Chương 127: Sống nương tựa vào nhau.
Ngọn núi thẳng đứng hơn 10 mét.
Khánh Trần đưa cho Giang Tuyết một đầu dây thừng, để cô đi đường vòng lên đỉnh núi.
Hắn buộc đầu dây kia vào ngang hông mình, phòng trường hợp chẳng may trong quá trình leo núi.
Độ cao này tương đương với một toà nhà sáu bảy tầng, chẳng may ngã xuống không chết cũng tàn phế.
Trên đỉnh núi không có một cái cây nào. Giang Tuyết chỉ còn cách buộc đầu dây ngang hông mình, sau đó đào một cái hố để giữ cho mình không bị kéo xuống. Dùng cách này mới đủ sức giữ cho Khánh Trần nếu chẳng may trượt tay không bị ngã xuống.
Khánh Trần còn chưa leo lên. Cô đã cầm thật chặt đầu kia đoạn dây thừng, chỉ cần có chuyện không may cô sẽ giữ thật chặt, làm vậy sẽ khiến Khánh Trần không bị chấn thương.
Với lại, cô làm như vậy sẽ tránh trường hợp khi Khánh Trần hạ xuống, cô bị kéo theo.
Khánh Trần đứng yên lặng nhìn vách núi trước mặt, bình tĩnh nhìn lên.
Hắn từ từ nhớ lại từng hành động, từng lời nói của sư phụ.
"Từ phía xa nhìn vào vách núi sẽ cảm nhận nó là một khối hoàn chỉnh, không có gì bấu víu. Nhưng thời điểm con đến gần nó, sẽ thấy những đường vân chằng chịt trên đó."
"Giờ phút ấy, con sẽ cảm nhận được nó giống như những đường vân trong lòng bàn tay của một người đá khổng lồ."
"Đó là con đường tắt để con tiến gần đến bầu trời."
"Đó là con đường thế giới tạo cho con đi, dù chưa từng có người nào đi qua."
Vách đá trước mặt Khánh Trần bỗng nhiên biến thành các khối hình học. Hắn thấy được nơi có hòn đá nhô ra, còn có những khe hở do tự nhiên tạo thành.
"Lúc ấy, con chỉ cần biến bàn tay, cánh tay, bàn chân, đôi chân thành những thứ máy móc mạnh mẽ nhất. Con hiểu rõ chúng, điều khiển được chúng theo ý của mình."
"Lúc này, đường lên trời sẽ thuộc về con."
Khánh Trần hít một hơi thật sâu, dùng ngón tay của mình nắm lấy tất cả những chỗ mình có thể bám vào, từ từ leo lên đỉnh núi.
Hắn đặt những lời dạy bảo của sư phụ thành kiến thức và kinh nghiệm của mình.
Ký ức, tài năng, sức mạnh là những thứ Khánh Trần có.
Nhưng bỗng nhiên hắn nhận ra, muốn tới nơi gần với bầu trời nhất, còn cần thêm một chút may mắn nữa.
Thời điểm Khánh Trần leo đến nơi cách mặt đất 10 mét. Một viên đá trên vách núi bỗng nhiên không còn chắc chắn, cậu bé nhíu mày lại, tư thế vốn dĩ tạo hình tam giác của cậu đang ổn định lại bị phá vỡ.
Hắn có thể cảm nhận được, rất nhanh mình sẽ rơi từ trên vách đá xuống.
Cảm giác mất đi trọng lượng ấy, khiến Khánh Trần cảm nhận được cái chết ngay trước mặt.
Giờ phút ấy, đoạn dây thừng buộc ngang hông đã phát huy tác dụng của nó, giữ Khánh Trần lơ lừng trên không.
Giang Tuyết đứng tại đỉnh núi, cắn răng dùng sức kéo dây thừng, từng chút từng chút một thả Khánh Trần xuống dưới đất.
Đoạn dây thừng bên hông, đoạn dây trong lòng bàn tay được giữ vô cùng chắc chắn.
Lúc này, Khánh Trần nhớ lại từng cảm giác vừa mới xảy ra, hắn nhận được một kinh nghiệm mới: Có đôi khi thế giới này sẽ lừa dối bạn, nhìn qua sẽ thấy viên đá vô cùng chắc chắn nhưng bỗng nhiên lại biến thành lỏng lẻo.
Những chuyện này thế giới sẽ chẳng quan tâm, nên điều mình có thể làm ngoài cẩn thận ra vẫn là cẩn thận.
Khánh Trần nhìn lòng bàn tay của mình, ngón tay đã bị cứa đứt, máu đã bắt đầu chảy ra, chỉ cần chạm vào sẽ thấy đau nhức vô cùng.
Giang Tuyết đứng trên đỉnh núi hô to: "Tiểu Trần, không sao chứ?"
Khánh Trần cười cười: "Cám ơn cô Giang Tuyết. Cháu không sao, chúng ta tiếp tục."
Thời gian chỉ còn mấy ngày. Trong những ngày ấy, Khánh Trần thử một lần, thất bại một lần. Sau đó đứng dưới, nhớ lại những lần thất bại đó, rồi tiếp tục leo lên đỉnh núi dựng thẳng đứng kia.
Đôi bàn tay của hắn bị rách đến không thể nào rách hơn nữa rồi, nhưng Khánh Trần không quan tâm, tiếp tục miệt mài huấn luyện.
Từ phía xa nhìn lại, vách núi vốn dĩ màu trắng, qua mấy ngày luyện tập đã xuất hiện vệt đỏ mờ mờ, đó là do máu trên tay của cậu bé chảy ra.
Nếu không có loại thuốc đặc biệt mà Giang Tuyết mang về, có lẽ Khánh Trần đã không thể nào chịu nổi cường độ luyện tập như vậy.
Thời gian 5 ngày, mỗi ngày Khánh Trần đều luyện tập leo vách núi. Nếu cơ thể quá mệt mỏi thì lại nằm dưới chân núi nghỉ ngơi. Hắn chờ Lý Đồng Vân hay Giang Tuyết mua đồ ăn cho, ăn no lại tiếp tục luyện tập.
Ngày mai, mùng 8 tháng 10, chuẩn bị đến ngày khai giảng, nhưng Khánh Trần cảm thấy mình vẫn chưa luyện tập đủ.
Nếu như không phải hắn lo lắng xin nghỉ sẽ bị người ta để ý. Có lẽ, hắn sẽ tiếp tục ở lại luyện tập trên núi Lão Quân hai ngày nữa, cho đến khi đếm ngược về không.
Giang Tuyết hỏi Khánh Trần: "Tại sao cháu phải luyện tập leo núi bằng tay không?"
Khánh Trần trả lời: "Bởi vì một khi leo lên đỉnh núi, sẽ mở ra một cuộc sống mới khác biệt hoàn toàn."
Trèo qua đỉnh núi cao, chính là cánh cửa sinh tử đầu tiên Khánh Trần phải đối mặt.
Giang Tuyết không hỏi thêm nữa.
Với cô, chỉ cần việc Khánh Trần làm, cô sẽ dùng hết sức của mình giúp đỡ.
Mỗi một ngày huấn luyện, cô đều dùng băng gạc và cồn, rửa vết thương trên tay Khánh Trần, cẩn thận từng li từng tí, lấy hết những bụi bẩn bên trong vết thương ra.
Sau đó dùng thuốc thoa lên vết thương.
Thuốc có tác dụng trong vòng 6 giờ, đúng 12 giờ đêm cô sẽ giúp hắn thoa lên một lần nữa.
Đêm ngày thứ năm, Lý Đồng Vân thấy mẹ mình còn chưa ngủ, vẫn nằm trằn trọc trên giường giống như đau thương chuyện gì đó.
Cô kéo áo Giang Tuyết lên, bỗng nhiên nhìn thấy phía lưng mẹ mình, nơi dây thừng buộc vào, đã xuất hiện một vòng đỏ. Nhiều chỗ phồng rộp có cả bóng nước, có vài chỗ còn rướm cả máu.
Mỗi lần Khánh Trần ngã xuống, là phần eo của cô cũng bị thương.
Lý Đồng Vân đau lòng hỏi: "Mẹ, mẹ có đau lắm không? Mấy ngay nay sao người không nói với con."
Giang Tuyết cười cười: "Không sao đâu Tiểu Vân."
"Người mang thuốc từ Thế Giới Bên Trong vẫn còn chút, con đến chỗ anh Khánh Trần lấy thoa cho người." Lý Đồng Vân định đi lấy thuốc về.
Giang Tuyết ngăn cô bé lại: "Không được, hôm nay nay anh con chảy rất nhiều máu, trên thân thể cũng bị trầy da. Đêm mẹ còn phải thoa cho anh ấy thêm lần nữa. Thuốc mẹ mang về còn thừa không nhiều, chỉ đủ dùng cho một người, chúng ta không nên kéo chậm tiến độ của anh ấy, con biết không?"
Mắt Lý Đồng Vân đã đỏ lên: "Nhưng mẹ cũng bị thương mà, nhìn qua đã thấy rất đau rồi."
"Mẹ biết mình thế nào mà." Giang Tuyết cười: "Chút bị đau này đáng là gì, với lại chỗ mẹ xuyên qua cũng không có nguy hiểm gì. Anh Khánh Trần của con hiện tại quá khó khăn, anh ấy bị thương nhiều chỗ như vậy, mà hiện giờ chỉ có mẹ và con mới giúp được đứa bé ấy."
Lý Đồng Vân không đồng ý cách nói này: "Con cũng thương anh Khánh Trần, nhưng nếu anh ấy biết việc này nhất định sẽ không đồng ý."
Cô bé nói xong chuẩn bị bước xuống giường nói cho Khánh Trần nghe chuyện này. Giang Tuyết vội vàng nắm chặt tay cô bé lại.
Giang Tuyết nghiêm túc nói: "Con không được nói chuyện mẹ bị thương cho anh Khánh Trần nghe biết không? Nếu đứa bé ấy biết mẹ cũng bị thương, nhất định sẽ không đồng ý thoa thuốc."
Giang Tuyết nhẹ giọng khuyên bảo: "Chúng ta có thể giúp anh Khánh Trần của con làm việc đã rất vui vẻ rồi. Chúng ta không thể để mọi việc cho mình anh con gánh vác được, có đúng hay không?"
"Vâng." Cuối cùng Lý Đồng Vân cũng bỏ đi ý định của mình.
Hai người không biết rằng, Khánh Trần đã đứng lặng từ lâu bên ngoài cửa. Hắn dự định đến bàn về việc đi lại sáng ngày mai, thế mà lại nghe được đoạn nói chuyện này.
Cánh cửa gỗ nho nhỏ trong nhà dân cũng không có tác dụng cách âm.
Khánh Trần ngây người ra tại chỗ. Hắn bỗng nhiên cảm giác được, trong thế giới rộng lớn mênh mông này có người cho hắn nương tựa vào.
Hắn cảm nhận được thứ tình cảm ấm áp mà đã lâu hắn chưa có được.