Chương 88: Nghệ thuật thu hoạch tính mạng
Hôm nay, mọi chuyện xảy ra giúp Khánh Trần nhận ra một điều: Trong chiến đấu kết quả do 'Tương lai' quyết định, mà không phụ thuộc vào bất cứ tin tức hay tính toán nào từ 'quá khứ', nếu không sẽ chết mà không biết tại sao.
Rõ ràng, tổ chức Côn Luân chỉ nói truy nã 5 tên tội phạm. Trên xe bus, Khánh Trần cũng chỉ nhìn thấy 5 người. Mà hiện tại, bên trong bộ đàm lên đến 8 người.
Chẳng trách, bọn họ có thể dễ dàng khống chế thành viên Côn Luân như vậy, thì ra đội ngũ bọn chúng đã có sự bổ sung.
Trên thế giới này, nô lệ đồng tiền không phải là ít.
Hôm qua, Lâm Tiểu Tiếu có tìm hắn nói chuyện. Anh ta ngồi xổm trên ghế nói: " Khánh Trần, khi chú mày trở lại Thế Giới Bên Ngoài nhớ đừng tin bất kỳ kẻ nào. Khi con người đứng trước lợi ích, các mối quan hệ sẽ có sự thay đổi. Con người chạy theo cái lợi trước mắt, nên đừng đánh giá thấp sự tham lam của con người. Cậu nghĩ xem, cái thiết bị truyền thông tin mà cậu và Lưu Đức Trụ đang dùng là ai phát minh?"
Khánh Trần suy đoán: "Là gián điệp?"
Lâm Tiểu Tiếu vui vẻ lắc đầu: "Không phải, đây là do hai tên nhân viên chứng khoán ở thành phố số 1 phát minh ra. Bởi vì bọn chúng muốn giấu giao dịch, sợ bị người ta tóm được nên mới phát minh ra. Chú mày thấy đó, đây là sức mạnh của quyền lợi, thậm chí thúc đẩy tiến bộ của nền khoa học kỹ thuật."
Hiện tại, Khánh Trần cũng đã cảm giác được, tại Thế Giới Bên Ngoài, đang có rất nhiều người chấp nhận bước vào con đường âm u đó.
Bởi vì, bọn họ chấp nhận đánh đổi tất cả để nắm bắt cơ hội này, nhằm thay đổi cuộc sống hiện tại.
Hắn nhét bộ đàm vào trong túi, sau đó vẫy tay chào tạm biệt Giang Tuyết rồi hoà mình vào bóng đêm.
Giang Tuyết ngồi xổm xuống, ôm chặt Lý Đồng Vân: "Vừa rồi con doạ chết mẹ đấy? Còn sợ không?"
Lý Đồng Vân dừng lại chút rồi nói: "Vừa rồi con thật sự rất sợ, nhưng anh Khánh Trần xoa đầu bỗng nhiên nỗi sợ biến mất."
Cô bé nhớ lại vừa rồi, một loạt động tác Khánh Trần sử dụng vô cùng liền mạch và dứt khoát. Thiếu niên đối mặt với tên tội phạm thành thạo mà chuyên nghiệp, giống như đang biểu diễn một loại hình nghệ thuật.
Nghệ thuật thu hoạch mạng sống.
. . .
Bàn chân con người, có thể nói là loại mềm mại nhất trong các loài động vật.
Trong chiến đấu mà đi chân đất, điều này quá khó tưởng tượng. Chỉ cần đôi bàn chân ấy dẫm vào hòn đá trên mặt đất, đã khiến người đó đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu có thể còn cách nào khác, chắc chắn Khánh Trần không chọn lựa việc đi chân đất chiến đấu.
Nhưng hắn làm gì còn sự lựa chọn nào khác.
Khánh Trần yên lặng ngồi trên cây nhót tây phía bên kia đường, dựa vào cành lá xum xuê của cây để che dấu thân mình. Hắn chỉnh âm thanh bộ đàm về nhỏ nhất.
Bên trong sân nhỏ, ánh lửa vẫn chập chờn, thỉnh thoảng sẽ có ánh lửa chiếu qua kẽ hở tán lá, chiếu lên người hắn.
"Trong nhà có 6 người, bên ngoài còn một người đang canh gác nữa." Khánh Trần tính toán trong lòng. Hiện tại, mình đối phó 7 người là không thực tế, nhất là đám tội phạm đang tập trung lại một chỗ kia.
Hắn cúi đầu xuống, nhìn vết máu đọng lại trên bàn chân, cũng không biết sau đêm nay nó sẽ như thế nào.
Bên trong nhà, Lưu Đức Trụ đang cực kỳ sợ hãi, rụt rè ngồi dưới đất. Mà người cầm đầu đám tội phạm đang ngồi trước mặt cậu ta, kèm theo đầu súng chĩa vào gáy, không biết tên này đang tra hỏi điều gì.
Hơn bốn mươi người bị dồn vào một chỗ. Xung quanh họ được canh gác bởi 6 tên tội phạm, nên không một ai có cơ hội chạy trốn.
Có một điều khiến Khánh Trần cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn nhìn thấy một thành viên Côn Luân đang nằm vật ra đất, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra.
Bàn chân thành viên Côn Luân bị bắn vô cùng bắt mắt. Máu đang không ngừng chảy ra, biến mặt xi măng xung quanh thành màu tím đậm.
Đặc biệt, người này bị thương đau đớn như vậy, nhưng tay phải vẫn đặt ở vị trí túi quần, ngón trỏ và ngón giữa không ngừng gõ gõ theo nhịp điệu, hình như đang báo tin cho đồng đội bên ngoài.
Tách tách, cộc cộc.
Tách, tách tách. . .
Ngón trỏ được sử dụng cho những âm ngắn đập nhanh. Ngón giữa biểu hiện âm dài và đập khá chậm.
Nó giống như mật mã Morse. Nhưng Khánh Trần không biết người này truyền tin tức cho ai.
Người này còn có đồng bọn khác sao?
Khánh Trần nhớ thật kỹ nhịp điệu đối phương, sau đó đảo mắt nhìn một vòng trong nhà.
Lúc này, hắn nhìn thấy một tên tội phạm tìm kiếm trong đám người, sau đó nói cười với đồng bọn bên cạnh hắn. Không biết hai người này đang nói điều gì.
Tên này nói xong, bèn nắm lấy tóc Vương Vân, kéo cô ấy ra khỏi đám người.
Vương Vân bị kéo lê trên mặt đất, hai chân không ngừng giãy dụa. Nhưng cố gắng thế nào vẫn bị kéo vào bên trong nhà.
Các bạn học vừa sợ hãi vừa lo lắng. Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân cố gắng đứng dậy nhưng bị những nòng súng lạnh toát dí vào, ép bọn họ ngồi xuống.
Thành viên Côn Luân chưa bị thương khác lại bị tên tội phạm đá vào bụng, khiến anh ta trợn mắt lên, còn thân thể co lại như con tôm trên mặt đất. Anh ta cố gắng hít vào thật sâu, cho không khí lạnh tràn vào để không thể phát ra tiếng hét.
Trừ chuyện đó ra, không có một ai dám phản kháng.
Hiện tại, không ai dám dùng đạo đức để phản kháng đám tội phạm. Con người là vậy, một khi đối mặt với nguy hiểm, lý trí mách bảo giữ an toàn bản thân theo bản năng. Đám học sinh còn chưa trải qua huấn luyện, sợ hãi mới là cảm xúc hiển nhiên lúc này.
Có điều, bọn họ không biết. Đám tội phạm này sẽ không cho phép một người bình thường nào sống sót để ra khỏi đây.
Khánh Trần bình tĩnh, chăm chú nhìn hết mọi việc. Hắn cần phải tính toán tỉ mỉ, không nên hành động theo cảm xúc.
Hắn cảm thấy có điều gì đó vô lý, bởi vì hắn biết đám tội phạm này là những chiến sĩ được huấn luyện nghiêm khắc.
Vào thời điểm quan trọng thế này, không nên làm ra hành động ngu ngốc vậy.
Đối phương rõ ràng không thể ngu ngốc như vậy được.
Chẳng bao lâu, tên tội phạm trong nhà bước ra, vỗ vỗ vai đồng bọn của mình nói: "Đến lượt mày."
Các học sinh nghe được lời này, nỗi sợ hãi càng lớn hơn, rụt đầu rụt cổ nép vào nhau.
Tên tội phạm kia cười mỉm, ánh mắt đảo qua đám người. Không một cô gái nào dám nhìn thẳng, giống như bọn họ chỉ cần làm vậy sẽ không bị phát hiện.
Nhưng một phút sau, ánh mắt người này dừng lại. . . . đúng vị trí của Nam Canh Thần.
Tên tội phạm gạt đám người ra, kéo Nam Canh Thần tách ra khỏi đám người, kéo cậu ta vào bên trong nhà.
Khánh Trần ngạc nhiên, chưa rõ chuyện gì xảy ra: ". . ."
Cuối cùng hắn đã xác định được vài chuyện.
Không cần đợi thêm nữa.
Thậm chí hắn còn chưa biết, tên tội phạm kia sẽ ở đâu sau cánh cửa. Nhưng hắn không thể đợi thêm được nữa.
Vì đây là thời cơ tốt nhất.
. . .
Homestay Vân Thượng được xây dựng trên núi. Phía sau không phải là đất bằng, nó được xây dựng hướng lên trên, kéo dài đến tận rừng cây.
Một tên tội phạm đang đứng ở cửa sau, nhàn nhã hút thuốc.
Tàn thuốc trong đêm lúc sáng lúc tối. Trong khung cảnh yên tĩnh còn nghe được từng sợi thuốc cháy tách tách.
Tên canh gác cửa trước và cửa sau có sự khác biệt. Tên này đã cầm sẵn khẩu Glock 34 có lắp giảm thanh trên tay, để bản thân có thể ứng phó nhanh nhất với sự việc bất ngờ.
Đột nhiên, trong bóng tối vang lên tiếng đá va chạm với mặt đất.
Nhưng tên tội phạm lại nhìn về hướng ngược lại với hướng âm thanh vừa phát ra, còn họng súng chỉ về hướng âm thanh vừa rồi.
Không có ai.
Cơ bắp căng cứng của gã bèn dần dần thả lỏng.
Tên tội phạm ném tàn thuốc trong tay đi, tập trung ánh mắt nhằm tìm kiềm âm thanh của cục đá từ nơi nào phát ra.
Lúc này, Trong bộ đàm truyền đến giọng nói: "Điểm danh, 1."
"2."
"3."
Tên tội phạm kéo bộ đàm lên nói vào trong đó: "4."
Một giây này, sự chú ý của gã đều dồn hết vào bộ đàm, thính lực và cảm giác không còn sự tập trung.
Gã ta buông bộ đàm ra, tiếp tục tập trung quan sát bốn phía.
Bỗng nhiên, tên tội phạm nheo mắt lại, nhưng từ phía sau đã có một bàn tay che miệng gã lại. Một con dao lạnh lẽo xuất hiện bất chợt đâm về phía hông của gã, xuyên qua lá lách, dừng lại tại bên trong lá phổi.
Giây phút đó, gã nghe được người phía sau, nói vào trong bộ đàm: "5."
Bên trong bộ đàm tiếp tục vang lên những giọng nói điểm danh.
"6."
"7."
"8."
Không một ai phát hiện, trong đám bọn chúng có hai đồng bọn đã chết.