• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Măng Cụt

Chu Thanh Dao tỏ vẻ bình tĩnh đứng dậy, không dám nhìn vào mắt anh, căng thẳng nuốt nuốt nước miếng.

“Ôi… muộn rồi, em về nhà đây.”

Nói xong liền lập tức nhấc chân muốn lao ra ngoài cửa, chỉ là vừa chạm vào then cửa thì đã bị người nắm chặt tay, đè chặt lên ván cửa.

“Chạy đi đâu?” Anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói mang theo ý cười.

Hiện tại ý nghĩ muốn chết Chu Thanh Dao cũng có.

Ban đầu cô còn ôm một tia hy vọng rằng anh không xem hiểu, nhưng ý cười trần trụi trong mắt kia, nhìn chằm chằm làm cô nổi da gà.

“Trình Tiêu…”

Cô gái nhỏ hít thở nhẹ nhàng, mục đích lừa dối qua cửa, “Có thể trả quyển sổ nhỏ kia cho em không?”

“Cái này?”

Anh cố tình quơ quơ trước mặt cô, dụ người nhảy lên cướp lại, nhưng mà cánh tay giơ cao, nhảy nửa ngày, đoạt cái rắm.

Trình Tiêu tùy ý mở một trang, khẽ nhíu mày, bày ra vẻ mặt khoa trương.

“Thể dục giữa giờ, ở hành lang, quầy bán quà vặt đều đánh dấu ‘1’, đây là có ý gì?”

Chu Thanh Dao bị hỏi đến đỏ mặt, bình tĩnh lại, chớp mắt liên tục, “Chính là… ghi chép sinh hoạt mỗi ngày.”

“Ồ…”

Anh ngân dài âm cuối, ý cười vẫn treo trên môi, “Vậy nhà ông Trương, một chỗ, lại có ý gì?”

“A, cái đó… ừm…”

Cô càng nói càng loạn, đầu óc như đống hồ nhão, suy nghĩ một vạn lý do, cuối cùng bật thốt lên, “Chỉ tùy tiện viết thôi.”

Trình Tiêu không nghẹn nữa, bật cười to.

Cô gái nhỏ đỏ mặt không dám nhìn, cúi đầu cắn môi, vừa thẹn vừa rối.

Anh khom lưng tới gần tai cô, hôn lên thùy tai phấn hồng, giọng nói khàn khàn mê người như ma âm bắt được trái tim người ta.

“Thích anh?”

Trái tim của cô run lên, hô hấp nóng rực.

“Ừm…” Giọng nói nho nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Có thừa nhận hay không thì cũng bại lộ rồi, chẳng bằng thoải mái hào phóng đối mặt.

“Đã bao lâu?”

Chu Thanh Dao ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen nhánh của anh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, “Đã hơn một năm.”

Lòng anh ấm không thể tượng tượng được, nháy mắt hiểu rõ trái tim mình.

“Anh đã nói mà, mới quen nhau bao lâu mà đã khó nhịn muốn đè anh, thì ra… sớm có dự mưu.”

Cô rầu rĩ không vui bẹp miệng, “Vậy không phải anh cũng… không cho em ăn đậu hũ sao?”

“Em ăn còn ít?”

Anh cười nhẹ niết thùy tai của cô, lòng bàn tay thô ráp xoa hai cái đã khiến cơ thể cô nóng lên, ánh mắt nhìn anh vừa mơ hồ lại vừa không thích hợp.

“Tiểu lưu manh.”

Trình Tiêu thật sự hết cách với cô, giữ chặt bàn tay nhỏ đang sờ lên eo mình, mềm mại như kẹo bông gòn.

“Dao Dao.”

Đôi mắt thâm sâu của anh nhìn cô, lời nói chứa ẩn ý sâu xa, “Đầu óc của em tốt như thế, nhưng ánh mắt lại chẳng ra sao…”

Chữ phía sau còn chưa kịp nói thì đã bị cô che miệng, buồn bực trừng mắt liếc anh.

“Anh rất tốt, rất tốt, không được nói bừa.”

Trình Tiêu kéo bàn tay mềm mụp của cô ra, hôn vào lòng bàn tay cô, ấm áp, ướt mềm, tê dại như bị điện giật.

Anh rũ mắt, nét mặt ảm đạm, giọng nói trầm thấp hơn vừa rồi: “Có lẽ em còn chưa hiểu hết về anh. Bố mẹ và ông nội của anh đều không còn nữa, chỉ có một người cậu thích gây chuyện, sinh hoạt thì lung tung rối loạn, tăm tối xấu xa, có lẽ… không thể cho em thứ em muốn.”

“Em chỉ muốn anh.”

Cô vội vàng ngắt lời anh, hai tay nâng mặt anh lên, bắt anh nhìn thẳng vào mắt mình.

Chân thành mà nóng bỏng, nghiêm túc tựa như tuyên thệ.

“Em chỉ muốn anh, những thứ khác em đều không quan tâm.”

Đôi mắt trong trẻo của Chu Thanh Dao sáng lên, mỗi một câu chữ đều chân thành tha thiết, “Em không kén ăn, cái gì cũng ăn được; không có ham mê bất lương, chỉ cần anh thương em thì em sẽ rất ngoan ngoãn; em nguyện làm cái đuôi nhỏ của anh, chiếu sáng bóng tối vì anh…”

Giọng nói của anh nghẹn lại, có chút nghẹn ngào.

“Có anh, em không hâm mộ bất cứ ai hết.”

Cô chợt ôm eo anh, ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt lấp lánh sáng, “Anh là Trình Tiêu tốt nhất trên thế giới này.”

Anh cúi đầu nhìn cô, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của cô, giọng nói nghẹn ngào, “Em muốn… muốn anh làm gì?”

Chu Thanh Dao cười cực ngọt, liệt kê từng việc: “Yêu đương với em nè, kết hôn với em nè, sau này sinh một cô con gái đáng yêu, em nghĩ tên cho bé luôn rồi…”

“Tên là gì?” Anh cong môi cười.

“Trình Tích Dao.”

Anh nghiêng đầu, vành mắt đỏ lên, “Thật dễ nghe.”

“Vậy anh…”

Cô nhẹ kéo áo anh, vẻ mặt thấp thỏm: “Anh bằng lòng không?”

Anh đứng ngược sáng, giấu mình trong tối, không thể thấy rõ biểu cảm của anh lúc này.

Trầm mặc ngắn ngủi khiến trái tim cô hoảng loạn.

“Trình Tiêu…”

Một tiếng thở nhẹ thành công kéo anh từ ảo cảnh tốt đẹp anh tự tưởng tượng ra.

Anh cúi đầu nhìn cô, khóe môi cong cong, cười như tên ngốc.

“Được.”

“A a a a!”

Cô gái nhỏ không hề che giấu sự mừng rỡ như điên của mình, cao giọng thét chói tai, hứng phấn như muốn nổ tung tại chỗ.

Cô quấn lấy cổ anh, nhảy lên người anh, hận không thể thông báo cho toàn thế giới biết.

Trình Tiêu ôm cô gái nhỏ nhảy lên người mình, cười mỉm làm nũng với anh, trái tim anh như bị mật ngọt hòa tan, nhéo nhéo mặt cô.

“Thích anh vậy sao?”

“Thích.”

Cô phấn kích hôn mấy phát lên mặt anh, nhưng người đầu gỗ nào đó còn sững sờ, không có chút tự giác nào.

Chu Thanh Dao vui vẻ chọc má anh, “Bạn trai, hôn em.”

Trình Tiêu ngốc hai giây mới bừng tỉnh, cười ấn cổ cô xuống, hôn lên miệng nhỏ của cô, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào trong.

Trong phòng khách, tiếng môi lưỡi quấn quýt, tiếng nước nóng cháy trêu chọc trái tim hai người.

-----------

Trình Tiêu đưa Chu Thanh Dao đến dưới nhà.

Cô lưu luyến không rời nhìn anh, nhưng nơi này quá nguy hiểm, không thể thân thiết làm nũng.

“Ngày mai anh không nhất định sẽ đến trường.” Anh báo trước.

Chu Thanh Dao không vui lẩm bẩm, “Ngày đầu tiên yêu đương đã chơi trò biến mất, không có tí thành ý nào.”

Trình Tiêu bị chọc cười, không kiềm chế được, vươn tay sờ đầu cô, “Đón em tan học.”

“Vâng.” Cô chuyển tình trong một giây, cười như hoa nở.

“Đi lên đi.”

Cô chớp mắt, đôi mắt sáng lấp lánh, “Hôn một cái.”

Trình Tiêu hài hước cười: “Em đúng là lúc nào cũng muốn ăn đậu hũ.”

“Không được sao?”

Chu Thanh Dao khoe khoang hừ nhẹ, “Hiện tại rất hợp tình hợp lý nha.”

Anh nhìn cô nửa ngày, nhướng mày như phát hiện ra chuyện lạ, “Sao anh lại cảm thấy… như bị lừa dối nhỉ?”

“Anh đừng hòng hối hận.”

Cô chợt xụ mặt, giọng điệu nghiêm túc, “Nhà em từ chối trả hàng.”

Sau đó, cô liếc mắt nhìn chung quanh vắng lặng, nhón chân, nhanh chóng hôn lên mặt anh một cái rồi xoay người biến mất ở hàng hiên.

Trình Tiêu sờ nơi bị cô hôn, nhấp môi cười.

Đêm hè oi bức không thắng nổi trái tim khô nóng của anh, liên tục rung động không ngừng.

-----------

Rạng sáng 2 giờ.

Tại một nơi thi đấu quyền anh ngầm.

Loại thi đấu mang tính chất đánh bạc này là trái pháp luật, nhưng lợi nhuận rất cao, một trận đấu được ít nhất 2000+.

Hai năm trước Trình Tiêu được một trưởng bối mang lên con đường này, đóng cửa luyện tập hai tháng, luyện ra một cơ thể cơ bắp cường tráng.

Anh không tham gia thi đấu nhiều, nhưng mỗi lần đều có thể nhẹ nhàng đạt được xuất sắc, cho nên chỉ cần anh thi đấu thì những ai nghe tin mà đến có thể khiến sân khấu nổ vì chen chúc.

Đương nhiên Trình Tiêu hiểu kiếm tiền nguy hiểm trên mũi đao, cho nên khi nào không có nhu cầu cấp bách dùng tiền thì gần như anh không chạm vào thứ này.

Nhưng đêm nay, anh thật sự rất muốn thắng.

Thi đấu nghiệp dư càng cần thiên phú và thực lực mạnh mẽ hơn nhiều, mà hai thứ này Trình Tiêu đều có.

Huấn luyện viên của anh là một trưởng bối mà anh quen nên biết rõ chuyện của anh như lòng bàn tay. Hôm nay anh bất ngờ gọi điện thoại nói sẽ đến thi đấu, huấn luyện viên cũng bị dọa nhảy dựng lên.

“Cậu của cháu lại thiếu tiền?”

Anh ngồi trên ghế dài, nghiêm túc quấn băng vải lên tay mình, “Không.”

“Vậy thì như nào?”

Huấn luyện viên khó hiểu, “Không phải cháu nói không bất đắc dĩ thì sẽ không chạm vào cái này sao?”

“Muốn mua cái… di động tốt hơn.”

Huấn luyện viên không tin, “Cháu luôn không quan tâm đến cái đó mà.”

“Cho bạn gái.”

Anh đứng dậy, quay đầu mỉm cười với huấn luyện viên.

“Cháu không thể để cô ấy chịu khổ khi đi theo cháu được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK