"Cậu thích ở cùng với Đinh Đông, cho nên đi mấy nghìn dặm tới vùng đất cấm kỵ 002, ăn một bữa toàn quả, sau đó rời đi." Dưới ánh hoàng hôn, Ương Ương khẽ nói. Ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt hai người, mãi cho đến khi chấp nhận cô đơn khuất sau ngọn núi. "Đúng vậy." Khánh Trần gật đầu: "Bởi vì nhìn thấy cậu ấy, mình mới nhớ ra ban đầu mình cũng lương thiện như vậy. Ương Ương, trước khi có sự kiện xuyên qua, mình đơn giản là một học sinh bình thường, không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.