Mục lục
Ác Mộng Của Đêm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 69: Em có thể ở nhà anh được hay không?

Sấm Vương, người sở hữu ID này có vẻ nắm được rất nhiều tin tức.

Một vài thông tin ngay cả người trong cuộc như Khánh Trần cũng không biết, như Lục Địa Tuần Hàng Giả của Khánh Trần, còn cả vật cấm kỵ ACE-009 nữa.

Mặc dù hắn không biết những vật kia là cái gì, nhưng dùng để đối phó với Lý Thúc Đồng hẳn là vô cùng khủng khiếp.

Nhưng Sâm Vương này là người thế nào?

Thông tin Thế Giới Bên Ngoài, Bên Trong, người nắm được nhiều tin tức nhất từ trước chủ có Hà Tiểu Tiểu. Nhưng người này làm ra hướng dẫn, còn Sấm Vương càng giống một phóng viên nơi xa trường.

So sánh giữa hai người, nếu tính hiệu suất thời gian thực, Sấm Vương giường như hơn một bậc.

Chỉ dùng 2 giờ đồng hồ, tài khoản Sấm Vương đã vượt 3 triệu lượt theo dõi.

Khánh Trần ngồi trong lớp, chú ý hướng đi của tin tức.

Bởi vì sự việc tội phạm bắt người lộ ra ánh sáng, khiến cho nhóm lữ khách thời gian lắng xuống, rất sợ bị người ta phát hiện ra thân phận lữ khách thời gian của mình.

Giống như ID Sấm Vương bỗng nhiên xuất hiện giữa giai đoạn nhóm người lữ khách thời gian lắng xuống, nên thu hút được rất nhiều người quan tâm.

Khánh Trần dự đoán, hiện giờ có người đứng ra tất nhiên không phải kẻ đần, mà chắc chắn có được sự bảo vệ, giống như tổ chức Côn Luân chẳng hạn. Những người này không sợ đám tôm tép kia, hoặc giống như Hà Tiểu Tiểu, nắm được khoa học kỹ thuật hoặc năng lực ẩn nấp.

Hiện tại, mọi người đã biết xuyên qua là sự việc khôn sống mống chết, không còn non nớt như Lưu Đức Trụ ngày đầu tiên bi bô khoe khoang. Nếu như trong tù không có luật lệ bảo vệ, tên này đã sớm chết từ lâu rồi.

Giống như những người xuyên việt bị tra tấn tại Thế Giới Bên Trong, khi quay trở về Thế Giới Bên Ngoài. Thi thể đã xuất hiện vết thương chồng chất lên nhau.

Khánh Trần vẫn đang chờ đợi. Hắn chờ đợi có người đưa ra thân phận Sấm Vương.

Lúc trước, có một lữ khách thời gian tỏ ra thần bí, đã bị hacker tìm được địa chỉ IP, qua đó biết được thân phận. Ngay sau đó, đã có đứa bé còn đang học mẫu giáo đứng ra nói mình từng bị người này đánh. . .

Đây là thời đại tin tức, không có cái gì che dấu được mãi, sớm hay muộn sẽ có người tìm ra.

Thế nhưng, thời gian đã gần tới trưa mà tin tức Sấm Vương vẫn còn trong bóng tối.

Cái này chứng minh điều gì?

"Có lẽ, sẽ có nhiều lữ khách thời gian bỗng dưng xuất hiện." Khánh Trần suy đoán: "Mà những lữ khách thời gian này sẽ không giống đám người bi bô trước kia. Bọn họ nắm giữ khả năng chống lại tìm kiếm của Thế Giới Bên Ngoài, có cho mình kỹ năng ẩn nấp."

Tiết thứ nhất buổi chiều, Khánh Trần đi vào nhà vệ sinh, vô tình phát hiện chiếc đồng hồ đắt đỏ Hồ Tiểu Ngưu đeo trước đó.

Hiện tại, đồng hồ đó đã nằm trên cổ tay Lưu Đức Trụ.

Lạ đời một chuyện, hiện tại ba người Lưu Đức Trụ, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân đang đứng nói chuyện vui vẻ, chỉ trong vòng một đêm nhóm người bỗng nhiên biến thành những người bạn thân thiết.

Khánh Trần nhíu mày, bước vào trong nhà vệ sinh đóng cửa lại. Rõ ràng, hắn đã cố tình nói qua cho Lưu Đức Trụ, nói mình không nhận đồng hồ, thế mà tên này không nghe lời mình.

Hắn trốn ở trong phòng vệ sinh, gửi tin cho Lưu Đức Trụ: Trước đó, cậu đã nói có bốn tên học sinh đến từ Hải Thành có ý tiếp cận. Cậu cùng bọn họ tiến triển sao rồi?

Mãi tới khi thời gian nghỉ giữa tiết thứ hai, Lưu Đức Trụ mới vào nhà vệ sinh trả lời tin tức: Ông chủ không nên gấp, bốn người này giàu có nhưng khá keo kiệt, tạm thời chưa có tiến triển gì.

Khánh Trần dở khóc dở cười. Hắn cứ tưởng đối phương không hiểu ý định của mình, kết quả nhận được lại khác, thì ra tên này dự định nuốt chọn cái đồng hồ kia.

Con hàng này đầu tiên lừa gạt đám Hồ Tiêu Ngưu ít đồ, sau đó chỉ đưa cho mình một số. Dự định còn từ phía mình kiếm được chỗ tốt, ví dụ như thuốc biết đổi gen chẳng hạn.

Người có lợi nhất là Lưu Đức Trụ, đầy bồn đầy bát. Khánh Trần và Hồ Tiểu Ngưu bỗng nhiên biến thành công cụ kiếm tiền.

Thực sự, giờ phút này Khánh Trần bỗng cảm giác được con hàng Lưu Đức Trụ này sở hữu trí thông minh không phải dạng vừa.

Nếu không phải mình ngay cạnh bắt được, sợ rằng đối phương muốn nặn mình thành hình nào thì nặn.

Có điều, sao mà Lưu Đức Trụ biết được, người lữ khách thời gian thứ ba kia là bạn học ngay cạnh lớp mình.

Dù sao, Lạc Thành cũng không lớn, cũng chỉ có 6 triệu nhân khẩu thôi mà. . .

Thật ra, hành động của Lưu Đức Trụ cũng dễ hiểu. Không có một sự hợp tác nào giữa người với người mãi mãi thuận lợi.

Trong qua trình hợp tác, mỗi cá nhân đều có suy nghĩ riêng của bản thân, đây mới là người thật, là sự thật của thế giới.

Không phải sự việc thuận lợi, bởi vài lời đe doạ hay chỗ tốt mà mình hữa hẹn, mà đối phương thay mình hứng chịu tất cả, trở thành lá chắn.

Có điều, Khánh Trần biết, Lưu Đức Trụ không phải người cứng rắn.

Lưu Đức Trụ lại gửi một tin nhắn tới: Ông chủ, đám người Hải Thành kia muốn biết, làm sao sống yên ổn tại thành phố số 18 được? Chúng ta có thể cho họ thứ gì? Hay là, trước tiên chúng ta cho bọn họ chút hi vọng?

Khánh Trần nhắn lại: "Giống như? Một cái đồng hồ à?"

Lưu Đức Trụ ngồi trong nhà vệ sinh chờ đợi tin nhắn, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Hai chữ đồng hồ này quá quan trọng, chỉ trong nháy mắt cậu ta đã hiểu, đối phương biết hết mọi chuyện.

Vị lữ khách thứ ba này là bạn học lớp mình sao? Hay là cùng khối?

Trong chí nhớ của cậu ta, trên hành lang có quá nhiều người đi lại, trên sân thể dục lại càng đông hơn.

Thân thể Lưu Đức Trụ bỗng nhiên cứng lại, giống như có đôi mắt không rõ từ chỗ nào, xuyên qua mọi thứ nhìn mình chằm chằm.

Hai tay Lưu Đức Trụ run rẩy: "Ông chủ tôi sai rồi, ngài trừng phạt tôi đi. Ngài yên tâm, chút nữa tôi sẽ trả lại đồng hồ, và tuyệt đối không lắm mồm. . ."

Mấy phút sau, Lưu Đức Trụ ra khỏi nhà vệ sinh. Hồ Tiểu Ngưu chờ cậu ta ở ngoài đã có phần sốt ruột: "Làm sao lâu vậy? Đêm nay, chúng ta tới quán bar chơi? Từ khi tới Lạc Thành, tao còn chưa tới lần nào."

Lưu Đức Trụ hít một hơi thật sâu rồi nói: "Hiện tại, còn chưa đi quán bar được. Ngay tại đây tôi gửi lời chúc mừng năm mới tới các người, thứ nhất chúc mọi người đạt được mong ước, thứ hai chúc cả nhà an khang thịnh vượng. . ."

Hồ Tiểu Ngưu lặng người nhìn Lưu Đức Trụ: "? ? ?"

Lưu Đức Trụ nói xong, lấy đồng hồ nhét vào trong tay Hồ Tiểu Ngưu, cũng nhỏ giọng nói: "Tiếp tục hợp tác, nhưng sau này chúng ta chỉ dùng vàng thỏi đến giao dịch."

Thật sự, bản thân Lưu Đức Trụ đang rất hối hận.

Cậu ta không thể xác định được, đối phương đang ở cạnh mình quan sát.

Hay, đối phương dùng phép bắt bóng.

Nhưng cậu ta nào dám đánh được.

Nếu không, sau một ngày rưỡi nữa, thời điểm trở về nhà tù, đối mặt với cậu ta là những gì? Hiện tại cậu ta còn chưa dám nghĩ tới. . .

. . .

Khánh Trần vừa dạy bảo Lưu Đức Trụ xong, dự định mở Wechat ra đọc tin tức, bỗng thấy có lời mời kết bạn. Hắn mở ra xem, thì ra là Lý Đồng Vân yêu cầu kết bạn.

Thế nhưng, trong trí nhớ của hắn, Lý Đồng Vân làm gì có điện thoại?

Khánh Trần chưa hiểu gì nhưng vẫn bấm vào kết bạn. Lý Đồng Vân ngay lập tức gửi tin nhắn đến: "Anh Khánh Trần, người Côn Luân gửi cho mẹ em một tin tức cảnh báo. Trong 9 tên tội phạm bỏ trốn kia, rất có thể đã đến Lạc Thành. Trong 24 giờ vừa qua, đã có hai lữ khách thời gian mất tích, anh nhớ cẩn thận."

Bỗng nhiên, Khánh Trần có dự cảm chẳng lành.

Dựa vào tin tức kia, 9 tên tội phạm đang lẩn trốn đó, toàn là những tên vô cùng hung ác. Loại người này tiến vào Lạc Thành chắc chắn còn có lữ khách thời gian hỗ trợ.

Hắn bình tĩnh lại nhắn tin với Lý Đồng Vân: "Mẹ em hiện tại còn liên lạc được sao?"

Lý Đồng Vân trả lời: "Mẹ em với em đang ở cùng nhau, mẹ không có nguy hiểm gì. Chỉ là em hỏi chuyện này, đêm nay có thể cho mẹ con em ở lại nhà anh Khánh Trần có được không? Em với mẹ ngủ dưới đất cũng được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK