thư kí báo cáo chuyện có người đến làm loạn.
"...Tôi hỏi có hẹn trước hay không, là người phụ trách của công ty nào, có mục
đích hay yêu cầu gì, người này đều không trả lời, quanh đi quẩn lại chỉ có đúng
một câu - bảo Thẩm Khiêm ra đây gặp tôi."
Không phải "để tôi vào" mà là "bảo Thẩm Khiêm ra đây", Đàm Diệu thấy quần
áo người đó không tầm thường, khí thế chèn ép người nên không dám chậm trễ,
vội vàng mời vào phòng họp, Thẩm Khiêm vừa quay trở lại anh ta liền lập tức
tới báo cáo.
"Thẩm tổng, ngài xem...chuyện này nên xử lí thế nào?"
Dám trực tiếp tới cửa kêu gào, hoặc là đầu óc người này có bệnh hoặc là không
hề sợ hãi, cách thức xử lý hai tình huống này hoàn toàn khác nhau, Đàm Diệu
có thể nhanh chóng đưa ra quyết định là bảo họ bình tĩnh đã là hành động sáng
suốt nhất lúc ấy rồi.
"Người đang ở phòng họp?"
"Vâng."
"Đi, tôi gặp xem sao."
Đàm Diệu đi theo sau, báo cáo với Thẩm Khiêm tình hình cụ thể hơn: "...Nói
chung là vậy."
Thẩm Khiêm: "Tên gì?"
"Người đó chưa nói. Nhưng một mực nhấn mạnh là đứng hàng thứ."
"Đứng hàng thứ?"
"Đúng vậy." Đàm Diệu gật đầu. "Anh ta nói mình đứng hàng thứ bảy trong số
các anh em, bảo tôi gọi anh ta là Thất gia."
Bước chân của Thẩm Khiêm khựng lại một chút, đứng ngay trước cửa phòng
họp.
Thất gia? Lục Thâm?
Nếu anh nhớ không nhầm, trước giờ hai người chưa từng có liên hệ.
Thẩm Khiêm đặt tay lên nắm cửa, giây tiếp theo, cánh cửa mở ra, người đàn
ông đứng quay lưng chậm rãi xoay người, để lộ nụ cười tươi rói trên gương mặt
điển trai.
"Thẩm Khiêm?" Tiếng nói lớn đến dọa người. "Thất gia đến rồi, cậu nên làm gì
đây nhỉ?" Lục Thâm nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Để tôi phải đợi ở đây suốt bốn
mươi phút đồng hồ, cậu là người đầu tiên đấy."
"Thất gia tới quá đột ngột, cũng không hề báo trước để đón tiếp, tôi cho rằng
người không biết thì không có tội."
Nét cười trên mặt Lục Thâm hơi trầm xuống: "Cậu biết tìm lý do cho mình nhỉ,
khát vọng sinh tồn vẫn còn mạnh mẽ lắm."
Ba chữ "khát vọng sinh tồn" này vốn dĩ đã mang theo địa vị yếu đuối hơn, nói
ra tức là thể hiện, tôi muốn giết anh cực kỳ dễ dàng.
Thẩm Khiêm không thích chiếm lợi bằng đấu võ mồm, chỉ cười nhạt cho qua,
ánh mắt nhìn anh ta như đang ngắm một đứa nhỏ thích cố tình gây sự.
Ấn đường Lục Thâm căng thẳng nhăn lại, rõ ràng anh ta chiếm lợi nhưng đối
phương lại không hề có chút thái độ nên có của kẻ yếu thế, điều này làm cho
anh ta cực kỳ bực bội.
"Nghe nói cậu đã mua một chiếc vòng tay tại buổi đấu giá của Christie?"
Thẩm Khiêm nhíu mày: "Nếu Thất gia đã biết thì cần gì phải hỏi điều này?"
"Gia vừa mắt nó, nói đi, bao nhiêu tiền?" Ánh mắt nhìn xuống từ trên cao, lời
nói cũng cực kỳ hùng hồn không sợ hãi.
"Thật xin lỗi, tôi không định bán nó."
"Đừng tùy tiện quyết định, cho cậu suy nghĩ rõ ràng trong hai ngày, nên nhớ,
chiếc vòng này tôi nhất định phải có được." Buông ra một câu nói ngoan độc tự
nhận là cực kỳ đẹp trai xong, Lục Thâm nghênh ngang rời khỏi.
Anh ta không tin Thẩm Khiêm dám từ chối! Không bàn đến tầng quan hệ giữa
anh ta và Lục ca, chỉ sức nặng của nhà họ Lục thôi đã đủ để Thẩm Khiêm khuất
phục rồi.
"Tổng giám đốc Thẩm?" Đàm Diệu muốn nói lại thôi: "Người đó...Thất gia đến
đây để làm gì?"
Giọng điệu của Thẩm Khiêm rất bình tĩnh: "Anh em kết nghĩa của Quyền Hãn
Đình, người thừa kế tương lai của Lục Gia Kinh Bình."
Đàm Diệu toát mồ hôi, may mà anh ta không coi người này là kẻ thần kinh rồi
gọi bảo vệ tới đuổi, nếu không thì...
Lục gia đã là một ngọn núi khó lòng vượt qua rồi, giờ còn nhà họ Lục ở Kinh
Bình nữa, cũng là một pho tượng quái vật lớn, đừng nói Thẩm Khiêm không
đắc tội được, ngay cả nhà họ Thẩm cũng phải tránh cái mũi nhọn này.
"Vậy ngài tính sao ạ?"
Thẩm Khiêm nhìn theo hướng mà Lục Thâm rời đi, ánh mắt lạnh lùng: "Không
cần quan tâm."
...
Lục Thâm vừa ngồi lên xe liền không nhịn được mà khoe khoang thành tích với
Quyền Hãn Đình: "Anh Lục, em báo với anh một câu, vòng tay đã mười phần
ăn chín rồi, anh đừng hòng nghĩ cách đuổi em ra khỏi sơn trang nữa!"
Người ở đầu bên kia do dự trong chớp mắt: "...Thẩm Khiêm đồng ý rồi sao?"
"Xùy! Cậu ta dám không đồng ý ư?"
"Chờ cậu lấy được rồi hẵng nói."
"Này? Này?! Có cần cúp máy nhanh vậy không..."