Trong thời đại mà thông tin phát triển cao độ như thế này, không có thông tin nào là không thể bị tiết lộ. Mạng dân dụng phủ khắp vũ trụ trải qua ngàn năm xây dựng, sớm đã phát triển tới mức khiến cho người ta giận sôi. Máy truyền tín hiệu giữa các điểm Bước nhảy không gian cũng không phải là chỉ có một hai cái, loại thiết bị vốn có thể mua được đầy đường này đã được con người rải khắp mọi ngõ ngách trên mỗi một tinh hệ mà phi thuyền có thể đi qua.
Trong các hành động quân sự từ trước tới nay, muốn loại trừ sự quấy nhiễu làm bại lộ bí mật của hệ thống thông tin dân dụng, thủ đoạn thường dùng chính là cách ly sự tiếp xúc của dân chúng đối với khu vực quân sự, hoặc là dùng tàu điện tử phong tỏa thông tin đối ngoại của toàn bộ tinh cầu. Còn nếu muốn phá hủy những thiết bị truyền tín hiệu hoặc là hủy diệt toàn bộ dụng cụ máy móc kết nối mạng ở trên tinh cầu, đó căn bản là chuyện không tưởng.
Lần này, việc hạm đội Phỉ Dương đánh lén Lam Thạch tinh hiển nhiên không phải là điều gì bí mật.
Với sự cẩn thận chặt chẽ của Douglas, cuộc tập kích do hắn chỉ huy tất nhiên là như sét đánh không kịp bưng tai, đồng thời cũng mang tính hủy diệt. Tất cả các căn cứ, phương tiện quân sự, chiến hạm, quân đội của Jaban trải khắp Lam Thạch tinh đều nằm trong phạm vi đả kích. Hắn sẽ không biến loại tập kích chớp nhoáng này sa lầy trở thành giằng co. Bởi vậy, đối với toàn bộ dân chúng của Lam Thạch tinh mà nói, bọn họ có rất nhiều cơ hội được tận mắt thấy người Phỉ Dương xuất hiện.
Thông tin trước hết xuất hiện trên mạng dân dụng, đầu tiên là một hai ngày, sau đó các tin tức bắt đầu thi nhau xuất hiện ngập trời ngập đất. Đối với đợt tập kích thành công này của Cộng hòa Phỉ Dương, mọi người ngoại trừ khiếp sợ thì vẫn là khiếp sợ.
Đây là một đợt tập kích nhanh như chớp, người Phỉ Dương đã hoàn thành chính xác từng động tác chiến thuật. Khi bọn họ xuất hiện ở ngoài quân cảng Jaban, người Jaban thậm chí còn chưa mặc xong quần áo. Các chiến hạm Jaban thả neo ở các đại không cảng thì ngay giây phút đầu tiên đã được chiếu cố trọng điểm. Pháo năng lượng, ngư lôi vũ trụ, tên lửa, còn có các máy bay chiến đấu vũ trụ qua lại hết lần này tới lần khác, giống như khung cảnh của ngày tận thế.
Dự đoán về chiến cuộc tinh vực Đông Nam trước đó đã ứng nghiệm rồi. Tin tức hạm đội đế quốc Binalter xuất hiện tại tinh vực Trung Ương Leray và tin tức hạm đội Phỉ Dương đánh lén Lam Thạch tinh, lúc này kết hợp lại, đủ để nhìn thấy trước được sự va chạm mãnh liệt đến mức nào giữa hai đại tập đoàn ở Đông Nam.
Tinh hệ Bermuda, tinh cầu Lunderbya, căn cứ liên quân Tây Ước.
Dưới vòng vây của các robot hộ vệ, một nhóm xe phi hành xa hoa đã mau chóng tiến vào cửa chính của căn cứ. Đoàn xe đi qua sân huấn luyện ồn ã và kho chứa hàng chứa đầy vật tư quân dụng, men theo đường đi trong căn cứ, đi thẳng tới sân bay.
Các vệ binh sân bay vội vàng cúi chào nghiêm trang, đoàn xe đã dừng lại ở bãi đỗ số 1. Vừa mới đỗ lại xong, trên bầu trời đã truyền đến từng đợt ầm vang, bụi bay mù mịt. Dưới sự hộ vệ của sáu chiếc máy bay chiến đấu, một chiếc tàu đổ bộ đang từ từ đáp xuống.
Mikami Yujin bước ra khỏi xe phi hành. Đây là một người đàn ông trung niên với vóc người thấp bé, mái tóc khô vàng mà thưa hớt, sắc mặt thì tái nhợt, đeo một gọng kính thô cứng kiểu cũ. So với đám quan binh nhanh nhẹn dũng mãnh ở bên cạnh ông ta, ông ta càng giống như một con mọt sách phát dục không tốt, dùng não quá độ. Thế nhưng, từ vẻ mặt của đám quan tướng bên cạnh ông ta là có thể nhìn ra, bọn họ kính nể biết bao nhiêu đối với vị đệ nhất danh tướng Jaban thấp bé này.
Mikami Yujin lẳng lặng đứng ở hàng rào lan can cửa ra hình cung của bãi đỗ, mặt trầm như nước. Tạp âm khiến cho người ta phát điên từ thiết bị phản lực của chiếc chiến hạm đang đáp xuống kia tựa hồ cũng không làm ảnh hưởng nhiều tới ông ta. Bị dòng khí lưu thổi cho tóc tai bay loạn, ông ta vẫn đứng một cách bình thản, giống như đang đứng trong sơn cốc hoa cỏ tươi đẹp, nghênh đón gió xuân tươi mát.
Chiến hạm dần dần đáp xuống, dòng khí lưu càng ngày càng mãnh liệt. Mấy gã binh sĩ đứng ở trước bãi đỗ điều khiển chiến hạm đáp xuống bị thổi cho nghiêng ngả. Mà Mikami Yujin cùng với các sĩ quan ở bên cạnh ông ta thì lại giống như bức tượng đá không chút suy suyển.
Sĩ quan phụ tá Spence nhìn qua Mikami Yujin một chút. Hiện đang là đầu mùa đông, gió lạnh thấu tận xương, hắn rất muốn lấy một tấm áo phủ lên thêm cho Mikami Yujin, vốn có thân thể cũng không tốt. Thế nhưng, đi theo Mikami Yujin đã được gần mười năm, hắn rất rõ ràng Mikami Yujin bây giờ là cần áo khoác hay là ghét bị quấy rầy.
Tin tức căn cứ Lam Thạch tinh bị đánh lén đã truyền tới bộ chỉ huy liên quân Đông Nam Tây Ước. Mặc dù sớm đã biết được Phỉ Minh sẽ có động tác lớn ở tinh vực Đông Nam, thế nhưng, đợt tập kích mạo hiểm như vậy vẫn như cũ khiến cho tất cả mọi người bao gồm cả Mikami Yujin không ngờ đến. ĐIều này khiến cho Mikami Yujin rất phẫn nộ. Chiến cuộc Đông Nam nguyên bản vẫn nằm trong tầm kiểm soát của ông ta, tất cả mọi người đều cho rằng như vậy.
Thế nhưng bây giờ, Phỉ Minh đột nhiên lại nhảy ra một hạm đội, điều này đã khiến cho ông ta hiểu ra rằng, thế cục ở tinh vực Đông Nam không hề đơn giản như trong tưởng tượng.
Càng khiến cho Mikami Yujin căm tức chính là, sự tình hết lần này tới lần khác lại xảy ra khi hai hạm đội cấp Tượng của đế quốc Binalter đến, cùng đặt tiêu điểm ở tinh vực Đông Nam, thế nhưng Phỉ Minh hiển nhiên là đã nhanh hơn một bước.
Soberl và Hastings đã đồng thời lựa chọn thăng cấp chiến đấu ở chiến khu Đông Nam. Từ phương diện chiến lược tổng thể, điều này cũng không giấu qua được con mắt của Mikami Yujin. Trên hội nghị quân sự, ông ta cũng đã nhiều lần cảnh báo cho các bộ đội tham chiến của liên quân Đông Nam, Phỉ Minh có khả năng hành động ở tinh vực Đông Nam. Thế nhưng, không ai ngờ được, hết lần này tới lần khác lại ở thời điểm Jaban vừa mới tiếp nhận phòng thủ Lam Thạch tinh lại xảy ra vấn đề.
Chuyện này đối với Mikami Yujin mà nói, không thể nghi ngờ là vô cùng nhục nhã. Mà khiến cho tất cả các sĩ quan của liên quân Đông Nam có ánh mắt quân sự chiến lược nhất định bao gồm cả ông ta cảm thấy khiếp sợ chính là --- Bọn họ căn bản không biết được Hastings rốt cục là đã mai phục xuống hạm đội này vào lúc nào!
Nếu như nói hạm đội này mới từ tuyến đường bay chính Đông Nam bí mật đi tới tinh hệ Long Bow mà nói, sợ rằng không có ai tin tưởng. Nói như vậy đơn giản là chuyện cười giống như con heo biết bay. Hạm đội Phỉ Dương không phải là heo, coi như bọn hắn là một con ruồi thì tuyệt đối cũng không thể lặng lẽ mà tiến đến tinh hệ Long Bow ở ngay dưới mí mắt của liên quân Tây Ước vốn trải rộng khắp tuyến đường bay được.
Khả năng duy nhất chính là, từ lúc cánh quân Mars Phỉ Minh xuất hiện thì hạm đội này cũng đã tới được địa điểm ẩn núp.
Khi đó, chiến đấu giữa đế quốc Sous và Cộng hòa Trenock ở Reske đang ở trong giai đoạn gay cấn, song phương đều không thể khống chế tinh hệ Reske. Mà ở tuyến đường bay chính Đông Nam, bởi vì cánh quân Salerga của Sous đã điều đến bốn hạm đội cấp A đến để trợ giúp tinh hệ Reske. Bởi vậy, bọn họ không thể khống chế hoàn toàn được tuyến đường bay, đây là cơ hội lợi dụng của Phỉ Minh. Cánh quân Mars của bọn họ lúc đó chính là gióng trống khua chiêng mà tiến vào tuyến đường bay chính.
Đếm ngón tay tính toán cả ngày, mọi người đều không thể không cảm thấy kinh hãi đối với sự đa mưu túc trí của vị quân thần Phỉ Dương kia. Đây là một trận tập kích điển hình kinh điển có thể ghi vào trong sử sách. Chỗ kinh điển của nó không nằm ở việc sĩ quan chi huy hạm đội chỉ huy đánh lén như thế nào, giành được toàn thắng như thế nào, mà là ở việc từ mấy chục ngày trước, Hastings cũng đã dự liệu ra tình thế ở Đông Nam, từ đó hạ xuống mai phục.
Khi song phương đồng thời thăng cấp chiến đấu ở chiến khu Đông Nam, trận phục kích này đã đủ để quấy rối tất cả các bước chiến lược của Tây Ước.
Mất đi tinh hệ Long Bow, chẳng khác nào mất đi tuyến đường bay chính Đông Nam. Hai hạm đội Jaban và sáu hạm đội Sous đang ở trên tuyến đường bay bỗng nhiên đã trở thành con chuột trong đường ống. Không có tiếp tế, không có hỗ trợ. Dưới tình thế Phỉ Minh thành lập liên quân phía Đông và Trenock triển khai phản công mãnh liệt ở tinh hệ Reske, những hạm đội Tây Ước này bất cứ lúc nào cũng có khả năng đối mặt với sự càn quét của hạm đội Phỉ Minh.
Chiêu này của Hastings đã trúng luôn chỗ yếu hại. Tinh hệ Long Bow Salerga đã trở thành gót chân Achilles của Tây Ước. Chỉ cần đánh tới nơi này, không cần thời gian quá dài đã đủ để cho Tây Ước mất đi tiên cơ trong tràng chiến dịch đang dần dần thăng cấp này.
Phi thuyền từ từ đáp xuống, mặt đất đã truyền đến sự chấn động rõ ràng.
Spence thấy khuôn mặt của Mikami Yujin đã lạnh như một khối băng. Hắn lặng yên thờ dài một cái, không thể không nói, đợt đánh lén của hạm đội Phỉ Dương thực sự không đúng lúc rồi.
Lần này Soberl phái hạm đội liên hợp Binalter và Deseyker đến chiếm giữ chiến khu Đông Nam, mục đích rất rõ ràng.
Soberl cho rằng, ba đại đế quốc Đông Nam hoàn toàn có năng lực đánh bại Cộng hòa Trenock, mà Humphrey dẫn theo hai hạm đội cấp Tượng giá lâm tinh vực Đông Nam, nói là để phối hợp tác chiến, không bằng nói là để đốc thúc ba đại đế quốc.
Đối với hành động duỗi tay tới tinh vực Đông Nam của Bộ Tổng chỉ huy, Mikami Yujin hiển nhiên sẽ không cảm thấy khoái trá. Đây là địa bàn của ông ta, ông ta không cần ai tới hoa tay múa chân. Thế nhưng, sự thực Lam Thạch tinh bị đánh lén lại đã phá tan sự kiêu ngạo của ông ta. Đây là một cái tát đau rát! Là sự trào phúng hoàn toàn đối với sự khống chế của Mikami Yujin đối với chiến cuộc Đông Nam.
Mười mấy tiếng đồng hồ từ khi Lam Thạch tinh bị đánh lén đến bây giờ, Mikami Yujin đã lao thẳng đến phòng tác chiến, nhốt mình ở trong phòng xem bản đồ.
Spence hiểu rõ, vị tướng quân vĩnh viễn không chịu thua này đã dậy lên quyết tâm trả thù. Ông ta sẽ không cho hạm đội Phỉ Dương rời đi một cách hoàn chỉnh, cũng không cho người Binalter lộ ra nụ cười khinh miệt ở trước mặt ông ta. Báo cáo thuyên chuyển bộ đội dự bị trong nước đã dùng mệnh lệnh đặc biệt trực tiếp chuyển xuống cho quân bộ, ngay cả bệ hạ cũng không thể ngăn cản Mikami Yujin trả thù. Đây là địa bàn của ông ta, ông ta muốn tất cả mọi người ngậm miệng lại!
Có bao nhiêu người có thể chịu được lửa giận của Mikami Yujin?
Spence không kìm được mà rùng mình một cái, theo như hắn biết, mười năm nay, một kẻ cũng không có.
Cửa tự động của phi thuyền đã mở ra, mặc bộ quân phục hải quân vũ trụ Binalter màu xanh lục, Humphrey đã xuất hiện ở trước cửa tự động.
Người đàn ông này hơn ba mươi tuổi, dáng người cao ngất, có một mái tóc quăn màu nâu và đôi mắt màu đen phảng phất như vĩnh vĩnh đều đang mỉm cười. So với quân hàm thượng tướng ở trên vai hắn, sự trẻ tuổi của hắn thực sự có chút quá mức. Có điều, không ai dám coi thường hắn. Vị công tước trẻ tuổi của đế quốc Binalter này tuyệt đối không phải dựa vào quan hệ nên mới trở thành một gã thượng tướng. Là một nhân vật nổi bật trong số các tướng lĩnh thanh niên toàn vũ trụ, danh khí của hắn cũng không thấp hơn Soberl bao nhiêu. Ít nhất thì Spence biết được, mấy nữ sĩ quan mà mình biết chính là fan hâm mộ của vị công tước này.
Trẻ tuổi, nhã nhặn, tuy rằng không tính là anh tuấn, thế nhưng ngay ngắn văn nhã. Có tước hiệu công tước, có thành bảo và sản nghiệp của riêng mình, sinh viên giỏi của trường quân đội, mười năm đã dựa vào quân công để trở thành thượng tướng, một người đàn ông như vậy bất kể ở trong mắt một phụ nữ nào thì cũng là trân bảo.
Tiếng ầm vang của thiết bị phản lực chiến hạm vừa mới ngừng lại, Humphrey đã mỉm cười bước tới trước mặt Mikami Yujin.
"Chào mừng ngài đến đây!" Trên khuôn mặt tái nhợt của Mikami Yujin lộ ra một nụ cười nhẹ.
"Cám ơn." Nụ cười của Humphrey rất cuốn hút.
Từ dáng vẻ ôm ngực thở gấp của một nữ thư ký ở cách đó không xa là có thể biết được lực sát thương của vị công tước này lớn tới mức nào.
" Đi thôi, trước tiên tới bộ chỉ huy." Mikami Yujin đẩy đẩy cặp kính tiên tiến hiện đại mà kiểu dáng cũ kĩ ở trên mũi, xoay người bước đi, vừa đi vừa bình thản nhìn Humphrey, hỏi: "Tướng quân Humphrey đến Lunderbya là để..."
"Qua Bermuda mà lại không đến gặp đệ nhất danh tướng Jaban, với ta mà nói là sự tiếc nuối không thể tha thứ."
"Ngài Humphrey cứ nói đùa." Mikami Yujin gật đầu, vẫn dáng vẻ như một gã học sinh chất phác với sắc mặt tái nhợt.
Vệ binh mở cửa xe, hộ vệ Mikami Yujin và Humphrey lên hai chiếc xe bay. Xe mở đường và robot hộ vệ dẫn đầu mau chóng khởi động, toàn bộ đoàn xe lập tức đuổi theo, giống như một con rắn dài nhanh chóng đi ra khỏi căn cứ.
" Đã từng nghe nói qua rất nhiều lần về Lunderbya của Leray, ngày hôm nay vừa thấy, quả nhiên là rất mỹ lệ." Ngồi ở trong xe bay, Humphrey nhìn cảnh sắc đang vút qua ngoài cửa sổ xe, tán thán nói.
"Vậy sao?" Mikami Yujin nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức thu hồi ánh mắt, mắt nhìn thẳng nghiêm túc nói: "Theo ý của tôi, bất cứ tinh cầu nào thì cũng chỉ phân ra hai loại là có tài nguyên và không có tài nguyên. Nếu như ngài thấy được vùng ngoại ô, sợ rằng cũng không nói rằng xinh đẹp nữa rồi."
"Nghe nói chiến dịch Bermuda đang đánh rất gian khổ, cả tinh cầu đều bị đập nát." Humphrey cười nói: "Là vì nguyên nhân này chăng?"
Trầm mặc một lúc lâu, ngay khi Humphrey cho rằng Mikami Yujin sẽ không trả lời vấn đề của mình, lại nghe vị đệ nhất danh tướng Jaban đang chỉ huy toàn bộ chiến dịch Leray này chậm rãi nói: "Rất gian khổ."
Cảnh săc ngoài cửa sổ nhất thời mất đi màu sắc. Sự thảm khốc của chiến tranh phảng phất đã bao phủ toàn bộ khoang xe.
Đoàn xe lặng yên đi qua một khu rừng giữa thành phố, leo lên một chiếc cầu bắc ngang sông.
"Đi Salerga, là ý tứ của tướng quân Soberl, hay là quyết định của chính ngài Humphrey đây?" Trong sự trầm mặc, Mikami Yujin mở miệng hỏi.
"Tướng quân Soberl phái chúng ta tới để tăng cường cho quân lực tinh vực Đông Nam, thế nhưng cũng không chỉ đạo cụ thể về chiến cuộc tinh vực Đông Nam." Humphrey nhìn Mikami Yujin nói: "Ta là chỉ huy của hạm đội, quyết định này là của ta."
Lông mày Mikami Yujin không khỏi nhướn lên một cái.
Humphrey thở dài, nói tiếp: "Mikami các hạ, xin thứ lỗi cho sự lỗ mãng của ta. Ta hiểu, lúc này quyết định xuất binh tinh hệ Long Bow là mạo phạm vào quân đồng minh Jaban, thế nhưng, với binh lực của liên quân ở Đông Nam, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không thể phát động phản kích. Binh lực trấn thủ Leray không thể động, tướng quân điều phái bộ độ từ quốc nội Jaban lại cần thời gian. Nếu như không thừa cơ đối phương đặt chưa vững bước chân, sợ rằng..."
Sắc mặt Mikami Yujin càng ngày càng lạnh. Những lời này của Humphrey, ông ta làm sao không rõ cho được. Thế nhưng, đây cũng không phải là lý do Humphrey tiến công tinh hệ Long Bow!
Tinh hệ Long Bow, là bị mất bởi tay Jaban.
Thứ mà Jaban mất đi, không chỉ có một tinh hệ, mà còn có cả vinh dự của quân đội Jaban.
Vinh dự, chỉ có người Jaban mới có thể giành lại. Humphrey đánh hạ được tinh hệ Long Bow, đối với mình mà nói không phải vinh dự, mà là sỉ nhục! Điểm này, vị công tước này không thể nào không hiểu!
"Đương nhiên, đây đều chỉ là nhân tố khách quan." Humphrey thẳng thắn nói: "Ta tin tưởng, tướng quân Mikami có rất nhiều biện pháp đoạt về tinh hệ Long Bow. Ta chỉ là không muốn bời vì vấn đề thời gian mà phải ngừng lại bước chiến lược tiếp theo của chúng ta nhằm vào Cộng hòa Trenock. Lấy cá nhân ta mà nói, ta phải thừa nhận, ta rất muốn so đấu với Douglas một chút. Đây là một cơ hội khó có được, hắn và ta là đối thủ ngang tuổi ngang cấp. Mà đối với tướng quân ngài mà nói, đối thủ như vậy không khỏi có phân lượng quá nhẹ."
Trong khoang xe một lần nữa lại trở nên yên lặng.
Mikami Yujin suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Về phía Deseyker, ngài định an bài như thế nào?"
Humphrey nở nụ cười. Hắn hiểu rõ, Mikami Yujin hỏi ra những lời này, đại biểu là ông ta đã cam chịu đối với hành động của hạm đội Binalter. Chỉ có điều, với sự kiêu ngạo của ông ta, ông ta có thể dễ dàng tha thứ cho mình, thế nhưng không thể nào tha thứ cho đám người Deseyker với sức chiến đấu thấp tham dự vào chiến đấu ở tinh hệ Long Bow.
" Nhiệm vụ của hạm đội Deseyker là tiến công tinh hệ Newton." Humphrey nhàn nhạt nói: "Nếu như hai hạm đội hoàng gia cấp Tượng của Binalter còn không đoạt được tinh hệ Long Bow, ta thực sự nên tìm một cái gối mà đập đầu vào rồi!"
*******SPECIAL KIND OF HERO*******
Tinh hệ Long Bow, một dải tinh vân phát sáng giống như một sợi dây leo mềm mại đầy màu sắc đang kéo dài về phía vũ trụ thâm sâu.
Hạm đội Phỉ Quân đang men theo dải tinh vân sáng tối loang lổ mà bay với tốc độ cao.
"Báo cáo, tọa độ hiện nay của hạm đội là 742711. 190123. 33041. 6, cách khu vực mục tiêu hai triệu km." Trong phòng chỉ huy bận rộn đang vang lên tiếng báo cáo của viên hoa tiêu.
"Hạm đội giảm tốc độ về cấp 4, tàu điều tra lên trước, di chuyển bí mật." Phương Hương một bên nhìn màn hình rada, một bên hạ lệnh.
"Rõ!" Sĩ quan phối hợp hiệp điều của hạm đội đem chỉ thị thông qua hệ thống hiệp điều truyền tới cả hạm đội, theo đó. trong tinh không, các máy đẩy giảm tốc ở phần bụng và hai mạn thuyền của mấy chục chiếc chiến hạm đã cùng lúc sáng lên, luồng ánh sáng màu xanh kéo dài giống như đuôi sao chổi ở máy đẩy chính phần đuôi thì lại nhanh chóng thu lại và nhạt dần. Cả bầy chiến hạm giống như một bầy cá đang đi dạo trong biển sâu , đồng loạt giảm tốc mà trận hình vẫn không mảy may hỗn loạn.
Từ lúc phát mệnh lệnh cho đến lúc chấp hành, động tác và tốc độ của từng chiến hạm đều nhất trí đến kinh người.
Margaret ngồi ở trên ghế dựa kề bên cửa sổ mạn tàu, nhìn ba chiếc tàu điều tra ở ngoài cửa sổ đang tăng tốc vượt qua trận hình chiến hạm, biến mất ở trong tinh không mênh mang. Sau đó, toàn bộ hạm đội liền chuyển bánh đà, xẹt qua một đường vòng cung trên không trung, chui đầu vào sâu trong làn khí thể tinh vân dày đặc.
Bụi bặm và khí thể của tinh vân đã che đi tầm nhìn. Margaret thu hồi ánh mắt, khóe miệng lộ ra một nét cười khổ.
Đám ô hợp - nàng nhớ tới đánh giá của quân bộ Phỉ Dương và bộ chỉ huy liên quân về phiến tinh vực này cùng với đám hải tặc lính đánh thuê ở đây trước khi nàng đến Cảng Tự Do Mars.
Đánh giá này cũng bao gồm cả Phỉ Quân, đội ngũ đã đánh hạ Cảng Tự Do Mars một cách kỳ tích này.
Đừng nói là đám quân nhân Phỉ Dương vốn kiêu ngạo đến tận xương tủy, coi như là đám quân nhân của các quốc gia thành viên hạng hai kia của Phỉ Minh, ngày thường nào có để cái đội ngũ này vào trong mắt ? Ban đầu khi biết tin đội ngũ này đánh hạ được Mars, mọi người chỉ là mở to hai mắt, sau đó ầm ĩ cười to, coi chuyện này như là một câu chuyện thú vị mà thôi.
Bọn họ chê cười Tây Ước, cũng chê cười thế lực bản xứ ở Mars.
Cái tên Bắc Minh gợi lên khí thế hào hùng kia, nghe ra thì giống như một tổ chức quân sự cùng một cấp bậc với Phỉ Minh và Tây Ước. Thế nhưng ai mà biết được, một gã thượng tá Leray đã như đùa mà một mình một ngựa đánh hạ được cả cảng tự do Mars, cuối cùng làm cho Phỉ Dương nhặt được một món hời.
Đám sĩ quan các nước suốt ngày nhàn rỗi ở bộ chỉ huy liên quân này đánh giá về Mars tự nhiên có sự bất công. Thế nhưng bản thân mình ban đầu không phải cũng đã cười khẩy đối với chiến sự xảy ra ở đây sao?
Margaret đưa tay nâng cằm, yên lặng nhìn các quan binh Phỉ Quân đang bận rộn mà vẫn có trật tự trong phòng chỉ huy rộng lớn.
Những người này có tuổi tác không giống nhau, thân hình không giống nhau, phong cách không giống nhau, thế nhưng lại cho người ta có một cảm giác giống nhau, đó chính là dũng mãnh.
Đây không phải là sự dũng mãnh được huấn luyện ra từ trong quân đội, mà là một loại khí chất thổ phỉ toát ra từ trong xương tủy. Margaret không nghi ngờ chút nào rằng, nếu như đặt đám người kia vào trong xã hội, vậy thì bọn hắn nhất định là khách quen của cục cảnh sát và ngục giam! Đừng hỏi bọn họ làm cái gì, chỉ cần nhìn vào ánh mắt giống như dao găm, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị nhắm người mà nuốt của bọn hắn, rồi còn có cả sự hung tợn trên mặt nữa, như vậy là đã có thể khép tội cho bọn hắn rồi!
Nếu như đám người này kết bè kết đội đi trên đường, vậy thì tuyệt đối là nhà nhà đóng cửa, ngành ngành ngừng hoạt động, trẻ con thôi khóc, vạn người bỏ chạy, vườn không nhà trống.
Loại khí thế hung hãn này chính là điểm độc hữu chỉ có ở những người sinh sống ở thế giới tự do.
Ở phiến tinh vực này đang tập trung những tên giặc cướp hung tàn nhất, những tên bịp bợm giảo hoạt nhất, những tên sát thủ máu lạnh nhất,… trong tất cả các loại tội phạm của loài người từ trước tới nay. Đó là một thế giới tội ác. Phàm là những kẻ bị truy nã hoặc là lăn lộn sinh sống không được ở xã hội loài người, phần lớn đều phiêu bạt tới thế giới tự do. Có những kẻ như vậy tồn tại, có thể tưởng tượng cái thế giới vốn đã tuân theo luật rừng mạnh được yếu thua này sẽ có dáng vẻ như thế nào, và người ở đây sẽ có nhân sinh quan như thế nào.
Có điều, chỉ sợ ngay cả những kẻ trong thế giới tự do kia cũng không hung tàn bằng đám thổ phỉ trước mắt này. Gã mập mạp Leray kia đã cấp cho đám thổ phỉ này thực lực vượt quá tưởng tượng, cũng đã bồi dưỡng cho hơi thở của bọn hắn càng thêm hung hãn.
Sự tích về Phỉ Quân có rất nhiều, Margaret nhớ rõ ràng nhất chính là chuyện đám người này đã hành quân đường dài hai trăm km, xuyên qua thành Trung Tâm của Mars, bất ngờ tập kích vào thung lũng Silicon.
Nghe nói trong lần tập kích kia, dọc đường có mười một thế lực địa phương đã bị Phỉ Quân trực tiếp tiêu diệt. Thế nên về sau khi Phỉ Quân tiếp ứng cho các lưu phái đến đầu nhập, chỉ cần một tiếng ‘Phỉ Quân mượn đường’ thì đã làm cho các thế lực ven đường sợ đến vỡ mật. Có thể chiếm được một khối địa bàn ở Mars thì cũng không phải là hạng người lương thiện gì, vào nhà cướp của giết người phóng hỏa là chuyện thường , mỗi kẻ đều là quân liều mạng sống trên mũi đao. Thế nhưng, khi ở trước mặt Phỉ Quân thì bọn hắn đã hoàn toàn sụp đổ.
Ngoại trừ sự khủng bố của hơn hai trăm chiếc robot của Phỉ Quân ra, một nhân tố càng quan trọng hơn chính là, đám người này còn tàn nhẫn hơn cả kẻ tàn nhẫn nhất ở Mars, còn không phân rõ phải trái hơn cả kẻ không chịu nói lý lẽ nhất.
Một tay thiếu úy Phỉ Quân đang đi qua bên cạnh Margaret.
Margaret biết tên của tay thiếu úy đã qua tuổi bốn mươi này, mấy giờ trước, nàng còn trò chuyện qua với tay thiếu úy này. Nghe những người khác nói, cái gã này ban đầu là đầu mục của Đoàn hải tặc Râu Đỏ, từ trước tới nay vẫn kiệt ngạo bất tuân, sau lại đi theo Hayreddin vào Phỉ Quân, ngay từ đầu chỉ là để ứng phó cho có, đáy lòng vẫn bí mật kích động mọi người tìm cơ hội chạy thoát khỏi sự khống chế của người Leray. Thế nhưng hiện tại, hắn lại được thăng làm đội trưởng đội xung kích của chiếc tàu sân bay này, lại càng là tín đồ trung thành của Điền Hành Kiện.
Cái gã này chính là một ví dụ rất điển hình. Hắn có tất cả các đặc điểm và tật xấu của người Mars. Hắn căn bản là động vật ăn thịt ở trong cái thế giới hoang dã Mars này. Bây giờ, hắn hiện đang là một thành viên của Phỉ Quân, thế nhưng khí chất thổ phỉ ở trên người cũng không vì bộ quân phục này mà biến mất, ngược lại lại càng thêm mãnh liệt.
Chỉ cần đứng ở trước mặt gã này, bất kỳ kẻ nào cũng không nên xem thường xác suất gã điên này vì không hợp ý mà rút dao xông lên liều mạng, hắn phảng phất như bất cứ lúc nào đều đang chuẩn bị làm như vậy.
Hắn là thổ phỉ, thế nhưng cũng là một gã lính xuất sắc.
Mập mạp cũng không cải tạo đám người này thành các binh sĩ tiêu chuẩn. Trong Phỉ Quân không tìm thấy sự phục tùng máy móc và phong cách trăm năm như một trong quân đội bình thường. Hắn đã dùng cách thức của hắn, đem người Leray, người Salaga và người Mars trộn lẫn lại với nhau. Hắn giữ lại sự nguy hiểm trời sinh của những người Mars, hơn nữa, trên cơ sở này, lại đem họ huấn luyện thành một đội quân điên cuồng khó mà tưởng tượng.
Ở thời hòa bình, bọn họ thậm chí đi nghiêm cũng không tốt, thế nhưng trong thời chiến tranh, bọn họ lại chính là những con sói hung tàn nhất trên cánh đồng hoang vu!
Margaret có chút thất thần, suy nghĩ của nàng đã không kiềm chế được mà đã di dời tới trên phương diện robot và chiến hạm của Phỉ Quân. Đến bây giờ nàng vẫn còn chưa thăm dò được rõ ràng nội tình và thực lực chân chính của Phỉ Quân.
Ví dụ như những chiến hạm rách nát ở trước mắt này. Nàng biết những chiến hạm này có tốc độ rất nhanh, cũng biết những chiến hạm này tuyệt đối không rách nát giống vẻ bề ngoài của chúng, thế nhưng, nàng vẫn không biết được những chiến hạm rõ ràng đã trải qua cải tạo, trên đầu hạm có chiếc sừng đâm vừa nực cười vừa đáng sợ này khi so sánh với các chiến hạm Phỉ Dương thì cuối cùng là đến một trình độ như thế nào, cũng giống như nàng không rõ được hạm đội này đã đến được cái tinh hệ này như thế nào. Nghi hoặc gợi lên lòng hiếu kì, càng lúc càng gia tăng.
Quan trọng hơn chính là, gã mập đến nơi này cuối cùng là muốn làm cái gì?!
Mặc dù không phân biệt được hướng đi, thế nhưng Margaret biết, hạm đội này từ khi đi vào tinh hệ Long Bow thì hoàn toàn không có ý định tham dự hành động đánh lén của Douglas vào Lam Thạch tinh. Mặc dù mấy giờ trước, tàu điều tra của bọn họ vừa mới nghe ngóng được trên một tuyến đường bay tấp nập, các đội tàu dân dụng đang bảy tám cái miệng bàn tán sôi nổi về cuộc đánh lén quy mô lớn này, bọn họ cũng không hề để tâm đến một chút nào.
Đang lẩm nhẩm nhớ lại từng điểm tin tức thu thập được dọc đường tới nay và suy đoán về mục đích chuyến đi này của Phỉ Quân, đột nhiên, Margaret nghe thấy trong kênh liên lạc đã truyền đến tiếng báo cáo của tàu điều tra.
“[Mèo Đêm] số 3 đã dẫn đầu đến được không vực mục tiêu. Nơi này mọi thứ đều bình thường, không có chiến hạm khả nghi.”
Không vực mục tiêu! Margaret ló đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thế nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy đám bụi khí đang bao trùm chiến hạm, thỉnh thoảng lại có thiên thạch nện lên vỏ chiến hạm, phát ra tiếng va chạm rất nhỏ. Bầu không khí trong chiến hạm dường như thoáng cái đã đọng lại, tất cả mọi người đang giữ im lặng.
Trong sự chờ đợi sốt ruột, cũng không biết qua bao lâu, Margaret chợt phát hiện ra, chiến hạm vậy mà đã nhảy đến một khoảng hư không.
Giảm tốc độ, dừng động cơ, hạm đội đã ngừng lại. Ở cái không vực không hề đặc biệt này, Margaret không tìm được bất cứ mục tiêu có giá trị nào, cũng không phát hiện ra bất cứ dấu hiệu rõ rệt nào.
"Nơi này trống trải, yên tĩnh, đầy sao lấp lánh. Trận chiến bảo vệ mấy tháng trước đã cho chúng ta biết về sự bất khuất của người Salerga. Có một cái tên đáng giá cho chúng ta vĩnh viễn khắc ghi”.
Loa phát thanh của chiến hạm đã vang lên giọng nói của mập mạp.
Margaret vụt quay đầu lại. Nàng nhìn thấy Phương Hương ở trên đài chỉ huy đã đứng lên. Vị nữ thiếu tướng Salerga xinh đẹp này đang kinh ngạc nghiêng đầu nhìn mập mạp, trong mắt lấp lánh lệ quang.
Tất cả mọi người đều đã đứng lên.
Giọng nói của mập mạp đang quanh quẩn trong chiến hạm.
“Ông ấy đang nhìn chăm chú vào chúng ta ở trong phiến tinh vực này, ông ấy đang yên nghỉ ở phiến tinh vực này. Chúng ta vượt qua đây đang mang theo sự cổ vũ và hi vọng ông ấy. Kính chào, thượng tướng Tolstoi! Ông ấy là sự kiêu ngạo của Salerga, cũng là sự kiêu ngạo của tất cả những người yêu nước.”
Tinh không trống trải vắng lặng. Mấy chục chiến hạm đang lẳng lặng mà lơ lửng.
Trong sự yên lặng, Margaret đã nghe thấy tiếng nghẹn ngào của một vị thiếu tá Salerga. Nàng quay đầu, thấy vị thiếu tá này đang nắm chặt nắm đấm, thân thể run rẩy, thế nhưng lưng lại thẳng tắp. Đột nhiên, trái tim bỗng đập nhanh.
Trong cõi u minh, phảng phất như đang có một đôi mắt đang nhìn chăm chú vào hạm đội này.
Đó là một anh linh...