Mục lục
Mạo Bài Đại Anh Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng nước chảy róc rách đang vang lên trong trẻo. Âm thanh đó, càng làm cho ánh hoàng hôn thêm tịch mịch.

Cho dù là chim mỏi về rừng tìm chỗ trú (quyện điểu đầu lâm) hay dã thú dạ xuất kiếm thức ăn thì cũng đều tránh xa nơi đây.

Gió mùa đông lạnh buốt đang thổi mạnh trên ngọn cây, làm cho một khoảng rừng đong đưa nhấp nhô như cuộn sóng, vang lên tiếng xào xạc. Bóng ngọn cây lung lay in lên trên mặt đất như đang nhe nanh giương vuốt.

Sắc trời, nhanh chóng chìm vào trong ảm đạm.

Chiếc [Ma Thú] rách nát từng bước bước vào sơn cốc. Thiết giáp trên người nó đã không còn hoàn chỉnh, trên lớp vỏ ngoài là vô số vết thương nông sâu đan xen vào nhau. Một thanh truyền lực phụ trợ bên ngoài bị cắt đứt, theo từng bước cử động của robot đang rung động lên từng đợt. Trên bộ phận chính của ngực và bụng dưới, vẫn còn vài lỗ hổng bên trong đang lóe lên tia lửa.

Khói đen từ Robot bốc lên dày đặc, mỗi bước đi đều phát ra tiếng két két khiến cho người ta không thể hiểu nổi vì sao cái đống sắt này vẫn còn có thể cử động được.

"Ta không hiểu!" Bonnie ngưng thần nín thở, tại sơn cốc vắng vẻ vang lên tiếng Reinhardt. Trong giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng thấu xương còn thể hiện cả sự nhạo báng châm chọc:" Ngươi vì sao phải đi tìm chết như vậy? Đúng ra ngươi có thể chạy thoát rồi."

Bonnie siết chặt hai bàn tay do thiếu máu mà trắng bệch của mình, không ai hiểu được sự mạnh mẽ của Reinhardt bằng nàng.

Nhiều năm qua, không chỉ một lần nàng thấy hắn dùng khẩu khí nhàn nhạt như vậy để trào phúng đối thủ của hắn. Đó là một loại tự tin đến đường hoàng, một thái độ coi thường tất cả các đối thủ, giống như một con mèo đang dạy dỗ một con chuột vậy.

Đối thủ của hắn, sẽ phải lui bước. Hoặc, sẽ phải ngã xuống.

Khẩu khí mạnh mẽ thản nhiên của hắn khiến bất cứ ai đối mặt với hắn đều sợ hãi. Mà mình, đã từng say mê khí chất thản nhiên cuồng ngạo này.

[Ma Thú] đứng lại, hai tay ôm chặt lấy đầu giống như đang bị một cơn đau đầu hành hạ.

Giọng nói của mập mạp vang lên với một sự đáng ghét không thể nói nên lời: "Ta cũng không hiểu tại sao ngươi lại cố làm ra vẻ như vậy, đứng ở bên trên giả bộ thần Thái dương chơi đùa tưởng là bố đời lắm sao?" [Ma Thú] hướng về Apollon vẫy vẫy tay: "Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi mà sao tính vẫn còn xấu thế này nhỉ? Nhanh xuống đây nào!"

[Apolon] liền im lặng rồi.

Bonnie ngạc nhiên thiếu chút nữa cười ra thành tiếng, thật không nghĩ tới Mập mạp lại có thể chế nhạo Reinhardt như vậy, có thể tưởng tượng được lúc này Reinhardt đang nắm chặt tay lại.

Một lúc lâu. Sau khi một tiếng cười nhạt qua đi, Reinhardt rõ ràng cố gắng áp chế tức giận nói lạnh lùng: "Ngươi muốn cứu nàng? Ngươi nghĩ ngươi có cơ hội sao? Cái đức hạnh của ngươi có cơ hội đánh bại được ta sao, hay là có cơ hội làm cho nàng ta thích ngươi sao?"

Trái tim Bonnie bỗng nhiên đập mạnh, những lời này, nếu là Reinhardt của trước đây thì sẽ không nói ra. Hiện tại hắn nói như vậy, trừ khi tính cách thay đổi lớn, còn không chứng tỏ hắn đã bị chọc giận hoàn toàn. Hắn muốn đem địch nhân trước mắt chơi đùa một chút sau đó mới giết chết.

"Nói nhảm gì đó hả nhóc con bại não. Chuyện của người lớn ngươi quản được sao?". Mập mạp ra vẻ bực bội ngó đông ngó tây quan sát xung quanh rồi hỏi: "Mẹ ngươi đâu rồi?"

Bonnie cắn chặt môi, kìm nén đến mức bụng phát đau. Cái tên mập mạp chết tiệt này lúc nào cũng có bản lĩnh khiến cho người ta tức điên. Điều này làm cho nàng nhớ đến câu nói "ngu ngốc" của mập mạp cách đây ba ngày. Đối với cái tên mập mạp tất cả mọi điều đều không quan tâm, tùy tâm tự tại này mà nói, bất luận kẻ nào ở trước mặt hắn thể hiện sự cao ngạo tự tin, hắn đều có thể xem là biểu hiện của sự ngu ngốc.

Reinhardt rốt cuộc cũng ý thức được, muốn sỉ nhục mập mạp trên phương diện ngôn ngữ, thật ra là chỉ tự rước lấy nhục mà thôi. Lấy cung cách ăn nói của giới quý tộc thì làm sao có thể làm đối thủ của một tên vô lại nơi đường phố như mập mạp?

[Apollon] nổi giận gầm lên một tiếng, cánh bay phía sau mở ra mạnh mẽ. Thiết bị đẩy phụ trợ phun ra một luồng khí đẩy chiếc Robot màu vàng bay từ từ khỏi mặt đất, giống như mặt trời chậm rãi mọc lên. Ngay sau đó, trong một tiếng rít lên chói tai, giống như một viên đạn pháo bắn nhanh về phía [Ma Thú].

Lần phát động này, khí thế của [Apollon] sắc bén đến cực điểm. Chỉ trong nháy mắt robot đã đánh thốc tới trước mặt [Ma Thú] ,một cước lăng không đạp xuống.

Bonnie hoảng hốt che miệng, trai tim chợt nảy lên một cái. Là một chiến sĩ robot, nàng làm sao lại không biết được sự kinh khủng của Reinhardt lần này! Cái tốc độ này, cùng với thế Robot lăng không từ trên núi đánh xuống, căn bản là một chiêu Ưng Kích hoàn mỹ!

Ưng Kích là phương thức tấn công cao cấp trong chiến đấu Robot. Hình thức phổ thông của Ưng kích là robot từ điểm xuất phát nhảy lên đánh về phía mục tiêu, trước khi nhảy tới điểm cao nhất, robot nhẹ nhàng thư thái, từ mặt đất lên trời vẽ ra một đường vòng cung nhu hòa. Khi đến điểm cao nhất, lựa chọn cự ly thích hợp, lăng không thẳng tắp đánh xuống, trên đầu dưới chân, giống như chim ưng vồ thỏ!

Đây là kỹ thuật điều khiển Robot tấn công cao cấp theo chuẩn mực, động tác biến hóa hay thay đổi mau lẹ không gì sánh được, hậu chiêu theo thế lao xuống vô số và liên tiếp. Trong tư thế chuẩn bị tấn công xuống của robot, ít nhất cũng có mấy chục cách lăng không biến hướng hoặc biến chiêu, làm cho người ta không thể đoán biết.

Trước khi phán đoán chuẩn xác được ý đồ thực sự của robot sử dụng Ưng Kích, người bị công kích chính là muốn né cũng không được, muốn trốn cũng không xong!

Chiêu tấn công như vậy ở trong tay một chiến sĩ cấp chín với tốc độ tay vượt qua năm mươi nhịp một giây thì sẽ có hình dáng như nào, rất nhiều người cả đời đều không được thấy qua. Thế nhưng, Bonnie biết, biết cực kỳ rõ ràng! Đây là một trong những tuyệt chiêu của Reinhardt. Chiêu này khi được hắn thi triển ra, quả nhiên là thị quỷ thần khó lường.

Đã có bao nhiều địch nhân đã ngã xuống dưới một chiêu Ưng Kích này của hắn, Bonnie đã không còn nhớ rõ nữa rồi. Nàng chỉ biết là trong luyện tập bình thường mình chưa từng thoát khỏi chiêu này của Reinhardt! Một lần cũng không!

[Ma Thú] ngây người đứng yên tại chỗ, phảng phất như đã bị hù cho phát sợ rồi. Bonnie gấp đến độ gần như muốn gào lên, nàng rất muốn cứ như thế này lao ra ngoài, một tay giật lại cái gã mập mạp đáng trách kia! Nàng hận hắn ghét hắn, thế nhưng, thật mạc danh kỳ diệu, nàng cũng không muốn nhìn thấy hắn bị tổn thương.

[Apollon] đã nhanh chóng đột phá vào tuyến phòng ngự rồi. Tuyến đường được thiết định với khoảng cách phụ thuộc vào sự khác nhau về chiêu thức, tốc độ so với thực lực bản thân này chỉ cần bị robot tấn công đột phá vào, cho dù là thần tiên thì cũng không thoát được chiêu công kích! Thuần thục nắm giữ tuyến phòng ngự của mình, chính là bài học kiến thức cơ bản của mỗi một chiến sĩ robot.

Thế nhưng, [Ma Thú] dường như đã quên mất cái đường đang liên hệ với tính mạng này của mình rồi. Bonnie bạc nhược chuẩn bị nhắm mắt lại, nàng nhìn thấy, [Apollon] đã đột phát được cực hạn mà nàng có khả năng phản kích được. Mà kể cả gã mập mạp dù có bản lĩnh lớn tới đâu đi nữa thì hắn cũng tuyệt đối không có khả năng tránh được công kích của [Apollon].

[Apollon] hiện tại đã không cần phải chuẩn bị để biến chiêu hay biến hướng rồi, việc hắn cần phải làm bây giờ, chỉ là làm sao cho một cước ngoan độc.

Ngay tại thời gian Bonnie trở nên tuyệt vọng, [Ma Thú] đã đi dộng rồi! Di động trong nháy mắt lúc [Apollon] vượt qua phòng tuyến cực hạn mà Bonnie đặt ra, đồng thời cũng vô pháp biến chiêu kia! Hắn như quỷ mị mà lắc mình qua bên phải một bước, robot liền lập tức xuất hiện tại bên sườn trước mặt [Apollon].

Không ai có thể thấy rõ hắn thế nào mà bước ra một bước như vậy, Bonnie chỉ càm thấy con mắt mình hoa lên một cái, chiếc [Ma Thú] rách nát kia đã quỷ dị đứng ở nơi đó rồi, phảng phất như nó vẫn đứng ở đó, chưa từng đi động qua!

"Ầm!"

Trong sự khiếp sợ của Bonnie và sự kinh hãi của Reinhardt, [Apollon] đã không cách nào thu thế mà như một sấm sét đánh lên trên mặt đất, robot đào ra trên mặt đất một cái động lớn sau tiếng nổ rung trời!

Ngay sau đó, [Ma Thú] từ bên sườn nhảy mạnh lên, lăng không xoay người 360 độ, chân trái điểm đất, chân phải kế tiếp quét một phát 540 độ như lốc xoáy, hung hăng quật lên người [Apollon]. Sau một tiếng đanh thép làm cho người ta cấp bách vang lên, [Apollon] đã bị một cước này đánh cho bay ra ngoài, nặng nề rơi bịch bịch trên mặt đất, kéo ra rất xa.

[Ma Thú] không chút do dự, ngay sau đó lao mình lên, bộ dạng như không muốn buông tha người, muốn đánh chó bị chết đuối. [Apollon] vừa đứng lên thì hắn đã xông tới trước mặt, tay đánh làm một cái song phong quán nhĩ (ốp tai?). Song quyền nhanh như thiểm điện bị [Apollon] giơ cánh tay khó khăn đỡ lại, liền thuận thế ôm lấy vai của [Apollon], động thân định làm một cái thúc gối, bước nhanh tiến lên, khuỷu chân thúc vào trước ngực của [Apollon], tay phải lôi tay trái [Apollon] một cái, chân bên cạnh bước tiếp lên một chiêu trùng quyền. (hơi loằng ngoằng)

Vài động tác này như thỏ chạy chim ưng, mau lẹ không gì sánh được. CHỉ trong hai giây thời gian, [Ma Thú] rách nát đã cong mông khom lưng, giống như vừa cắn phải thuốc, xấu xí không thể tả mà công ra bảy quyền sáu cước. Thế tiến công liên tiếp lại cực kỳ hung mãnh sắc bén, không cho [Apollon] thở ra một hơi nào, vỗ đầu tát mặt đánh đau như sắp chết.

Không nói tới Bonnie đang há miệng nở một nụ cười tràn ngập vẻ không thể tin được như thế nào, chỉ nói tới Reinhardt đã bị một loạt cú đánh đau đớn kia khiến cho phát mộng hoàn toàn rồi! [Apollon] dưới sự điều khiển của hắn, gần như chỉ là đang dùng bản năng để chống cự, hoàn toàn không có cơ hội để hoàn thủ!

Khiến cho Reinhardt phát điên nhất chính là cái miệng thối tha của gã mập mạp kia. Cái miệng của gã tiện nhân này đã mở ra quả thực vẫn chưa có ngưng nghỉ. Một bên đánh một bên chửi: "Tiểu hỗn đản, lão tử (bố mày) gọi ngươi ra để tìm mẹ của ngươi. Người thì chưa tìm được nên nói ngươi hai câu thế mà vẫn cãi lại, đánh ngươi hai cái lại dám đánh lại. Lão tử hôm nay mà không đánh chết ngươi thì ta không xứng đáng làm ba ba của ngươi nữa!"

"Ầm!" một tiếng nổ, sau khi [Apollon] lui về phía sau hơn mười bước ổn định lại thân hình thì thiết giáp ngoài của ngực cùng bụng dưới đã bị [Ma Thú] mạnh mẽ đánh nát, một cánh tay hiển nhiên đã bị thương. Trên người, trên mặt từng dấu ấn của năm móng vuốt, chật vật không thể nổi như thể vừa bị đánh ghen bởi một mụ đàn bà chanh chua.

Không cách nào hình dung được sự kinh hãi, phẫn nộ cùng khuất nhục lúc này của Reinhardt. Một con mồi bị mình truy đuổi như mèo vờn chuột suối ba ngày, bị đánh cho hơn hai chục lần, bức đến sơn cùng thủy tận thế mà lại như kỳ tích hồi thân quay về, hung hãn xông qua vòng phong tỏa của tiểu đoàn cảnh vệ Thần Thoại rồi đánh cho mình chật vật đến như vậy!

Đây quả thực là sự nhục nhã vô cùng mà suốt đời chưa bao giờ từng có! Reinhardt không thể tin được, cứ cho là gã mập mạp này bỗng nhiên trở thành chiến sĩ cấp 9, vậy mà mình cũng không có năng lực để hoàn thủ lại! Huống hồ, chính mình đang điều khiển là một chiếc robot đời thứ chín cấp hoàng kim. Mà đối phương, lại chỉ là một chiếc [Ma Thú] đời thứ hai đồng nát đến không thể chịu nổi!

Điều này kêu người ta làm sao mà nghĩ thông được đây?

Reinhardt rất nhanh chóng đưa mập mạp lên vị trí của một đối thủ cần phải cảnh giác. Hăn thậm chí có thể khẳng định, gã mập mạp này đã đột phá được tốc độ tay năm mươi nhịp một giây. Chuyện này có vẻ ly kỳ, thế nhưng hồi tưởng lại lần giao thủ vừa nãy, sự thực chính là như vậy.

Mà mình sở dĩ không thể chống đỡ được, hoàn toàn là bởi vì mình sơ ý mà bị chiếm mất tiên cơ. Dù sao, mình chỉ là đem gã mập mạp này thành một gã chiến sĩ robot phổ thông vô pháp tiến vào cảnh giới của chiến sĩ cấp 9. Hơn nữa nhiều năm qua như vậy, mình hầu như chưa có kinh nghiệm giao thủ cùng chiến sĩ robot ngang cấp, thế nên vì thế mà phải chịu thiệt.

"Xem ra ta đã sai rồi!" Reinhardt thấp giọng cười lên, hắn phát hiện mình lâu rồi vẫn không có cười qua, mà hết thảy, đều buồn cười như vậy: "Ta vậy mà lại bị ngươi lừa gạt, hơn nữa, lại không giết chết ngươi trong lúc ngươi không có năng lực phá hoại lớn và tự bảo vệ mình!"

"Người có văn hóa thì không đánh rắm nhiều, thích đánh nữa hay là thôi đây?" Mập mạp có phần không nhịn được nói.

Gã tiện nhân hiện giờ đang bày ra bộ dáng lão tử đánh thắng ngươi là điều hiển nhiên, trên thực tế, trong lòng lại đã sớm vui như hoa nở! Chuyện đánh lại Reinhardt này trước đây là một chuyện tình có muốn cũng không dám nghĩ, mà ngay ở mấy ngày trước, mình vẫn còn đang cong đuôi chạy trốn sự truy sát của Reinhardt. Không nghĩ tới hiện tại, thế mà lại có thể đánh cho hắn đến thảm hại như vậy!

Đây vẫn là mình dùng võ học robot kết hợp với chiến đấu phổ thông thử ngưu đao một chút mà thôi, nếu như tốc độ tay bước lên một cái bậc thang, đánh Reinhardt lại còn không như đánh trẻ con?

Chịu thiệt bởi Reinhardt nhiều như vậy, bị truy đuổi đến gà bay chó sủa, bị đau khổ nhiều như vậy, nghĩ đến mình rốt cục đã không cần phải sợ hắn, thậm chí còn có thể khi dễ hắn, mập mạp liền vui vẻ đến nhe răng trợn mắt hoa chân múa tay. Khắp người như được lên dây cót phong tao không gì sánh được, một bộ khoe mông tiểu nhân đắc chí!

"Sở dĩ..." Reinhardt mỉm cười, cũng không có để ý đến khiêu khích của mập mạp, tự nói với mình: "Ta hiện tại hẳn là nên sửa chữa lỗi lầm, dù sao cũng chưa tìm được nàng ta. Đợi khi nàng ta xuất hiện, ta liền nhanh chóng hạ thủ một chút là được, một phát pháo năng lượng, có thể làm cho rất nhiều sự tình đều tan thành tro bụi biến mất!"

Mập mạp càng nghe càng ngứa, bỗng nhiên bị Rắm Thối kéo cánh tay một cái, cúi đầu nhìn vào rada robot. Nguyên bản robot Thần Thoại đã rời khỏi sơn cốc, giờ lại như thủy triều xông về phía sơn cốc.

"Mẹ nó chứ, cái thằng xấu tính!" Mập mạp gầm lên một tiếng, mạnh mẽ hướng Reinhardt phóng tới.

Reinhardt thấy [Ma Thú] thế tiến tới ào ạt, liền thối lui một bước tiêu chuẩn, bày ra tư thế phòng ngự, đang định ngăn chặn [Ma Thú] thì lại thấy chiếc [Ma Thú] rách nát kia như đạn pháo lắc mạng người một cái. Robot vẽ lên một đường cong trên không trung lao về phía bên sườn thác nước. Trong nháy mắt đến bên thác nước, nó nhẹ nhàng đối với thác nước mò qua một cái, thân thể dùng một tư thế không hạ mà bay ngược lên không thể tưởng tượng nổi, bỗng nhiên nhảy lên đỉnh thác nước, gào thét mà chạy đi.

Reinhardt đang vô cùng kinh ngạc sắc mặt liền đột biến, hắn rốt cục đã có phản ứng lại. Bonnie, lại là trốn ở phía sau của thác nước!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK