Trong phòng hội nghị biệt thự Mumashan, đã là một cảnh tượng cuồng loạn. Ở đây có không ít người đều đã đỏ cả mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình vệ tinh theo dõi, trong miệng không ngừng la hét. Trong phòng hội nghị rộng lớn, khắp nơi đều là vỏ chai rượu mà bọn họ tùy ý vứt bỏ.
Chỉ có một số ít người giống như lão Miller, hình như vẫn còn duy trì được sự bình tỉnh. Chẳng qua, ở thời điểm nhìn màn ảnh, trong ánh mắt các đại nhân vật đó, cũng vẫn như cũ chớp lên ánh sáng hưng phấn mà ác độc.
Barbara vừa ra tay, toàn bộ thế cục, trong khoảng khắc liền thay đổi hoàn toàn.
Đối thủ vốn đã chiếm hết lợi thế, lại bị người của mình dẫn theo bộ đội cảnh vệ tấn công cho bại lui liên tiếp. Mà gia tộc võ trang vốn đã không thể đứng vững, lại sĩ khí tăng cao, tham gia vào phản công.
Haig đã dẫn theo đội cảnh vệ nhà Hastings rút lui, người của các gia tộc Kelly nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cũng đều đã lui lại. Vì ngăn cản bộ đội cảnh vệ đuổi theo Điền Hành Kiện cùng Margaret, bọn họ đã bỏ ra một cái giá rất lớn. Trong thời gian 20 phút ngắn ngủi, thương vong ít nhất là một phần ba.
Nhưng mà, có giết giết càng nhiều đám người râu ria này, cũng không có ý nghĩa gì lớn. Điều làm cho mọi người hưng phấn là, cơ giáp của bộ đội cảnh vệ. Đã đuổi theo kịp Phỉ Quân cùng chiếc xe phi hành kia. Trước có truy binh sau có ngăn chặn, cho dù Phỉ Quân đều là Chiến thần cơ giáp, sử dụng đều là mười hai đại Hoành Hành, cũng chỉ có chạy đằng trời.
Càng nhiều bộ đội cảnh vệ, vẫn đang tiến tới. Mà bốn mươi chiếc cơ giáp màu tím hỗn tạp ở trong bộ đội kia, đã cách tiểu đội cơ giáp Phỉ Quân chỉ có hai ba con phố.
Bọn họ đã có thể nhìn thẳng vào con mồi!
Mà tên mập mạp ngu ngốc cùng Margaret, vẫn đang ngồi ở trên một chiếc xe phi hành. Cho dù là một chiếc cơ giáp bình thường, cũng có thể một đạp giết chết bọn hắn!
"Lão tướng quân, xem ra, chúng ta vẫn đã lên một chiếc thuyền tốt!" Một người trung niên, giơ lên chén rượu, trên mặt tràn đầy nụ cười đắc ý, nói với lão Miller.
Lão Miller vốn luôn dùng gương mặt chính trực nho nhã xuất hiện trước mặt người khác, thì giờ cũng đã bóc đi lớp ngụy trang. Hắn nhìn Barbara ở trên sân thượng, ánh mắt lạnh lẽo mà nhẫn gật gật đầu, nói một cách ác độc: "Nếu như có thể bắt sống ba đứa cẩu nam nữ này, thì ta muốn nhìn tận mắt bọn họ bị một đao rồi một đao xẻo thành xương trắng, để báo thù cho cháu của ta!".
"Bọn họ còn có đường thoát sao?" Một gã trung tướng nhìn màn ảnh, cười lạnh một tiếng: "Chặn đường bọn họ, là bộ đội vương bài của bộ đội cảnh vệ đó, là Archie Lahr dẫn theo đoàn đặc biệt chiến sư công huân thứ nhất của tập đoàn quân số 5! Cho dù không thể đánh gục bọn họ, thì cản lại tuyệt đối không có vấn đề!".
Nói xong, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười khinh miệt: "Từ sau ngày hôm nay, cái gọi là Thần Thoại bất bại của Phỉ Quân, cũng sẽ bị ném vào thùng rác rồi!".
***
"Oành!" Một tiếng vang thật lớn, trên màn ảnh sáng lên làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào.
Trong giây lát, hai bên đã va chạm vào nhau.
Mười sáu chiếc cơ giáp Hoành Hành gào thét giết vào trong đội hình cơ giáp của bộ đội cảnh vệ. Bốn chiếc Hoành Hành còn lại, vẫn đang bảo vệ ở bên cạnh xe phi hành, dọc theo cơ giáp phía trước chém giết mở ra con đường, phá vây về phía trước.
Cơ giáp Payon rậm rạp tựa như bầy sói đánh về phía đường cao tốc ở giữa, từng phát pháo năng lượng không kiêng nể gì nổ tung trong đô thị phồn hoa.
Điều làm cho người ta choáng váng là, cái gọi là chiến sĩ cơ giáp đoàn công huân, ở trước mặt Hoành Hành của Phỉ Quân, chỉ vừa mới đối mặt liền biến thành gà đất chó kiểng.
Cơ giáp đánh về phía trung gian, ở dưới chiêu thức thần kỳ của cơ sĩ Phỉ Quân, một chiếc nối tiếp một chiếc phá huỷ, một chiếc nối tiếp một chiếc bị ném ra. Con đường, trước sau vẫn duy trì sự trống trải. Ngẫu nhiên có cơ giáp xông đi vào, trong khoảng khắc liền bị ném ra ngoài.
Đạn pháo năng lượng của bọn hắn, căn bản không thể xuyên qua vòng bảo vệ của Hoành Hành, cũng không có cách phá huỷ vòng năng lượng bảo hộ của Hoành Hành. Thực lực khủng bố của cơ giáp đời 12, ở dưới sự điều khiển của đám cơ giáp Chiến thần phát huy ra vô cùng mạnh mẽ!
Phòng họp đang vô cùng ồn ào, dần dần yên tĩnh trở lại. Đám người đang gào thét điên cuồng cũng dừng lại, ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía màn hình vệ tinh.
Hình ảnh đang nhanh chóng di chuyển. Từng tòa cao ốc một, theo màn ảnh không ngừng vụt qua.
Tiểu đội Phỉ Quân, đã chạy ra khỏi thành Heidfeld. Quẹo phải đi lên quốc lộ thông với khu công nghiệp Giao Long.
Tiểu đội Phỉ Quân bảo vệ xe phi hành, giống như là một con quái thú di chuyển trong lòng đất.
Chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh bọn họ nhanh như điện chớp, chỉ có thể nhìn thấy cơ giáp Payon giống như bùn đất tung bay hoặc là nổ mạnh, hoặc hóa thành hài cốt bay tán loạn, hoặc bị quăng ra hướng bốn phương tám.
Mặc dù tất cả mọi người biết, dựa vào hai liên gồm hơn hai trăm chiếc cơ giáp Thần Tứ đời 10 hoặc Trường Đao đời 11, chặn đánh giết hai mươi chiếc Hoành Hành, giống như là nằm mơ giữa ban ngày.
Thế nhưng, chẳng ai ngờ rằng, Phỉ Quân lại mạnh mẽ tới mức này.
Nhìn đội ngũ Phỉ Quân đang điên cuồng đột tiến về phía trước ở trên màn ảnh, tất cả mọi người từ trong đáy lòng cảm thấy một cảm giác lạnh lẻo.
Đám cơ giáp của bộ đội cảnh vệ đang nỗ lực ngăn cản Phỉ Quân, quả thực giống như là đang bị kéo đi. Tựa như nhưng người kia đi câu cá, lại đem lưỡi câu đặt vào trong miệng một con cá voi khổng lồ!
Chật vật như vậy, vô cùng thê thảm!
***
"Tiểu thư!" Bên trên máy truyền tin. Xuất hiện hình ảnh của Heckel. Một trong ba đại cự đầu của quân tình cục này, sau khi Phỉ Quân vừa trốn đi, liền chạy tới câu lạc bộ đêm Ma Quỷ Thiên Đường.
"Hắn thế nào?" Sân thượng có gió lạnh thổi qua, Barbara che kín quần áo, trong mắt chớp động nước mắt, âm thanh có chút phát run.
Nếu như nói, Frey Scheer chết đi, làm cho nàng dường như bị cắt bảy tám chục đao, như vậy, nếu Friedrich có chuyện không hay xảy ra, vậy thì cùng việc móc trái tim của nàng ra không có gì khác nhau.
Thân làm một thành viên hoàng thất ẩn núp trong bóng tối, mỗi ngày đều sử dụng âm mưu, tranh đấu để nỗ lực phục hưng đế quốc, bất kể là nàng hay là ca ca Lý Phật của nàng, đều không có người thân, cũng không có bằng hữu.
Có, cũng chỉ có đối thủ cùng kẻ thù!
Chỉ có Friedrich, là người hầu, quản gia, trưởng bối cùng người thân làm bạn cũng như chăm sóc bọn họ lớn lên.
Mọi trí nhớ ấm áp tươi đẹp trong cuộc đời nàng, đều không thể tách rời lão nhân này. Nhất là người đang còn nhỏ tuổi như Barbara mà nói, lại càng như vậy. Chỉ cần nàng muốn, Friedrich sẽ tìm cho nàng. Chỉ cần nàng muốn làm, Friedrich sẽ vô điều kiện hoàn thành giúp nàng.
Người này khi trẻ tuổi thì anh tuấn tiêu sái, thì già rồi cũng vẫn vĩnh viễn sạch sẽ, là một người có nam nhân có phong độ thân sĩ mê người, cả đời đều không hề kết hôn. Nguyên nhân chỉ vì cuộc sống hôn nhân có thể mang đến phiêu lưu cho Barbara cùng Lý Phật, cũng sẽ chiếm mất thời gian hắn dùng để chăm sóc bọn họ.
Thân ảnh của hắn, cái khuôn mặt mang theo nụ cười kia, hình như vĩnh viễn đều ở bên cạnh nàng.
Thế nhưng tối nay, hắn ở dưới sự bảo vệ của mười lăm tay súng ngắm, bốn chiếc cơ giáp Lôi Đình, lại bị tên béo bắt vào câu lạc bộ đêm. Mà điều làm cho người khác càng lo lắng là, bất kể là mập mạp, bảo vệ gia tộc Hastings, vẫn là đệ tử cùng bảo tiêu của các đại gia tộc đi ra sau, cũng không hề mang theo người.
Một loại dự cảm xấu, bao phủ Barbara, nàng nhìn chằm chằm Heckel trên màn ảnh máy truyền tin, nghĩ muốn thông qua nét mặt của hắn nhìn ra một tia manh mối.
"Nội Vụ Đại Thần các hạ bị đâm mười bốn đao....." Heckel tránh khỏi ánh mắt của Barbara, đau kịch liệt mà nói: "Đã không thể cứu sống được.".
Thân hình Barbara mạnh mẽ lắc lư một cái, ngã ngồi lên ghế ở trên sân thượng. Ghế dựa phát ra hai tiếng vang nhỏ xèo xèo, nhẹ nhàng rung lên, tiếng của Heckel, lại trở nên mờ ảo, xa xôi như vậy.
"Lúc chúng ta đến đó, ý thức của các hạ còn rất thanh tỉnh." Heckel đem một đoạn băng ghi hình phát qua, "Đây là di ngôn lúc lâm chung của hắn.".
Barbara cuộn tròn thân hình, khóc ra thành tiếng. Nước mắt trào ra hốc mắt, lập tức làm tầm mắt mơ hồ.
Ở bên trong vẻ mông lung, khuôn mặt của Friedrich, xuất hiện ở trên màn ảnh.
Hắn nằm ở trong vũng máu trên mặt đất, mái tóc hoa râm được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, đã trở nên xốc xếch không chịu nổi, trên khuôn mặt nho nhã, vĩnh viễn mang theo vẻ bình tĩnh tràn đầy vết thương. Ánh mắt hắn sưng phồng lên, chỉ còn lại có hai khe hở, mũi nghiêng lệch sang một bên, răng nanh trong miệng cũng bị đánh gãy, môi cũng vì sưng to lên mà nghiêng lệch.
"Tiểu thư, ta chưa nói cái gì cả...." Friedrich cười đắc ý, ở trong đau đớn rên rỉ, đứt quãng kể lại mọi chuyện sau khi mình bị bắt được.....
Barbara liều mạng gật đầu, hình như Friedrich đang ngay tại đối diện máy truyền tin nhìn mình.
Ở bên trong sự hốt hoảng, nàng nghe được sự liên hệ của mập mạp cùng lần hành động hai mươi năm trước, đã biết mập mạp đánh người bức cung như thế nào, chẳng qua, Friedrich đã từng chịu huấn luyện bức cung, cuối cùng vẫn không có nói ra một lời nào.
"Bí mật kia.... Hiện tại, cũng chỉ có tiểu thư cùng điện hạ Alker biết được mà thôi." Friedrich cười, vừa cảm thấy đau đớn nhưng cũng vô cùng đắc ý: "Hắn vĩnh viễn sẽ không biết được chân tướng. Hắn có thể tra tấn ta một lúc, nhưng chuyện đó có thể tra tấn hắn cả đời! Ha ha ha ha.....".
Tiếng cười đột nhiên ngừng lại, ở thời khắc cuối cùng, sắc mặt Friedrich bỗng nhiên biến đổi, hình như là nhớ ra điều gì đó, muốn nói ra, nhưng từng ngụm máu lớn trào ra, lại đem tánh mạng hắn đi, hai mắt hắn trợn lên, miệng mở lớn ngay giây phút đó.
Barbara nhìn Friedrich mà nước mắt rơi đầy mặt, một loại đau đớn tận tâm can kèm theo thù hận vô biên vô hạn đã cuốn tới.
Friedrich, dùng tánh mạng bảo vệ bí mật, vì mình cùng ca ca, chắn lấy một cái lỗ hổng nguy hiểm nhất.
Mà điều bây giờ mình phải làm, chính là đem tên mập mạp kia cùng Margaret, phanh thây xé xác!