chào hỏi.
"Chú Lục..." Hạ Hoài khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, tư thế ngồi ngay ngắn
như học sinh tiểu học: "Mọi người cũng đến đây ăn cơm à?"
"Ừm."
"Có muốn ngồi cùng không ạ?" Hạ Hoài cũng chỉ khách sáo một chút, chú Lục
cao ngạo lạnh nhạt quen rồi chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng ngay giây sau đó
đã bị vả bốp vào mặt.
"Vậy vừa hay. Bảo nhân viên phục vụ đem món ăn lên bàn này."
Sở Ngộ Giang nhận mệnh lệnh mà đi.
Đúng lúc ánh mắt Hạ Hoài khó mà tin được, Quyền Hãn Đình đã thản nhiên
ngồi xuống bên cạnh, ngay bên cạnh Thẩm Loan, lại còn giả vờ hỏi một câu:
"Không để ý chứ?"
Thẩm Loan: "..."
Đã ngồi xuống rồi mới quay ra hỏi cô, cường đạo.
"Không nói gì thì coi như cô thầm đồng ý, xem ra cô bé vẫn còn nhớ tôi."
Hả!
"Hai người... rất thân sao?" Ánh mắt băn khoăn của Hạ Hoài hai người bọn họ
có vài phần cận thận dè dặt.
Quyền Hãn Đình đang định nói ra hai chữ "thân" thì bị Thẩm Loan cướp lời nói
trước—
"Không tính là thân, chỉ là từng gặp mặt mấy lần mà thôi."
Ánh mắt Quyền Hãn Đình u ám lại.
Hạ Hoài lại yên tâm lại, lúc trước trong tiệc rượu kỷ niệm ngày thành lập của
Minh Đạt, chú Lục phá lệ mời Thẩm Loan khiêu vũ, anh ta còn tưởng giữa hai
người có điểm gì đó, nhưng xem ra hôm nay, Loan Loan cũng không hề chào
đón chú ấy.
Đúng vậy, cô gái mà ánh mắt Hạ Hoài anh ta nhìn trúng đâu có giống với người
khác.
"Chú Lục, hay là chú đến ngồi bên cạnh cháu? Chỗ này rộng rãi...."
Lời mới chỉ nói được một nửa, Sở Ngộ Giang đã quay lại, đặt mông ngồi
xuống, quay đầu sang phía Hạ Hoài nói: "Cảm ơn cậu Hạ, thật sự là rất rộng
rãi."
Hạ Hoài: "..." Thật là bịp chó.
Món ăn lần lượt được bê lên, Thẩm Loan không hề đề ý bên cạnh có thêm một
người, chỉ quan tâm cúi đầu ăn đồ của mình.
Quyền Hãn Đình hiển nhiên không phải là người nói nhiều, Sở Ngộ Giang càng
không có gì hay ho để nói, chỉ có Hạ Hoài thỉnh thoảng lúng túng nói hai câu.
Bầu không khí không phải là tốt, nhưng cũng không quá tệ.
"Loan Loan, cô nếm thử một chút cái này của tôi..." Hạ Hoài xúc một thìa trứng
cá muối của anh ta đặt vào trong đĩa của Thẩm Loan.
"Cảm ơn." Lúc ăn xong, gật gật đầu, đánh giá nói: "Mùi vị rất ngon."
Hạ Hoài cười ngốc ngếch, lắp ba lắp bắp: "Cô thích là được rồi."
Loảng xoảng—
Âm thanh chiếc thìa làm bằng thép không gỉ đập xuống đĩa vang lên không đến
nỗi là nhức tai, nhưng tuyệt đối không dễ nghe.
Hạ Hoài theo phép tắc lên tiếng hỏi thăm: "Chúc Lục, sao vậy?"
"Khó ăn."
"Vậy sao? Nhưng cháu cảm thấy cũng được mà, Loan Loan, em thì sao?"
"Tôi cũng cảm thấy không tệ. Nhưng món củ cải xanh mỗi người một sở thích,
không miễn cưỡng được."
Hạ Hoài gật đầu: "Nói thật hay." Đôi mắt phát sáng của anh ta rất phối hợp, thật
sự là một em trai mê mẩn.
Quyền Hãn Đình bỗng dưng cảm thấy đau dạ dày.
Sở Ngộ Giang âm thầm nhìn thấy hết thần thái của ba người trước mắt, trong
lòng nghĩ, lúc này không phải gia ăn xong rồi chứ?
Sau khi ăn xong bữa ăn chính, Hạ Hoài cầm thực đơn lên hỏi Thẩm Loan:
"Muốn ăn món ngọt nào?"
"Tôi có thể xem một chút không?"
"Đương nhiên." Hạ Hoài lật đến trang có món ngọt, đẩy qua: "Món tiramisu này
không tệ."
Thẩm Loan sát lại gần, hai người chụm đầu vào, thân mật mà không nhận ra.
Ánh mắt Quyền Hãn Đình nhìn đến nỗi mỗi bốc lửa, áp suất xung quanh càng
ngày càng thấp.
Hạ Hoài bỗng nhiên rùng mình một cái, sao lại có cảm giác lạnh?
"Được, vậy thì tiramisu đi." Thẩm Loan là một người rất giỏi áp dụng lời
khuyên của người khác.
Hạ Hoài ngay lập tức không ngừng kiêu ngạo, lần đầu tiên phát hiện ra bản thân
là một công tử bột dường như cũng không tệ đến vậy.
"Chú Lục, món ngọt kia... chú có muốn không?" Theo phép tắc hỏi ý kiến.
"Không cần."
Anh ta đưa mắt sang nhìn Sở Ngộ Giang, người đằng sau lắc đầu.
Hạ Hoài không hề bất ngờ, đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ: "Hai phần
tiramisu."