là chỉ chơi đùa một chút sao?"
"Nói sao đây?" Hạ Hoài cầm điện thoại, trước mắt xẹt qua khuôn mặt xinh đẹp
vô song của thiếu nữ, khóe môi theo bản năng nhếch lên: "Dù sao thì cháu vừa
nhìn thấy cô ấy đã muốn cùng cô ấy đời đời kiếp kiếp, bạc đầu giai lão; vừa
nghe cô ấy nói chuyện, đã cảm thấy trên đời không còn có âm thanh nào êm tai
như thế nữa. Cô ấy giống như cầu vồng sau mưa, xua tan ánh mặt trời tối tăm,
như ngọn lửa rực rỡ nhất mùa đông..."
Lục Thâm suýt chút nữa buồn nôn mà phun ra: "Dừng lại! Không cần phải nói
nữa, lấy xe đi."
"Cảm ơn chú bảy... Ồ? Lấy được nhanh như vậy sao?"
Không có cách nào khác, bỏ xe bảo vệ tính mang. Lại nghe tiếp nữa, Lục Thâm
sợ mình sẽ trúng "Cẩu độc" mà chết mất.
...
Sơn trang Đông Li, phòng làm việc.
"Tiểu thất gia đã bắt đầu hành động." Sở Ngộ Giang cụp mi rũ mắt, báo cáo tình
hình chiến đấu.
Người sau bàn làm việc, đầu cũng không nâng, khẽ ừ một tiếng coi như đáp lại.
"Nhưng mà..." Sở Ngộ Giang rối rắm một giây: "Tiểu thất gia hình như nhắm
sai đối tượng rồi, cậu ấy cho rằng " Ares chi lệ " còn ở trên tay Thẩm Khiêm."
Nhưng rõ ràng đã đổi chủ, không phải sao? Cho dù muốn cướp, cũng nên xuống
tay từ Thẩm Loan mới làm ít công to.
Động tác của Quyền Hãn Đình hơi dừng lại, cuối cùng nâng mí mắt nhìn anh ta
một cái.
Sở Ngộ Giang như rơi vào hầm băng, toàn thân phát lạnh. Đột nhiên, trong đầu
hiện lên gì đó, bỗng nhiên nên hiểu hay không nên hiểu, anh ta đã hiểu rồi—
Nếu mục tiêu của gia chỉ là cái vòng tay kia, thì sẽ để Lục Thâm trực tiếp tìm
Thẩm Loan, mua cũng được, đoạt cũng thế, không phải càng tiện hơn sao?
Nhưng Quyền Hãn Đình lại không thế.
Anh chỉ để Sở Ngộ Giang tiết lộ thông tin người mua cho Lục Thâm, nhưng chủ
nhân vòng tay hiện giờ vẫn im bặt không nhắc tới? Trước mắt, lại nhắm một
mắt mở mắt trước hành vi Lục Thâm tìm Hạ Hoài thám thính tin tức, im lặng
thể hiện sự dung túng.
Tất cả những dấu hiệu đó đều cho thấy mục đích cuối cùng của Quyền Hãn
Đình không phải là lấy được vòng tay, mà là mượn tay Lục Thâm xử lý Thẩm
Khiêm, sau đó khiến cho Thẩm Khiêm chủ động đưa đồ vật ra, rồi lại lấy từ
trong tay Thẩm Loan!
Tự vả miệng, thật sự là vậy sao?
Cao!
Thật sự cao!
Thâm!
Cũng thật sự rất thâm!
Sở Ngộ Giang bỗng nhiên nhớ tới Tam gia đã từng hỏi qua một vấn đề: Vì sao
giữa mấy anh em, người nắm giữ quyền lên tiếng vĩnh viễn không phải là anh
ta?
Sở Ngộ Giang nghĩ, nếu lần sau Tam gia hỏi lại, anh ta hẳn là có thể nói ra đáp
án —
Bởi vì có Lục gia ở đây, những người khác vĩnh viễn đừng nghĩ nhảy ra khỏi
Ngũ Chỉ Sơn.
...
Bên ngoài cuồng phong bão táp thế nào cũng không liên quan đến Thẩm Loan.
Trong mái hiên này chỉ có năm tháng bình yên, trời trong nắng ấm.
6 giờ đúng, Thẩm Loan bị đồng hồ sinh học đánh thức, cô không lập tức ngồi
dậy mà nằm ở trên giường, sau khi duỗi chân tay rồi mới xốc chăn lên, xoay
người ngồi dậy.
Rất tốt, không hề xuất hiện bất kỳ triệu chứng tụt huyết áp nào.
Rửa mặt xong, đắp mặt nạ dưỡng ẩm sau đó nhảy ra tấm thảm, bắt đầu tập
yoga. Một loạt động tác hoàn chỉnh kết thúc thì đã qua đi hai mươi phút.
Tháo mặt nạ đắp ở trên cổ, sau đó bắt đầu xoa những tinh chất còn sót trên mặt
mát xa cơ mặt, làm thúc đẩy hấp thụ.
Hai phút sau, rửa mặt, dùng bông tẩy hoá lau khô, vỗ nước rồi thoa kem dưỡng
ẩm, toàn bộ động tác đều như nước chảy mây trôi, giống như đã làm cả ngàn
lần.
Thay trang phục công sở đã chuẩn bị từ trước, lập tức khí thế như 1 mét 8.
Phong cách Officelady đẹp đẽ thì sao có thể thiếu được một khuôn mặt được
trang điểm tinh tế? Chất da Thẩm Loan rất tốt, màu da cũng trắng, chỉ cần lót
nền đơn giản, lại thoa một lớp má hồng nhàn nhạt là có thể có sắc mặt rất tốt.
Vốn dĩ lông mày cô cũng có khuynh hướng lá liễu, cong cong, tinh tế lại thêm
chút mỏng manh, lông mày cũng rất sắc, gần giống như một ngọn núi nhỏ, sau
khi dùng bút kẻ lông mày lại lập tức có thêm vài phần khí khái, nhưng lại không
giấu được vẻ nữ tính dịu dàng.
Tóc dài buộc thành đuôi ngựa cao, lộ ra vầng trán trơn bóng no đủ.