Chương 78: Hành động trước đó
Ngay thời điểm, Hồ Tiểu Ngưu, Lưu Đức Trụ tập hợp với nhau, Khánh Trần đã đến núi Lão Quân trước bọn họ.
Nơi này hiện tại đông nghìn nghịt, Lý Đồng Vân bước xuống xe, việc đầu tiên cô bé làm là duỗi lưng cho hết mỏi.
Chiếc túi nhỏ trên lưng cô bé trông khá lỏng lẻo, nhìn qua có thể rơi ra bất cứ lúc nào, nhưng mãi không bao giờ rơi.
Giang Tuyết cười cười, đang định bước theo cô bé xuống xe. Bỗng nhiên, Khánh Trần từ phía sau duỗi tay cô gắng kéo cô trở lại.
"Sao vậy Khánh Trần." Giang Tuyết bị Khánh Trần kéo suýt chút nữa đứng không vững. Cô quay lại nhìn vào cậu bé, nhưng nhìn thấy ánh mắt của cậu bé này đang nhìn chằm chằm về phía ngoài cửa sổ.
Giang Tuyết chần chừ chút rồi hỏi: "Có nguy hiểm sao?"
Khánh Trần im lặng nhìn chằm chằm ra ngoài. Lúc này, hắn nhìn thấy năm người mang theo túi sách màu đen vừa bước xuống chiếc MPV màu đen.
Mỗi người trong nhóm này đều mang kính râm, quần áo trên người lại không đồng nhất, song dưới chân lại đi đôi giầy da giống nhau như đúc.
Loại giày da này hắn đã nhìn thấy trên chân của bốn tên tội phạm từng xuất hiện trong toà nhà số 4 đường Hành Thự.
Giống như bọn chúng cố tình mua sắm loại này số lượng lớn.
Trên xe, đã có người từ phía sau mất kiên nhẫn: "Các người không xuống xe được à? Không xuống thì tránh đường."
Khánh Trần chẳng thèm để tâm đến những lời này.
Mãi cho đến khi nhóm năm người kia đi vào khu vực tham quan, mới quay xuống dùng thành tâm xin lỗi đám hành khách phía dưới.
Nếu như một người có thể ghi nhớ hết mọi thứ đã nhìn qua trong cuộc sống, người đó sẽ không tin tưởng vào sự trùng hợp.
Có quá nhiều chuyện dùng hai từ 'trùng hợp' giải thích, qua đó dấu diếm đi nhiều ý nghĩ khác.
Giống như 5 chiếc dày, mà năm người kia đang đi.
Khánh Trần dường như đã hiểu ra vấn đề gì đó, nhưng còn chưa xác định cụ thể.
Đối phương đến đây không phải để du lịch, không ai trên người còn tờ lệnh truy nã mà còn tư tưởng để đi du lịch.
Tại núi Lão Quân, con đường lên xuống chỉ có một, nếu như bọn hắn bị tổ chức Côn Luân phát hiện, sẽ rất khó để chạy trốn.
Những tên tội phạm thông minh sẽ không đặt mình vào tình thế khó khăn như vậy, nhưng sao bọn chúng vẫn tới?
Tất nhiên vì nhóm lữ khách thời gian rồi.
Hai ngày trước, bên kia bờ đại dương đã truyền đến tin tức. Nếu một vị lữ khách thời gian nào mang về một loại thuốc chống được căn bệnh ung thư, mà công hiệu được chứng thực.
Họ sẽ trả một triệu một lọ, nếu lấy về một lọ thì có thể ăn uống thoải mái một tháng.
Trước đó, có một lữ khách thời gian mang về một lọ, đã được đấu với cái giá trên trời: 1 triệu đô la.
Người mua không phải tỷ phú nào đó bị ung thư. Mà lọ thuốc này do một công ty dược mua về, họ mua để nghiên cứu xem có thể chế tạo được không.
Trên thực tế, loại thuốc này không phải là duy nhất, những lữ khách thời gian khác cũng có thể mang về một loại giống hệt như vậy.
Nếu không, lọ thuốc kia bán với giá một tỷ cũng có thể được.
Ngay tại thời điểm công ty dược kia mạnh mẽ đấu giá thành công lọ thuốc ấy, giá cổ phiếu công ty tăng một phát lên 32%.
Giữa Thế Giới Bên Ngoài và Thế Giới Bên Trong, có rất nhiều con đường mua bán. Đại giá muốn mạng sống, công ty khoa học kỹ thuật muốn khoa học kỹ thuật cao cấp, còn có đủ loại công ty thứ ba, đều có thị trường rộng lớn.
Ai cũng có thể nhìn ra giá trị tiền tài trong đó, nên có nhiều người sẵn sàng từ bỏ tất cả để có tiền.
Chắc chắn sẽ có người bí quá hoá liều.
Lúc này, bầu trời trên núi Lão Quân đã dần tối, chỉ chốc lát dòng người như biển đã tràn vào. Rất nhanh dòng người đã xoá đi dấu vết của đám tội phạm truy nã.
Giang Tuyết chờ Khánh Trần xuống xe, mới vội vàng kéo Lý Đồng Vân lại hỏi: "Thế nào rồi Khánh Trần? Cháu thấy điều gì vậy?"
Trên tay Giang Tuyết có đeo một đôi gang tay bằng len nhằm che dấu máy móc được thay thế.
"Cháu nhìn thấy năm người, rất có thể là 5 người còn lại của nhóm tội phạm đang bị truy nã." Khánh Trần nhìn quanh 4 phía nói: "Có điều, hai người cũng yên tâm. Mục tiêu của bọn họ không phải là chúng ta, nếu không hiện tại chúng ta chắc chắn không xuống nổi xe."
Giang Tuyết hỏi: "Vậy phải làm sao? Chúng ta trở về thôi."
"Chúng ta đi đã là chuyến xe cuối cùng trong ngày rồi, hiện tại muốn về cũng không có xe." Khánh Trần giải thích: "Trước đó, truyền thông có đưa tin tức của cô, họ vô tình lộ ra địa chỉ nhà mình. Nhưng hình dáng cô thế nào còn chưa có lộ, cho nên chúng ta vẫn rất an toàn."
Nhóm Khánh Trần là người không có nhiều tiền, nên bắt buộc phải đi xe công cộng. Không giống bọn Hồ Tiểu Ngưu, có tiền thuê hẳn xe riêng, thời gian cũng không bị hạn chế, thích đi lúc nào về lúc nào cũng được.
Lý Đồng Vân nói với mẹ: "Mẹ đừng lo lắng quá. Chúng ta nghe theo ý anh Khánh Trần là được rồi."
Khánh Trần suy nghĩ rồi nói: "Hiện tại tìm chỗ ở trước cái đã. Ngày mai không nên leo núi, chờ trời sáng chúng ta bắt tuyến xe sớm nhất về Lạc Thành."
Giang Tuyết đã đặt trước nhà dân, còn Khành Trần không đến phòng đơn của mình mà ở cùng một chỗ với mẹ con Giang Tuyết.
Đầu tiên, hắn đi đến nhà vệ sinh để nhắn tin cho Lưu Đức Trụ: Bảy ngày quốc khánh phải ở nhà, không được đi đâu hết.
Khánh Trần không muốn nói rõ là đi đến núi Lão Quân, như vậy sẽ dễ dàng lộ thân phận của mình. Nhưng hắn tin, chỉ cần Lưu Đức Trụ không đi, đám người Hồ Tiểu Ngưu sẽ lập tức huỷ chuyến đi này.
Có điều, Lưu Đức Trụ không trả lời lại.
Khánh Trần trở về phòng kéo rèm cửa xuống, sau đó đứng lặng người phía sau rèm, nhẹ nhàng nhìn ra phía bên ngoài.
Hắn đứng vậy hàng giờ đồng hồ, không biết mệt mỏi là gì.
Giang Tuyết nhìn hắn đứng đã lâu, vội nói: "Tiểu Trần, cháu nghỉ ngơi chút đi, để cô canh ở đấy cho."
Khánh Trần lắc đầu: "Cô không biết bọn họ hình dáng ra sao. Cô Giang Tuyết, cô nấu cho cháu và Tiểu Vân một bát mì, với lấy thịt bò khô từ trong túi của cháu ra, mọi người đã đói bụng rồi."
Cũng không phải vì hắn cảm thấy rất đói rồi, mà Khánh Trần nhận ra, hắn không ăn, Giang Tuyết và Lý Đồng Vân lo lắng cũng không dám ăn.
Nhà dân sát vách truyền đến tiếng nam nữ cười đùa, còn có tiếng nhạc sập xình vang lên.
So với khung cảnh huyên náo bên kia, thì nhà bọn hắn có phần vắng vẻ.
Lý Đồng Vân nhẹ nhàng mang một cái ghế đến sau lưng Khánh Trần, cô bé đứng lên dùng tay xoa bóp bả vai cho hắn, giúp hắn vơi bớt vẻ mệt mỏi: "Anh Khánh Trần, anh không thấy mệt sao? Nếu không nghỉ ngơi một chút. Anh cũng đã nói, bọn chúng không phải đến vì chúng ta, nên không cần gấp gáp như vậy."
Khánh Trần vẫn như cũ lắc đầu, hắn không có ý định nghỉ ngơi: "Không sao, anh còn chịu đựng được."
Giang Tuyết nhìn cậu thiếu niên trước mặt, trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác an toàn. Cô nói : "Nếu không. . ."
"Xuỵt." Khánh Trần không đợi Giang Tuyết nói xong đã cắt ngang.
Vào lúc này, hắn nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có hình bóng quen thuộc.
Chỉ thấy hai tên tội phạm, vừa đi vừa ngó xung quanh, từ từ tiến về phía cổng nhà dân nơi bọn họ đang ở.
Trước ngực đám tội phạm đã gài sẵn bộ đàm, một người đang dùng bộ đàm, không biết nói cái gì, nhìn sắc mặt có vẻ gấp gáp.
Trong lúc đi đường, đối phương luôn luôn để cánh tay phải bên hông.
Chờ hai người này biến mất tại cửa nhà dân, Khánh Trần cúi xuống nhìn thời gian trong điện thoại, 11 giờ 55 phút.
Đếm ngược 00: 05: 00.
Chỉ còn 5 phút.
Khánh Trần cau mày, đám bắt cóc đã tiến vào tình trạng chuận bị.
Đây là một loại chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
"Mục tiêu đám tội phạm, rất có khả năng ở ngay cạnh chúng ta." Khánh Trần nói.
Giang Tuyết ngạc nhiên: "Homestay Vân Thượng? Nơi đó có rất nhiều người, bọn họ đang gặp nguy hiểm."
"Vâng."
Khánh Trần buông rèm cửa sổ xuống. Hắn đi vào trong nhà vệ sinh, nhìn vào thiết bị truyền tin. Đã qua mấy tiếng đồng hồ, mà Lưu Đức Trụ chưa hề nhắn tin lại cho mình.