tầng lại tràn đầy khí lạnh.
"Ngài đi mấy người?" Người phục vụ mặc sườn xám mở cửa cho khách hàng,
khuôn mặt tiếp đón tươi cười.
Dịch Hoằng không nói tiếng nào nhìn xung quanh đánh giá: "Tôi tìm người,
phòng trà số 7."
"Dám hỏi quý danh của ngài?"
"Dịch."
"Mời đi theo tôi."
Dịch Hoằng nhấc bước chân đi theo, Trương Thành đi theo ngay sau.
Đi qua hàng lang uốn khúc chạm hoa, đi tầm mười bước, cuối cùng dừng trước
một cánh cửa gỗ.
Nhân viên phục vụ cúi người: "Mời hai vị."
Dịch Hoằng đẩy cửa, đập vào mắt đầu tiên là một tấm chiếu, và một bông hoa
bách hợp được cắm trong một bình sứ cổ mỏng bên cạnh tấm chiếu, trong
phòng tràn ngập một mùi trà thanh nhã, rất dễ dàng làm người khác cảm thấy
thoải mái.
Vào thêm một chút, xen thêm một gian ngăn cách, lúc Dịch Hoằng mở cửa đi
vào, cửa của gian ngăn cách cũng từ bên trong đẩy trượt ra, xuất hiện một thân
ảnh cao to, nhưng lại có một khuôn mặt cực kì trẻ tuổi, anh tuấn soái khí, còn
mang theo một nụ cười, nhìn hết sức thân thiện.
Ánh mặt Dịch Hoằng lộ ra vẻ kinh ngạc, không phải là đi nhầm chỗ đấy chứ?
Liếc mắt một cái, không sai, phòng trà số 7!
"Ngài là... ngài Vạn?" Anh ta mở miệng thử thăm dò.
Chu Trì đi đến bên cạnh bàn trà, ngồi khoanh chân xuống, sau đó đưa tay lên
làm động tác mời: "Mời hai vị ngồi."
Dịch Hoằng không nhúc nhích, Trương Thành đứng đằng sau anh ta, ánh mắt lộ
ra vẻ nghiên cứu tìm tòi.
"Sao vậy, ngài Dịch thích đứng nói chuyện sao?"
"Anh biết tôi là ai?" Đôi mắt hơi híp híp mí lại, khúc xạ ra ánh sáng: "Các hạ
vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa nãy của tôi. Anh là ngài Vạn?"
"Tôi tưởng rằng vấn đề này đã rất rõ ràng rồi."
Cái này, biều cảm của Dịch Hoằng có thể xưng rằng sách giáo khoa cấp "kinh
ngạc, sửng sốt", trong mắt lóe lên một tia nóng bỏng, vội vàng tiến lên trước:
"Anh, thật sự?! Nhưng... cũng có chút quá trẻ tuổi...."
"Không bằng chúng ta ngồi xuống nói chuyện?"
"Ừm, ngồi ngồi ngồi xuống..." Dịch Hoằng vội vã gật đầu, cách biệt với Trương
Thành một trời một vực.
Lúc này, một tiếng gõ cửa truyền đến, đem theo giọng phụ nữ dịu dàng, tinh tế:
"Mang trà lên."
Chu Trì: "Vào đi."
Cánh cửa lớn lại một lần nữa bị mở ra, một bóng người cẩn thẩn bước vào
trong, bộ sườn xám thêu hình trăng lưỡi liềm phác họa lên thân hình duyên
dáng, yểu điệu, người phụ nữ cúi thấp đầu, tua cờ của trâm cài tóc từ tốn rũ
xuống, còn tiết tần khẽ động đậy, trong tay cầm khay trà, bên trong có đủ các
loại công cụ pha trà tinh tế.
Ánh mắt Dịch Hoằng quét qua một lượt, nhưng không hề dừng lại. Trương
Thành trực tiếp nhìn thẳng không hề lé đi chỗ khác, chỉ là một nhân viên phục
vụ mà thôi, có gì đáng nhìn?
Người phụ nữ ngồi quỳ xuống bên cạnh của bàn trà trống bốn cạnh kia, từ bình
giữ nhiệt, rót từ cao xuống thấp, cuối cùng chia thành kính đến trước mặt hai
người, toàn bộ các động tác như mây bay nước chảy, tương đối dễ nhìn.
Chu Trì nhận lấy trà đầu tiên, sau đó là Dịch Hoằng, Trương Thành.
Người phía trước vô cùng nhẫn lại, trên môi đầy ý cười, làm người khác không
đoán ra được rốt cuộc là đang nghĩ cái gì. Hai người sau có thể là có chuyện gì
đang để trong bụng, nhưng lại không tìm được cơ hội thích hợp mở miệng, cho
nên, có chút không kiên nhẫn, thưởng thức trà cũng rõ ràng không thèm đếm xỉa
đến.
"Bình trà để ở đây, cô ra ngoài trước đi." Dịch Hoằng giương giương cằm lên,
làm người ở trên cao đã lâu, nên tràn đầy uy nghiêm.
Nhưng người phụ nữ lại không hề nhúc nhích, còn nấy một cái chén không
khác, chậm rãi thong thả rót cho mình một chung trà, trước tiên ngửi hương trà,
sau đó thưởng thức vị đạo của trà.
Động tác lưu loát, thần thái tự nhiên.
Gì cơ!
Nhân viên phục vụ bây giờ đều không biết phép tắc như vậy sao? Trà của khách
mà cũng dám uống? Lại còn không đỏ mặt, hơi thở cũng không gấp, một dáng
vẻ đương nhiên?
Trương Thành nhíu chặt mày: "Bảo cô đi ra ngoài, không nghe thấy hay sao?"
Người phụ nữ vẫn tự mình thưởng thức trà, mắt điếc tai ngơ.
Chu Trì cười nhẹ: "Cô ấy không thể đi được."
Hai người toàn là sự nghi ngờ, đối mặt với nhau, mang đáy mắt có sự mơ hồ
nhìn rõ một hai.
Con ngươi của Dịch Hoằng chuyển động một cái: "Hóa ra cô gái này là... hồng
nhan tri kỷ của ngài Vạn?
"Chà!" Chu Trì dơ tay lên: "Anh gọi sai rồi."