10. 13: Tiến độ chỉnh sửa
Hôm nay chỉnh sửa từ chương 794 - 813.
Rốt cuộc đến đầu 8 rồi, nghĩ đến ác mộng sửa văn sắp kết thúc, trong lòng tôi lại có cảm giác thở phào nhẹ nhỏm.
Vào lúc vừa mới bắt đầu chỉnh sửa, còn có một vài bạn đọc nói tôi sẽ thái giám (bỏ dở giữa chừng). Thật ra viết tiến độ chỉnh sửa cũng là vì cân nhắc đến phương diện này. Một mặt là để cho mọi người hiểu rõ đến cùng tôi đã sửa chỗ nào và không cần phải đọc lại từ đầu. Một phương diện khác cũng là nói với mọi người tôi còn sống, vẫn chưa giám...
Đương nhiên, trong một lúc nào đó, tôi thấy những gì mình viết ra sau này chưa đạt đến mức lý tưởng trong lòng và tôi cũng có ý nghĩ kết thúc quyển truyện này trong đầu, nhưng một quyển truyện phải trước sau vẹn toàn và phải có trách nhiệm đối với nó.
Chỉnh sửa truyện thật ra rất mệt mỏi, so với dự đoán của tôi còn mệt mỏi hơn, nhưng cũng may sắp kết thúc rồi.
Vào ngày tôi quyết định chỉnh sửa bộ truyện này, tôi cảm thấy tràn ngập cảm giác chán nản. Thật ra tôi có thể cảm nhận được văn học mạng đang dần dần trở nên bốc đồng, tôi cũng chướng mắt bầu không khí bốc đồng này. Viết chủ đề gì kiếm được tiền là y như rằng như ong vỡ tổ đi viết, motip gì được hoan nghênh là cũng như ong vỡ tổ đi học tập. Một quyển truyện có thành tích không tốt sẽ nhanh chóng bị hoàn tất và viết ra một quyển truyện mới.
Kết quả là ngày đó nhớ lại, đến giai đoạn cuối cùng, hành vi bản thân mình tăng tốc độ viết để hoàn tất một cách qua loa thật sự là bốc đồng. Thực xin lỗi tâm huyết mà chính mình đã đổ vào quyển sách này.
Tôi đã hối hận khi viết về kết thúc tồi tệ của Đại Vương. Vào thời điểm viết Danh Sách Đầu Tiên, đến đoạn cuối, vì để viết được cái kết được theo ý mình muốn, tôi đã xin hoãn hơn mời lần.
Có bạn đọc hỏi tôi vì sao không dứt khoát ngừng lại hoặc là xin phép nghỉ... Thật ra khi viết đến phần cuối của Danh Sách Đầu Tiên, tôi xin phép nghỉ cũng đã bị mắng vô cùng thảm á.
Chỉnh sửa sẽ bị một nhóm người mắng, xin phép nghỉ cũng sẽ có khác một nhóm người khác mắng...
Nhưng trình độ tác giả của tôi thật sự không có cách nào làm nhẹ nhàng như không được. Bản thân tôi chính là một tác giả thay đổi giữa chừng, tất cả đều nhờ đọc nhiều, tâm huyết dâng trào đột nhiên lại muốn tự mình viết một quyển truyện, không ngờ lại thành tác giả.
Tôi cũng không có bản lĩnh thật sự gì, cho nên tôi không có cách nào để viết nốt phần kết trong khi đang chỉnh sửa.
Để viết được đoạn kết thật sự là một chuyện rất khó, nhất là đối với một quyển truyện dài đến 4 triệu từ như vậy, trước kia tôi chưa từng viết bao giờ.
Cho nên, nếu muốn viết xong phần cuối thì chỉ có thể chờ đợi thôi. Lại suy nghĩ một chút về kết cấu và suy nghĩ một chút xem nên diễn giải đoạn kết này như thế nào.
Trước tiên tôi muốn để cho bản thân chậm lại, xem xét kỹ lại bộ truyện này và cố gắng hết sức làm cho nó tốt hơn. Không cần quá hấp tấp, không làm mình quá mệt mỏi, sau đó nâng cao tinh thần để hoàn thành, đó đại khái là ý tưởng của tôi.
Lạc đề rồi, nội dung hôm nay đã đẩy mạnh đến Lý Thần Đàn sẽ tách khỏi Trung Vũ và đi đến Tây đại lục.
Hôm nay chủ yếu sửa chữa phương hướng và giải quyết vấn đề logic giữa ba người Đại Vũ, Trung Vũ và Tiểu Vũ, để cho Trung Vũ xuất hiện càng tự nhiên hơn một chút.
Hôm nay tôi mới phát hiện ra rằng tôi lại quên viết ràng buộc giữa Trung Vũ với Xích Tâm Cổ và tôi vẫn đang cân nhắc xem sau này có nên dành nhiều thời gian hơn để viết về nó hay không.
Ý tưởng tổng thể của tôi về việc sửa đổi mạch suy nghĩ ở Tây đại lục là để cho nhóm của nhân vật chính Khánh Trần xuất hiện sớm hơn chứ không để cho một mình hắn tự xông pha ở đó.
Mặt khác, tôi cũng sẽ giảm bớt một số trang về Tây đại lục. Đến phần cuối ở đó sẽ còn xảy ra một cuộc chiến, khi đó tôi sẽ viết thêm. Nhưng trọng điểm vẫn là ở Đông đại lục.
Viết xong Ác mộng của đêm, tôi sẽ phải sửa một chút Danh Sách Đầu Tiên, sửa cả Đại Vương Tha Mạng. Có khả năng tôi sẽ viết lại phần kết về Đại Vương Tha Mạng, người chơi chính với tư cách là bộ phận đầu tiên của cả 3 bộ cũng phải sửa một cái, nhưng đến bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra chút đầu mối nào.
Cho nên, với nhiều công việc tạp nham như vậy, có lẽ sẽ còn lâu nữa mới phải tạm biệt đúng không? Tôi cũng không chắc nữa.
Có lẽ lúc nào đó tôi đột nhiên muốn viết một quyển truyện mới, vì vậy lập tức đi viết bộ mới.
Được rồi, hôm nay đã nói nhiều rồi. Chủ đề của ngày hôm nay đại khái chính là phê phán với tự mình phê phán.
Hẹn mọi người ngày mai gặp lại!