Trầm mặc ít nói, miệng mồm không lanh lẹ, giống như một gốc tiểu Bạch Lê trong gió, mềm yếu không nơi nương tựa.
Cha Thẩm: “Chỉ nuôi thôi!”
Mẹ Trần: “Con gái của tiện nhân cũng chỉ là tiện nhân.”
Thẩm Như: “Một gia đình đáng ghét.”
Thẩm Yên: “Anh Kỳ ghét nhất là giả tạo.”
Thẩm Loan cười nhạt: Đừng nóng vội, từ từ sẽ đến lượt, ai cũng không chạy thoát.
…
Kiếp trước Thẩm Loan ngâm mình trong máu tươi, nội tạng bị lấy hết, chết trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo. Hưởng dương 30 tuổi, không có con cái.
Kiếp này cô đến để trả thù, cẩn thận từng bước một quậy cho Ninh Thành long trời lở đất, trong lúc vô tình lại chọc phải đại ma vương.
Quyền Hãn Đình, mọi người đều cung kính gọi một tiếng “Lục Gia”, lạnh lẽo vô tình, thân phận bí ẩn.
Lần đầu gặp gỡ, cô đã ăn sạch người ta sau đó chuồn mất.
Người đàn ông ngồi dựa vào đầu giường, trên người vẫn đầy vết cào thể hiện sự điên cuồng đêm qua, bỗng nhiên nở một nụ cười gian: “Thì ra không phải là tiểu bạch thỏ…”
…
[Chọc ghẹo cưng chiều] Lục gia: “Qua đêm rồi còn muốn chạy?”
Thẩm Loan: “Chúng ta biết nhau sao?”
Lục gia: “Xem ra em cần phải ôn tập.”
Thẩm Loan: “… Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống!”
Lục gia: “Một lần chưa nhớ, vậy hai lần.
[Cưng chiều đỉnh cao] Thẩm Loan đảo lôn Ninh Thành vẫn chưa đủ, còn muốn đến phía Bắc phá phách.
Sở Ngộ Giang: “Lục gia, ngài trông chừng đi!!”
Quyền Hãn Đình: “Đi ra ngoài.”
“Thẩm tiểu thư muốn giết người đó!”
“Vậy được, tôi đưa dao cho cô ấy.”
Lấy tính mạng của gia để đổi cho em một đời khuynh tình.
Dùng sự cưng chiều nhất để đổi cho em một tình yêu thực sự.
[Bánh bao nhỏ dễ thương] Có người nói ngày mà cục cưng họ Quyền sinh ra, cha Quyền đau đến chết đi sống lại.
Ừ, bị mẹ Quyền cắn.