngay lúc [Thần Tứ] hơi ngửa đầu ra sau, một chiếc [Liệp Sát Giả] thứ hai giống như quỷ mỵ xuất mà hiện trước mặt hắn, gần như dán vào người hắn mà xuất ra chiêu "Hầu tử thâu đào" hung ác độc địa. [Thần Tứ] lui nhanh, sau khi phải giẫm châm mới ổn định lại được thân hình thì một chiếc [Liệp Sát Giả] thứ ba lại nối gót theo tới, như trước lại một chiêu 'Hầu tử thâu đào" kiên quyết không buông tha.