Đung đưa. Lắc lư. Khánh Trần cảm thấy như mình đang trôi nổi giữa biển lớn, như một cây lục bình không rễ, không biết rồi sẽ trôi đến đâu. Hắn dần tỉnh lại từ cơn hôn mê, nhưng vẫn chưa thể mở mắt ra. Không phải bởi vì lo rằng sau khi tỉnh lại sẽ bị tra tấn tiếp, cũng không phải vì hắn không muốn đối mặt với hiện thực. Đơn giản là vì bây giờ có người đang đỡ hắn bằng cáng cứu thương, cảm giác này không tệ lắm. . . Lúc này, người phụ trách...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.