nhanh, anh ta đã thu lại cảm xúc buồn bã mất mát trong lúc lơ đãng: "Không nói
tới Thẩm Loan nữa, tôi tìm cậu có chuyện khác."
Tạm dừng một chút liền bổ sung: "Chuyện quan trọng."
Thẩm Khiêm gật đầu: "Đến sân thượng nói."
Ánh trăng ảm đạm, ngôi sao lấp lánh, trên tầng cao nhất câu lạc bộ Hoan Lang,
gió đêm quấn lấy một tia lạnh lẽo, bên tai "Ô lạp" rung động.
"Chuyện gì?" Thẩm Khiêm kẹp điếu thuốc, thản nhiên mở miệng.
"Tôi biết bất động sản Thiên Thủy cũng đang cạnh tranh hạng mục " Xuất khẩu
tôm cua cao cấp đến Châu Âu " của tập đoàn Cự Phong, Mã Hướng Tiền cáo già
xảo quyệt, chỉ chấp nhận lấy kỹ thuật và thương hiệu nhập cổ phần, yêu cầu ủng
hộ 90% tài chính, riêng điểm này cũng đã dọa đa số những người có ý định hợp
tác rồi."
Thẩm Khiêm hút điếu thuốc: "Cậu nói tiếp đi."
Tống Lẫm nhìn bóng đêm xa xôi, chỉ thấy nhà nhà bật đèn, ánh đèn neon rực rỡ:
"Nhìn khắp cả Ninh Thành, cũng không có mấy công ty có năng lực nhận được
hạng mục này, nhưng phàm là người có thể lấy được thì không có chỗ nào mà
không phải là nhân tài kiệt xuất, cạnh tranh sẽ tương đối kịch liệt. Quỹ tài chính
MT đã đưa hạng mục này trở thành chiến lược quan trọng trong sáu tháng cuối
năm, tuy rằng chưa đàm phán nhưng đã quyết tâm nhất định phải có được."
"Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?" Thẩm Khiêm cắt ngang anh ta, đảo mắt đối
diện cùng anh ta, ánh mắt thâm thúy dường như có thể nhìn thấu tất cả.
"Hội đồng quản trị giao hạng mục này cho tôi phụ trách, nếu được, Tống Càn
cút xéo; không ổn, tôi chạy lấy người."
Tống Càn, đại thiếu gia nhà họ Tống, là con trai độc nhất của Tống Nguyên Sơn
và vợ hợp pháp Phương Nhã Cầm, hiện đang đảm nhiệm tổng giám đốc tài
chính MT, cùng Tống Lẫm đã tới tình trạng như nước với lửa. Đặc biệt hai năm
gần đây, tốc độ phát triển của Tống Lẫm vượt quá mong muốn của mọi người,
Tống Càn hoàn toàn luống cuống, thường xuyên sử dụng một ít thủ đoạn bất
hợp pháp chèn ép đứa em trai cùng cha khác mẹ này.
Vì lấy được quyền phụ trách hạng mục này, cộng thêm Tống Càn ở bên quạt gió
thêm củi, Tống Lẫm không thể không làm trò trước mặt hội đồng quản trị, lập
quân lệnh trạng.
Anh ta và Tống Càn đấu đá nhiều năm như vậy, thành bại quyết định vào lần
này!
Thẩm Khiêm phủi khói bụi: "Cậu muốn tôi làm thế nào?"
"Nếu có thể, tôi hy vọng Thiên Thủy và Minh Đạt rút khỏi cạnh tranh. Nếu
không được, mong cậu quang minh chính đại so chiêu với tôi."
Đây mới là nguyên nhân Tống Lẫm hôm nay da mặt dày muốn tới gặp Thẩm
Khiêm!
Ra trận phụ tử binh (cuộc chiến giữa cha và con), chỉ cần Thiên Thủy rút lui,
Minh Đạt cũng sẽ không tiếp tục dây dưa. Thiếu hai đối thủ mạnh nhất, Tống
Lẫm nắm chắc 99% có thể nhận được hạng mục này, còn về phần những người
cạnh tranh khác, anh ta cũng có biện pháp đối phó.
Nếu không có sự kiện ở suối nước nóng sơn trang kia, bằng giao tình của hai
người, Tống Lẫm tin tưởng Thẩm Khiêm nhất định sẽ đồng ý, nhưng bây giờ...
Mũi vẫn còn hơi hơi đau, một cú đấm tàn nhẫn như vậy, cũng phải dùng tám
chín phần lực.
Biết được anh ta rất bảo vệ Thẩm Loan, tâm Tống Lẫm chìm thẳng xuống đáy
cốc, đành phải lấy lui mà tiến, yêu cầu cạnh tranh công bằng.
Thẩm Khiêm rất lợi hại, không sai, nhưng Tống Lẫm cũng không nhất định sẽ
thua.
"Đồng ý không? Thẩm tổng."
Gió thổi lạnh lẽo ập đến, bốn mắt nhìn nhau, một người bình thản, một người
quyết tâm.
Cũng không ai mở miệng nói chuyện.
Một giây.
Hai giây.
...
Mười giây.
Thẩm Khiêm: "Được, tôi đồng ý với cậu rút lui khỏi cạnh tranh, xem như... tất
cả tình cảm anh em mấy năm nay."
Vốn nên vui mừng khi đạt được mục đích, nhưng Tống Lẫm lại cười không nổi,
trong lồng ngực đầy chua xót, cảm giác bất lực tràn ngập cả người làm anh ta
lảo đảo sắp ngã: "... Cảm ơn."
Âm cuối bị gió thổi đi, phiêu du trong không khí, nhỏ đến mức không thể nghe
thấy.
...
Hạ Hoài thua một chiếc xe đi ra khỏi câu lạc bộ, chỉ có thể đau khổ gọi xe về
nhà.
Mới vừa ngồi xuống, điện thoại đã vang lên.