Boswell hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại, ổn định tâm thần, tỉ mỉ nhìn lại bản thiết kế thuyết minh robot đã trải qua chỉnh lý của Rắm Thối này.
Thiết kế, tài liệu, mạng lưới, thông số của các bộ phân robot, cứ như thế mà bày ra ở trước mắt một cách rõ ràng. Boswell chỉ nhìn qua mấy bộ phận liền rõ ràng là Leray lúc này đã phát tài rồi.
" Cái thứ này...." Thanh âm của lão đầu có chút run rẩy: "Là từ đâu mà có?" Ông ta bỗng nhiên có chút sợ hãi, đây tuyệt đối là cơ mật cao độ của Cộng hòa Phỉ Dương, một khi bị Phỉ Dương biết được, đó tuyệt đối là tranh cãi rất lớn!
"Trộm về!" Mập mạp tỏ vẻ không hề gì nói: "Bọn họ không biết, chúng ta trộm chính là số liệu nội bộ cùng kết cấu quét hình, không phải là bản đồ thiết kế nguyên gốc của bọn họ."
" Thực sự?" Boswell lo lắng, truy hỏi kỹ càng nói: "Trộm như thế nào?"
Mập mạp bất đắc dĩ, đem sự tình ngay lúc đó nói qua một lần, chỉ chỉ Rắm Thối nói: " Kết cấu, thông số cùng bản đồ của các bộ phận thiết kế cuối cùng là do Thối Thối tự mình chỉnh lý ra. Từ một góc độ nào đó mà nói, cái này càng tiên tiến hơn thiết kế nguyên gốc của bọn họ. Dù sao thì ta cũng đã đập hỏng hai chiếc robot của bọn họ, coi như cũng có chút tâm đắc về việc thí nghiệm."
Lão đầu Boswell thực sự là tức giận rồi, cái gã mập mạp này đối với địch nhân tàn nhẫn đừng hỏi, đối với minh hữu của mình hạ thủ cũng không kém, vậy mà đã đem số liệu kết cấu của robot chủ lực Cộng hòa Phỉ Dương toàn bộ lấy về. Hắn đúng là phúc tinh của Leray.
Việc này ý nghĩa rằng, trình độ chế tạo robot quân dụng của Leray đã bị mạnh mẽ đề cao lên một đời! Boswell chỉ cần suy nghĩ một chút đã hưng phấn đến run cả người, robot đời thứ mười nha! Lại cứ như thế mà tới ở trước mặt mình, tiết kiệm được biết bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tinh lực, bao nhiêu tiền tài! Chỉ bằng bản tài liệu mà Thối Thối đưa ra này, tăng ca thêm giờ, chỉ trong vòng nửa tháng mà Leray muốn làm ra một chiếc robot đời thứ mười đứng đầu, đó tuyệt đối là không thành vấn đề!
Quan trọng hơn là, robot vừa làm ra là có thể dùng được luôn.[Thần Tứ] đời thứ mười, vậy mà lại là một trong những robot đời thứ mười tốt nhất trong vũ trụ. Kỹ thuật dự trữ của Cộng hòa Phỉ Dương trong nhiều năm nay, cũng đã biến loại robot này trở nên hoàn thiện. Chỉ cần thay đổi bề ngoài một chút, lập tức là có thể biến thành của Leray gì đó!
Robot đời thứ mười hoàn toàn hoàn thiện, chỉ có hai siêu cường quốc mới có! Đây cũng là lý do Cộng hòa Phỉ Dương vì sao không có trang bị [Thần Tứ] với số lượng lớn. Các quốc gia lớn khác, phần lớn đều nằm trong giai đoạn sơ cấp của robot đời thứ mười, robot đời thứ mười chế tạo ra không chỉ có số lượng ít mà tính năng lại còn không ổn định. Thậm chí có vài loại robot ở trong chiến đấu, tác dụng còn không bằng được robot hoàn thiện của đời thứ chín.
Bất kể là đế quốc Deseyker, đế quốc Jaban hay là đế quốc Sous thì đều không có khả năng có được kỹ thuật robot đời thứ mười hoàn thiện như [Thần Tứ] ! Mà từ quá trình trang bị xem ra, ngay cả là bổn quốc Cộng hòa Phỉ Dương, [Thần Tứ] lúc này, trang bị bất quá cũng chỉ là trung đoàn đặc chủng của sư đoàn thiết giáp chủ lực.
Nửa năm, Boswell tin tưởng chắc chắn, chỉ cần thời gian nửa năm, robot đời thứ mười của Liên Bang Leray là sẽ có thể sản xuất liên tục với quy mô lớn, tiến hành trang bị cho bộ đội tiền tuyến. Tốc độ như vậy, cũng không chậm hơn tốc độ trang bị của Phỉ Dương là bao nhiêu!
Chỉ cần không gặp phải robot đời thứ mười hai đột nhiên xuất hiện của đế quốc Binalter, như vậy thì [Thần Tứ] đời thứ 10, ở tinh khu Đông Nam tuyệt đối là đứng đầy. Một khi được trang bị với quy mô lớn, sức chiến đấu của Liên Bang tại tinh khu Đông Nam sẽ nhảy lên vị trí thứ ba!
"Hay lắm!" Boswell xoa xoa tay đi tới đi lui trước máy tính trung ương: "Thối Thối, lần này ngài thế mà đã lập công rồi, lập công lớn rồi!"
Mập mạp sửng sốt, kêu lên: "Ây, đây chính là ta nghĩ cách lấy về đó nha!"
Boswell lườm mắt khinh bỉ nói: "Không có Thối gia của chúng ta, thứ này ngươi có thể lấy về được sao. Hơn nữa, đem cái công lao này tính lên đầu ngươi, ta hiện tại sẽ báo lên cho Bộ Thống soái, ngươi có muốn hay không đây?"
Mập mạp lúc này liền uể oải rồi, quai hàm rung lên cầm cập.
Hắn hiện tại có chứng sợ hãi đối với công lao. Đổi lại là thời hòa bình, trả thù lao cấp danh tiếng, hắn đã sớm nhảy tưng tưng lên. Thế nhưng, đây là thời chiến tranh, toàn bộ Liên Bang đều là thắt lưng buộc bụng. Công lao có lớn hơn nữa thì Bộ Thống soái bất quá cũng chỉ phát hai tấm huân chương, vinh hoa phú quý hưởng thụ không được, có nhiệm vụ nguy hiểm gì, cần người nào gánh trách nhiệm, ngược lại thì đều nhớ tới ngươi đầu tiên. (đau bụng quá, ngẫm lại thì cũng đúng
Hiện tại thằng nào làm chim đầu đàn thì con mẹ nó ngu, có công lao thì ông đây góp lại, đến sau cùng thì mới tính tổng cộng. Mập mạp nghĩ ở trong lòng, ngoài miệng nói: "Bộ Thống soái chơi ta, lão đầu ông cũng không nên như vậy nha. Huân chương cái gì ta đều không muốn, trong phòng thí nghiệm này có thứ gì tốt, ông dù sao cũng phải lấy ra thưởng một chút đi."
"Ngay cả Mễ Lan cũng đã bị ngươi lừa mất, trong phòng thí nghiệm này thì có vật gì mà ngươi không thể lấy được về tay đây?" Boswell lấy tay vỗ vào sau đầu mập mạp một cái: "Bên kia là kho chứa của phòng thí nghiệm, học viện quân sự thủ đô số 1 cũng coi như có chút thứ tốt, tự đi mà chơi đi, đừng ở đây quấy rầy ta và Thối Thối nói chuyện."
Boswell nhanh chóng tham gia cuồng nhiệt vào công tác thiết kế chế tạo thân thể máy móc cho Rắm Thối.
Dù sao thì một cái Trí năng nhân tạo có tư duy độc lập như người thật, đối với bất cứ một nhà khoa học nào thì đều có sức hấp dẫn trí mạng. Vì nghiên cứu về sau, lão đầu quyết định cực lực lấy lòng Rắm Thối. Mà về phần mình, Rắm Thối cũng kết nối luôn với máy tính trung ương, một già một nhỏ vì giả bộ non nớt giả bộ khả ái quả thực đến mất ăn mất ngủ.
Mập mạp thở dài, cầm thẻ quyền hạn mà Boswell đưa cho, chui vào kho tự động của cái phòng thí nghiệm mới này.
Kho chứa của phòng thí nghiệm giống như kho chứa mà mập mạp từng thấy tại học viện quân sự Galypalan, cũng có hình thức như kho bạc. Bởi vì có rất nhiều tài liệu cùng sản phẩm liên quan đến cơ mật và cực kỳ quý trọng, thế nên kho chứa của phòng thí nghiệm học viện quân sự thông thường đều chọn hình thức như vậy.
Kho chứa do một đại sảnh to lớn được gia cố cùng mười mấy phòng nhỏ phân bố xung quanh cấu thành, không có cửa sổ. Đường ra duy nhất được bảo vệ bằng ba lớp cửa bằng hợp kim cực nặng chịu lực.
Theo trình tự, tài liệu mà nghiên cứu viên cần lĩnh dùng, phải trải qua phê chuẩn, sau đó thông qua quyền hạn nhập vào máy tính trung ương. Cánh tay máy do máy tính trung ương khống chế sẽ lấy ra tài liệu từ trên giá phân loại rồi chuyển tới khu an toàn, đợi thủ kho kiểm nghiệm xong thì mới đưa ra.
Bởi vậy có thể tưởng tượng được, khi mập mạp sử dụng thẻ quyền hạn mà Boswell đưa cho tiến thẳng vào bên trong kho thì cảm thấy đắc ý như thế nào.
Vừa vào kho, mập mạp đã bị một đồ vật ở trên giá ngay chính diện làm hấp dẫn.
Đó là một chiếc bao tay (hộ thủ, phần bảo vệ tay) hình thức thoạt nhin có chút cổ xưa, cũng là một bộ phận trong áo giáp của chiến sĩ thời viễn cổ hay thấy trong điện ảnh, có tác dụng bảo vệ cánh tay.
Mà cái bao tay này, nói chuẩn xác hơn thì giống như một cái vòng tay (thủ trạc) làm rộng ra. Vừa nhẹ lại mỏng manh, hoàn toàn không đủ để làm đồ bảo vệ tay. Một thứ chẳng ra cái gì như thế này, thực sự là không nên xuất hiện ở trong một phòng thí nghiệm hiện đại hoá. Những thứ trái với logic, mập mạp thông thường là có chút hứng thú. Hắn chỉ cần liếc mắt là có thể kết luận, cái bao tay không thuộc về phạm trù tài liệu này có sự cổ quái.
Đem phần che tay cầm lại xem, mập mạp càng thêm xác định phán đoán của chính mình. Thứ này, vậy mà là dùng kim loại trạng thái lỏng hỗn hợp với kim loại sinh vật hai trạng thái mà chế tạo ra. Mặt trên có khắc cái tên của thứ này: Cánh tay máy móc tự động vạn năng kiểu mới!
Chơi kiểu nào nha? Mập mạp đảo qua đảo lại xem phần đầu cánh tay của chiếc bao tay, trên bao tay chỉ có một cái nút tiếp xúc màu đỏ.
Sờ sờ cái nút. "Soạt" một tiếng vang nhỏ, trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác cầm nắm quen thuộc của cánh tay sửa chữa tự động. Toàn bộ bao tay trong nháy mắt liền kéo dài tới trên bàn tay, bao cả bàn tay lại một cách sít sao. Một hình vòng tròn nổi lên trên mu ban tay rồi xoay tròn tán ra, một khối hợp kim dạng cầu đang nằm ở bên trong.
Công cụ không thấy quen thuộc, mập mạp có chút buồn bực, ngón tay linh xảo làm ra một tổ hợp co duỗi trong hành động điều khiển cánh tay duy tu phổ thông, đã thấy quả cầu hợp kim kia thoáng cái liền thay đổi hình dáng, kìm cắt dây, tua vít, công cụ phá giáp, cờ lê, mũi khoan đủ các loại công cụ tùy tâm mà biến.
Mập mạp lúc này liền thích cái cánh tay tự động kiểu mới này rồi.
Là một binh sĩ sửa chữa đã trải qua hai mươi mốt lần chạy trốn, không ai hiểu rõ tác dụng của một cánh tay sửa chữa tự động trong khi lẩn trốn bằng hắn rồi. Ban đầu, nếu như không phải một đường đều mang theo cánh tay sửa chữa, hắn đã sớm bỏ mạng ở trong một góc nào đó trên chiến trường rồi.
Kỹ thuật cho dù có tốt thì cũng không có khả năng dùng tay không đi sửa chữa cải trang hoặc là lắp ráp máy móc, một cánh tay sửa chữa tự dộng, chính là tất cả của binh sĩ sửa chữa/
Cánh tay sửa chữa tự động tuy rằng đều như nhau không nặng, thế nhưng bởi vì nguyên nhân thể tích, lại không thuận tiện để tùy thân mang theo. Mà hiện tại có thứ này, mập mạp tin tưởng rằng, mình có thể ở bất cứ tình huống nào lắp ráp ra máy móc dùng cho chạy trốn tiếp theo.
Thực sự mà nói, tuy rằng đã trải qua nhiều lần chiến đấu như vậy, mập mạp nghĩ, thứ mà bản thân mình thích nhất, chính là làm một binh sĩ sửa chữa giao tiếp cùng máy móc. Công tác như vậy, khiến cho nhân tâm vững vàng, không cần thâm nhập địch hậu, không cần thấp thỏm lo âu, cũng không cần cả ngày cùng người liều mạng.
Có trời biết là sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, lo trước thì khỏi hoạ! Thứ này, béo gia xin vui lòng nhận rồi.
Mang lên cánh tay sửa chữa, mập mạp lại phát hiện ra một thứ tốt nữa.
Đó là một bộ kính râm.
Mập mạp sở dĩ liếc mắt một cái liền coi trọng cái kính râm vành to này(*), có một nguyên nhân rất lớn chính là. chiếc kính râm này cũng chiếc kính rình trộm mà hắn tự chế, quả thực không có khác biệt!(幅墨镜, phúc mặc kính, kính có vành to mà các tài tử diễn viên hay thích đeo - nd)
Không chỉ công năng thấu thị cường đại, hơn nữa, kính râm này còn có thể lợi dụng tia sáng chiếu hình, thay đổi cục bộ đặc thù khuôn mặt của người đeo, giả dụ như hiện tại, mập mập thấy từ trong gương, chính là một Điền Hành Kiện với khuôn mặt gầy mất một vòng và chiếc mũi cao ngất.
Điều khiến cho mập mạp kinh ngạc chính là, cái gọng kính của cái kính mắt này, vậy mà lại cất giấu bốn con côn trùng điện tử mini kích thước như con muỗi. Trong phạm vi năm mươi mét, côn trùng điện tử như vậy có thể duy trì được nhiệm vụ nhìn lén một giờ. Máy ảnh mini ẩn dấu trong thân thể có thể quay chụp được hình ảnh vô cùng rõ ràng, đồng thời cũng đem hình ảnh và tiếng động truyền tới trên kính mắt một cách chân thực.
Kỹ thuật như vậy, kỳ thực từ mấy nghìn năm trước đã có. Chỉ có điều, bởi vì kỹ thuật phản thăm dò phát triển, đối với mấy cái trang bị rất không có đạo đức, là căn nguyên của sự quấy rối như thế này, quả thực là đông như quân Nguyên. Phòng ốc, đường phố, tháp tín hiệu, ngay cả điện thoại di động của người bình thường thì đều có thể phát ra cảnh cáo về việc nhìn trộm nghe lén.
Mà bản thuyết minh của chiếc kính râm này cho thấy, trong khu vực không bị khống chế nghiêm ngặt, côn trùng điện tử, là có thể chống đỡ được tuyệt đại đa số sóng quấy nhiễu dân dụng.
Mập mạp cảm thấy, đây quả thực chính là vì mình mà làm ra đây mà. Cóc cần làm bá chủ cái khỉ gì hết, ông đây cũng y như vậy có thể muốn nhìn lén ai tắm thì nhìn rồi!