"Ông không cần phải hiểu."
Ánh mắt Lý Văn Cẩn có chút ngờ vực: "Vâng."
Thẩm Như nhận thức được giọng điệu vừa rồi của mình có hơi cương quyết,
không khỏi hòa hoãn: "Vất vả cho ông rồi."
"Chuyện thuộc bổn phận, không dám kêu khổ."
Người phụ nữ khen ngợi nhẹ một tiếng, dường như có chút cảm khái: "Cũng
may mấy năm nay có ông ở đây."
Ánh mắt Lý Văn Cẩn có chút mềm mỏng: "Giám đốc Thẩm...."
"Được rồi." Thẩm Như cắt ngang ông ta: "Không có chuyện gì nữa thì ông ra
ngoài làm việc trước đi."
Ánh mắt Lý Văn Cẩn xẹt qua một tia ảm đạm, ẩn chứa thất vọng, nhưng lại
không định mở miệng, gật gật đầu, xoay người rời khỏi.
Thẩm Như lại không hề quan tâm nhiều đến vẻ mặt của đối phương, mạch suy
nghĩ của cô ta sớm đã phiêu dạt đến phương xa, lại một lần nữa nhớ về tiệc rượu
kỷ niệm ngày thành lập công ty, một ánh nhìn ấn tượng, một người đàn ông khí
thế mạnh...
Đồng thời, lại còn cảnh tượng anh khiêu vũ với Thẩm Loan cũng hiện lên trong
đầu, thân mật như thế, chói mắt như thế!
Vì sao nhất định là Thẩm Loan?!
Vốn dĩ đó là cơ hội của cô ta, sự gặp gỡ của cô ta, cứ như vậy mà bị cướp đi....
Có lẽ, chính là từ thời khắc đó trở đi, làm cho Thẩm Như không thể không nhìn
kĩ lại đứa em gái cùng cha khác mẹ này, theo nghiên cứu phán đoán, cuối cùng
thu được thái độ chẳng có gì đáng kể và lòng xem thường.
Thử hỏi, một người phụ nữ đơn giản làm thế nào thu hút được Quyền Hãn
Đình? Thậm chí, còn khiến anh hạ thấp địa vị tôn quý của mình, tự mình mời cô
nhảy?
Thẩm Loan, bất kể cô là người, là quỷ, là tiên nữ hay là yêu tinh, tôi đểu sẽ lột
bộ mặt thật của cô, để mọi người nhìn rõ.
....
Gần đến giữa chưa, Hạ Hoài gọi điện thoại hẹn Thẩm Loan cùng đi ăn trưa.
"... Nhà hàng này rất khó đặt chỗ, tôi phải xếp hàng trước một tuần, không dễ
dàng gì mới đặt được chỗ, làm ơn làm ơn, cho tôi một chút thể diện được
không?"
"Được, anh gửi địa chỉ cho tôi."
"Không cần! 11 rưỡi tôi ở dưới tầng công ty đợi cô, không gặp không về."
Loppj chộp như một tên ngốc, sau đó trực tiếp cúp máy,như sợ cô hối hận.
11h20.
Thẩm Loan xuống tầng, vừa đi ra khỏi cửa xoay, đã nhìn thấy Hạ Hoài cười híp
mắt đang dựa vào đầu chiếc xe McLaren P1, cả người mặc một bộ quần áo đơn
giản, đeo thêm một cặp kính mắt, vừa đẹp trai lại vừa lưu manh.
"Loan Loan!" Lúc ánh mắt tiếp xúc với ánh mắt cô, nụ cười càng sáng lạn,
nhanh chóng đứng thẳng người, sải bước về phía cô.
"Đợi lâu rồi?"
"Không có..." Cũng chỉ có một tiếng mà thôi.
Thẩm Loan nhếch mày, không tiếp tục hỏi.
Hạ Hoài mở cửa vị trí ghế lái phụ cho cô, một tay khác còn đỡ trên đỉnh xe,
cười hihi nói: "Mời lên xe, cô Thẩm."
Thẩm Loan ngồi vào, Hạ Hoài muốn giúp cô thắt dây an toàn, bị cô tự nhiên
ngăn lại: "Tôi tự làm."
"...Ừ." Thất bại mạnh mẽ.
Nhà hàng cách đó không xa, chỉ là địa điểm này có hơi kẹt xe, trên cầu vượt xe
đi được một tí lại dừng. Hiếm khi Hạ Hoài không nổi cáu, thỉnh thoảng có thời
gian lại nhìn sang bên cạnh một cái, ý nghĩ ngọt ngào từ trái tim lan ra khắp nơi.
Sao lại xinh đẹp như thế này chứ?
Mắt đẹp, mũi đẹp, miệng đẹp, chỗ nào cũng đều đẹp!
Từ trước đến nay Hạ Hòa chưa bao giờ có cảm giác này, cho dù nhìn một người
như thế nào cũng không nhìn ra bất cứ khuyết điểm nào, cho dù người khác nói
mạch lạc rõ ràng, có méo có tròn, nhưng anh ta vẫn cảm thấy những "khuyết
điểm" đó không phải là khuyết điểm, mẹ nó tất cả đều là ưu điểm mà?
"Tôi không phải đường?"
"Hả?" Hạ Hoài thót tim một cái, chết tiệt, đến giọng nói cũng dễ nghe như vậy.
Thẩm Loan cười nhẹ: "Cho nên, anh không cần nhìn tôi."
Tôi không phải đường, cho nên không cần nhìn tôi.
Aaa...
Hạ Hoài cười ngại, vậy là, bản thân bị bắt tại trận sao?
"Nhìn, nhìn đây rồi!" Hạ Hoài đáp, không nhìn được lại lén nhìn một cái nữa,
woa woa woa... xinh đẹp quá đi mất.
Thẩm Loan bị dáng vẻ như tên trộm của anh ta chọc trúng huyệt cười, khóe
miệng kéo ra một vòng cung.
Trái tim Hạ Hoài bỗng chốc mềm như kẹo bông gòn, ngọt ngào bùng nổ!