Giang suýt chút nữa đã bị anh ta phiền chết rồi.
"....Chỉ cần sử dụng một chút chút mối quan hệ của anh Lục." Anh ta ngoắc
ngoắc ngón tay út: "Đám người Christie ngoan cố kia, chắc chắn sẽ ngoan
ngoãn nghe lời thôi! Giang Giang, bây giờ tôi đã đến bước đường cùng rồi, chỉ
có cậu có thể giúp tôi thôi. Nhìn thấy ánh mắt chân thành này của tôi, cậu nhẫn
tâm từ chối tôi sao?"
"Nhẫn tâm."
"..."
Lăng Vân ngồi bên cạnh khuôn mặt lạnh lùng, không biểu cảm nói ra sự thật:
"Lục gia vẫn chưa gật đầu đồng ý, chúng tôi không thể tự mình làm chủ được."
"Thành giao, bây giờ tôi sẽ đi tìm anh Lục! Hai cậu chờ đó cho tôi!" Chỉ bỏ lại
một câu đó, Lục Thâm hùng hùng hổ hổ đi mất.
Cũng không biết anh ta dùng cách gì, chắc là chỉ biết mấy kiểu càn quấy bậy bạ,
chơi xấu làm nũng, lăn lộn, tóm lại Quyền Hãn Đình gật đầu đồng ý, đem
chuyện này giao cho Sở Ngộ Giang làm.
Nói là khó thì cũng không khó, trước kia, lúc Lục gia vẫn còn sống ở châu Âu,
cùng với Christie giữ hai ghế đầu trong việc bán đấu giá nên cũng có vài phần
giao tình, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại qua đó, buổi chiều đã có hồi âm.
"...Giang Giang, hỏi được chưa? Người giành chiếc vòng tay với tôi là ai?" Lục
Thâm sáp đến trước, nôn nóng mong chờ nhìn anh ta, hai mắt đầy khao khát.
Trong mắt của tiểu Thất gia, trên đời này không có chuyện gì mà một câu nói
của anh Lục của anh ta không thể giải quyết được, nếu như có, vậy thì dùng hai
câu.
Trên mặt Sở Ngộ Giang không nhìn ra được biểu cảm gì, chỉ nói: "Tôi phải báo
cáo cho Lục gia trước đã." Những điều khác hết thảy đều im bặt không nhắc
đến.
"Cái này có gì mà phải báo cáo?" Lục Thâm khó hiểu, cứ mở to mắt nhìn chằm
chằm Sở Ngộ Giang đi phía phòng sách, dạo này anh Lục rất rảnh rỗi sao? Đến
cả loại chuyện nhỏ như thế này cũng muốn quản..."
"Nấm nhỏ, dạo này anh Lục đang bận chuyện gì vậy?" Anh ta cười hi hi ngồi
xuống bên cạnh Lăng Vân, đến gần xem cậu ta chơi game.
Lăng Văn nghĩ một lát: "Phiền muộn."
"Ôi... cậu đừng chơi game nữa, tôi đang hỏi cậu đó!"
"Tôi đã trả lời rồi đó— đang bận rộn phiền muộn."
Khuôn mặt Lục Thâm đờ ra: "Phiền muộn cái gì?" Anh ta không có cách nào
tưởng tượng nổi có một ngày anh Lục không có gì là không thể lại có thể dính
dáng với cái từ "phiền muộn" này.
Lăng Vân nhớ ra từ lúc cậu chủ nhà cậu ta từ sân bay trở về thì khuôn mặt đã u
ám rồi, chẳng cần nói nhiều, chắc chắn là vì người phụ nữ kia, nhưng cậu ta
không ngốc đến nỗi cái gì cũng nói hết cho Lục Thâm, ừm, cậu chủ của cậu ta
không cần thể diện sao?
"Chỉ là có phiền muộn thôi..." Cậu ta lúng túng mở miệng, còn về vì sao lại có
phiền muộn từ đầu đến cuối cậu ta đều kín miệng như bưng.
Trong lòng Lục Thâm rất ngứa ngáy, mấy lần muốn gài Lăng Vân nói, đều bị
cậu ta coi như không khí không nhìn thấy gì.
Ở bên kia, trong phòng sách.
"Lục gia."
Người đàn ông đang xem mấy trang văn kiện ngẩng đầu lên, đôi mắt đen chợt
hiện lên tia nghiêm túc: "Chuyện gì?"
"Lúc giúp tiểu Thất gia điều tra tin tức người mua, điều tra ra một số thứ khác."
"Trực tiếp nói với A Thâm, để cậu ta tự mình đi xử lý." Lúc trước Quyền Hãn
Đình đồng ý giúp đỡ, hoàn toàn là do bị tên nhóc thối tha đó đem lại phiền phức
cho anh. Nếu như hôm nay lời anh hứa đã làm được, thì những chuyện còn lại
không thể nào cũng tiếp tục ôm đồm mọi thứ, cũng phải để cho anh ta tự mình
đối mặt.
Cái này....
Sở Ngộ Giang do dự trong nháy mắt, cắn chặt răng da đầu cũng cứng lại nói:
"Chuyện này không liên quan đến tiểu Thất gia, ngược lại là có một chút liên
quan đến đến cô Thẩm."
Thẩm Loan?
Quyền Hãn Định lạnh lùng ngước mắt lên, khí thế bỗng dưng thay đổi: "Nói
tiếp đi."
"Người mua chiếc vòng tay "nước mắt của Ares" đó là Thẩm Khiêm, dựa vào tin
tức đáng tin cậy, thì Thẩm Khiêm lại muốn tặng sợi dây chuyền đó cho cô
Thẩm. Vậy... còn cần nói cho tiểu Thất gia tin tức về chủ mua không?"
Mặc dù cậu chủ không nói gì, nhưng Sở Ngộ Giang có thể nhìn ra, anh đối với
Thẩn Loan không giống bình thường. Còn biểu hiện cụ thể, chỉ cần động đến
người phụ nữ đó, biểu cảm của anh lại có hơi không khống chế được, thậm chí
còn có những biểu cảm mà Sở Ngộ Giang chưa bao giờ nhìn thấy qua.