cùng trực tiếp nắm cằm người ta, biểu tình cười như không cười, hứng thú dạt
dào. Chợt thấy, không khác gì với mấy anh trai lưu manh chặn những cô gái
xinh đẹp ở bên đường.
"Đây là người cậu muốn tìm?" Sở Ngộ Giang nhìn về hướng Thẩm Loan hơi
bĩu môi: "Được rồi, gia đã ra tay trước rồi, hai chúng ta không cần bận việc."
Biểu tình Lăng Vân rối rắm: "Gia muốn bóp chết cô ấy à?"
"Không đến mức đó..."
"Vậy anh ấy duỗi tay làm gì?"
Chuyện này, Sở Ngộ Giang cũng không dám chắc. Lục gia muốn mạng một
người, căn bản không cần phải tự mình động tay, huống chi còn lấy phương
thức là "véo"? Nhưng nếu không phải "véo", còn có thể là gì?
Không biết vì sao, trong đầu anh ta bỗng nhiên hiện ra chữ "sờ". Đến khi phản
ứng lại, Sở Ngộ Giang chợt cảm thấy buồn cười, gia nhà anh ta sẽ chủ động sờ
phụ nữ sao? Đùa giỡn cái gì vậy.
Nhưng ---
Nhìn ánh mắt đen nhánh lại nhộn nhạo đó, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay của
cô gái, còn có ý cười bên môi khó người có thể nhận ra được... Thấy thế nào,
cũng không giống như muốn mạng người, ngược lại là muốn mạng mình!
Nhưng nghĩ lại, lại vui vẻ, từ chuyện Sơn Trang Ôn Tuyền lần đó, đây là lần thứ
hai Quyền Hãn Đình nảy sinh ra hứng thú với phụ nữ, cảm ơn trời đất gia nhà
anh ta cuối cùng cũng thông suốt rồi!
"Sao tôi lại cảm thấy dáng của người phụ nữ này như đã gặp qua ở nơi nào đó
nhỉ?" Lăng Vân lẩm bẩm.
Sở Ngộ Giang nghe vậy, không khỏi nhướng mày, Lăng Vân trí nhớ tốt, chưa
từng sai lầm.
Bên kia, một nam một nữ, còn đang ở trạng thái giằng co.
Câu "chú không già à" của Thẩm Loan vừa ra khỏi miệng, không khí thoáng
chốc ngừng lại, ý lạnh thấu xương hùa nhau mà đến, rõ ràng là mùa hè nóng
bức, lại như sắp bắt đầu mùa đông.
Bốn mắt nhìn nhau, một lạnh lẽo, một kiêu ngạo, ma sát ra tia lửa vô hình.
"Thẩm Loan, chọc giận tôi không có nửa chỗ tốt." Gằn từng chữ một, uy hiếp
bọc ngàn cân đánh úp lại cô.
Lông mi cô gái run rẩy, lại chỉ bình tình "ồ" một tiếng, hiển nhiên không để cảnh
cáo của anh vào mắt.
Không hề dây dưa với vấn đề "già và không già" này nữa, Quyền Hãn Đình nói
thẳng: "Nói đi, em và Dịch Hoằng có quan hệ gì?"
Thẩm Loan nheo mắt, vung tay thoát khỏi anh, lại đẩy một cái ở lồng ngực anh,
cơ thể cứng rắn, như mặc áo giáp, rồi lại không giống sắt lạnh như băng, hôm
nay anh không mặc áo khoác, xuyên qua vải mỏng có thể cảm nhận rõ rệt được
máu thịt sôi sục và làn da của người đàn ông.
"Không hiểu chú đang nói gì."
"Xem ra tôi không biểu đạt rõ ràng." Người đàn ông cười khẽ, nhưng từng câu
từng chữ kế tiếp nói ra đều làm mạng Thẩm Loan như treo trên cửa: "Vừa rồi,
Dịch Hoằng từ phòng trà số 7 đi ra ngoài, mà em cũng ở trong đó, chứng tỏ điều
gì? Một là trùm địa ốc ở Bắc Hải, một là thiên kim hào môn ở Ninh Thành, theo
lý thuyết không nên có liên quan gì, nhưng khoảng thời gian trước, kế hoạch
khai thác hạng mục làng du lịch của anh trai Thẩm Khiêm của em ở Bắc Hải,
đầu tiên là quy định đấu thầu bị tiết lộ, sau đó lại dễ dàng mua được cánh đồng
trong tay Dịch Hoằng, lại vì sóng thần mà không thành công. Lần này đến lần
khác, làm đường lui của cậu ta ở Bắc Hải bị cắt đứt toàn bộ, cuối cùng chỉ có
thể ảo não rời đi. Không biết những việc này có quan hệ gì với cô ba nhà họ
Thẩm không? Hử?"
Chữ cuối cùng được nhấn mạnh, mang theo tâm trạng tốt, giống như con sư tử
mạnh mẽ chà đạp thỏ rừng, móng vuốt sắc bén chạm nhẹ lên bụng mềm mại của
con vật nhỏ, lúc nào cũng có thể mổ bụng, đâm lủng rồi nuốt vào bụng.
Trái lại Thẩm Loan bình tĩnh lại, kinh ngạc và hoảng sợ lúc đầu qua đi, trong
lòng từ từ bình tĩnh.