• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Quấy rối tình dục

Editor: Sapoche

Đèn ở các hành lang trong thành phố cổ đều được kích hoạt bằng giọng nói, nhưng thiết bị quá cũ rồi nên độ nhạy không cao lắm, hiệu ứng kích hoạt âm thanh lúc tốt lúc xấu, ngọn đèn cũng chợt sáng chợt tối.

Chu Thanh Dao im lặng đi theo phía sau Trình Tiêu, đợi khi rẽ vào lầu hai, ánh đèn ngoài hành lang lại tắt.

“--- Đùng.”

Cô cắn răng dậm chân, đế giày hết lần này đến lần khác đập vài đất tạo ra tiếng vang quanh quẩn khắp hành lang.

Nam sinh trước mặt dừng bước, từ từ quay lại, ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt ngạc nhiên đang đứng trên bậc thang phía trên cao kia.

Lông mày anh rất đậm, ngũ quan trên mặt anh rất rõ nét, trong con mắt đen sâu có một chút nghi ngờ và kinh ngạc.

Chắc là không ngờ nữ sinh tóc ngắn vừa nhìn đã thấy yếu đuối, nhưng bàn chân lại có sức lực đáng ngạc nhiên, vô cùng khiếp sợ.

Mà khi anh tinh tế nghĩ kỹ lại mũi dao nhọn cách đây không lâu, cô gái trốn ở ngoài nhà vệ sinh luôn trong trạng thái chiến đấu, anh khẽ cười, lại cảm thấy rất mới lạ.

Người không thể nhìn mỗi vẻ bề ngoài.

Lời này là thật không phải giả.

Chu Thanh Dao đứng trên bậc thang cao bị anh nhìn chằm chằm có chút ngại ngùng, đôi mắt mơ hồ, bối rối nhìn sang hướng khác. Vốn dĩ định ra vẻ bình tĩnh, nhưng cổ họng bắt đầu run rẩy lên tiếng, “Đèn… Đèn đèn bị hư.”

Trình Tiêu nhướng mày, giọng nói nồng đặc mùi thuốc và đầy ý cười, “Nói cho rõ vào, mấy cái đèn?”

Chu Thanh Dao nghỉ một chút, nghiêm túc đáp, “Một cái.”

Môi dưới nam sinh cong lên, chắc là vừa lòng với câu trả lời của cô, bước một bước dài, xoay người tiếp tục bước xuống dưới.

Cô nữ sinh nhỏ đứng ngây người phía sau hai giây mới lấy lại được tinh thần, kéo đôi giày “Bịch bịch bịch” chạy xuống lầu, không ngừng đuổi theo anh, tuy là đang đuổi theo nhưng trong lúc đó cô vẫn cần phải xoa dịu trái tim đang đập điên cuồng của mình.

Từ lúc đầu đến bây giờ, trong lòng của cô không có một giây phút nào tĩnh lặng được nữa.

Giống như đỏ mắt giết một con chim và mãnh thú, một khi bị máu tươi mê người kích thích thì càng không thể cứu vãn nữa, ngoại trừ những bạo lực, xé xác đẫm máu, không hề còn thứ gì đáng nói.

Thứ vỡ tan chính là máu nóng trong lồng ngực đang sôi trào của cô, xé rách chính là nội tâm rụt rè của nữa sinh.

Cho nên yêu thầm chính là một tồn tại diệu kỳ như thế.

Bên ngoài tỏ vẻ không có gì, nhưng trong lòng lại có sóng to gió lớn.

Đêm khuya giữa hè, gió nhẹ nhàng thổi, hơi nóng trong không khí bao phủ tứ phương, bao vây người trong quả cầu lửa nóng hừng hực kia, đi thêm được hai bước đã chán nản thở không nổi.

Ra ngoài hành lang, Trình Tiêu cũng chẳng có chút ý tứ nào là muốn dừng lại chờ cô, ngược lại bước chân ngày càng nhanh hơn, hoàn toàn đã quên mất còn một cô gái nhỏ đang đi cùng mình.

Anh ở một mình đã quen.

Không quen chờ người khác, lại càng không quen để người khác quấy rầy vào nhịp điệu của mình.

Vốn dĩ chân của Chu Thanh Dao ngắn không thể nào so lại được với tốc độ biến thái của đôi chân dài kia, hầu như phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp.

Cô ngẩng đầu ngây ngốc nhìn thân thể thiếu niên cao gầy, cường tráng, hai má hây hây đỏ, cái miệng nhỏ thở hổng hển, nghĩ muốn mở miệng nói chuyện.

“Cái kia…”

Giọng nói nhỏ như muỗi kêu, hầu như không nghe thấy.

Chu Thanh Dao cắn môi dưới, trong lòng vừa vội vừa nóng, bức xạ nhiệt đổ vào mặt, mồ hôi sau lưng chảy điên cuồng, tóc ngắn bên thái dương dính sát vào nhau, dán sát vào cằm.

Cô dứt khoát chạy nhanh lên, đưa tay muốn kéo lấy vạt áo anh, ai ngờ dùng sức quá mạnh, ba ngón tay nắm lấy quần nhỏ của anh kéo mạnh, kéo ra xa tận nửa mét.

“!!!”

Người phía trước dừng chân, hô hấp nặng nề, người phía sau thì cứng đờ không biết phải làm sao.

Trình Tiêu không vội quay đầu lại, chắc là cũng cảm thấy được bầu không khí bốn phía đang vô cùng xấu hổ.

“Làm gì thế, quấy rối tình dục à?” Anh thấp giọng nói.

Gì, quấy rối?

Chu Thanh Dao bị hỏi đỏ hết mặt, ánh mắt dại ra nhìn thấy mình đang mạnh mẽ kéo lấy quần lót của anh, nhìn sao cũng cảm thấy hành vi này vô cùng quái dị và có chút biến thái.

Cô nhẹ nhàng hít sâu, cố gắng để giọng mình ổn định, “Em chỉ muốn nói với anh, anh đi ngược hướng về rồi.”

“Sau đó thì?”

“Hả?”

Mặt cô ngây thơ, từ từ trả lời, “Không… không có sau đó.”

Trình Tiêu từ từ nhắm mắt lại, chắc là thật sự bị cô đánh bại rồi, khẽ thở dài, “Không có sau đó thì thả tay ra chứ?”

“À, thật xin lỗi.”

Lúc này Chu Thanh Dao mới nhớ đến mình còn giống như lưu manh nắm lấy quần lót của người ta không buông, “Tách” một tiếng, sau khi rời khỏi thắt lưng thì quần lót cũng trở đúng chỗ của nó.

Nam sinh xoay người, từ từ cúi đầu nhìn cô, ánh mắt nóng như lửa đốt. Trong lòng Chu Thanh Dao rung len, còn vượt qua nỗi ngại ngùng trong lòng, lớn gan ngẩng đầu nhìn anh.

Khi bốn mắt va vào nhau, hai tay Chu Thanh Dao nắm lấy nhau để sau lưng, chớp mắt cũng quên luôn phải thở.

Anh thật sự rất đặc biệt.

Loại đặc biệt này không hề liên quan đến nhan sắc cao hay thấp, mà nhiều hơn hết chính là khí thế từ trong phát ra ngoài của anh, ảm đạm, lạnh lùng, đôi mắt đen phát ra ánh sáng.

Cô nghĩ, anh nhất định là một người ấm áp.

Bởi vì chỉ có người ấm áp, mới có thể có ánh mắt xinh đẹp như sao thế này.

“Tòa mấy?” Trình Tiêu bỗng nhiên lên tiếng.

“Hả?”

“Nhà em, ở tòa mấy.”

“Em… khụ khụ khụ!”

Sau một hồi nghẹn họng, là một tràng ho khan mãnh liệt kéo đến, hơn nữa rất lâu mới có thể bình tĩnh trở lại, cô nuốt nước miếng, “Tòa ba.”

12 giờ đêm Trình Tiêu còn có buổi biểu diễn, theo lý lúc này chính là lúc dàn nhạc luyện tập, nhưng bây giờ xem ra thời gian không kịp rồi.

Anh không nói lời nào đi ngang qua cô đi về phía trước, Chu Thanh Dao vội vàng đi theo sau, bước chân anh nhẹ nhàng lại tùy ý, cô đuổi theo phía sau vô cùng khó khăn, ba bước của cô mới đuổi theo một bước của anh.

Dưới đèn đường dịu dàng, ôn hòa, bóng sáng hai người kéo dài trên đất, một trước một sau, xa xa gần gần, hòa vào chồng chất lên nhau, giống như dây thường xuân xanh biếc.

Chu Thanh Dao vẫn luôn giữ khoảng cách là hai bước chân, hoàn toàn đi theo nhịp điệu phía trước của anh, giống như một cái đuôi nhỏ như hình với bóng của anh.

Cô cúi đầu mắt nhìn đến đôi dép nhựa màu đỏ thẫm của mình, tiếc đứt ruột.

Vừa nãy ra ngoài nhanh quá, cô thế mà mặc một bộ quần đùi áo thun nhăn nhúm, tóc ngắn chưa chải qua, nhìn thấy rối tung lên, một chút tinh thần thanh xuân cũng không có, lại trông rất xấu.

Nếu cô biết trước đêm nay có thể ngẫu nhiên gặp nhau, cô thế nào cũng sẽ tắm rửa một chút, làm mình thật chỉnh chu.

Ai cũng đều muốn thể hiện vẻ hoàn mỹ nhất, tự tin nhất trước mặt người mình thích mà.

Cô cũng không ngoại lệ.

Đường về nhà cũng không xa, đặc biệt người phía trước còn đi rất mau nữa, từ đầu đến cuối chỉ tốn mất vài phút để đến được tòa nhà số 3.

“Em tới rồi.” Cô bước từng bước đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt Trình Tiêu như có như không mà đảo qua cánh tay trắng nõn, tinh tế của cô, hình như rất gầy và không đủ chất dinh dưỡng, giống như chỉ cần một bàn tay của anh cũng có thể dễ dàng khiến nó gãy đôi.

Anh nghĩ, vẫn nên nhiều lời một chút, “Muốn dẫn đường đi trước, anh đưa em lên trên.”

“Không cần đâu, tự em lên là được rồi.”

Ánh mắt Chu Thanh Dao kiên định, tuy từ trong đáy lòng muốn kéo dài thời gian được ở chung với anh, nhưng lòng tự trọng của cô rất lớn, không muốn lại gây thêm phiền phức cho anh.

Trình Tiêu im lặng một chút, lạnh nhạt nói: “Con gái không cần phải mạnh mẽ đâu, sau này dễ chịu tổn thất đấy.”

Cô rũ mắt, lông mi dài nhẹ như lông chim, “Nhưng việc tự mình có khả năng làm tốt mọi chuyện, không cần phải làm phiền đến người khác.”

Tỏ ra mình yếu thế không phải tính cách của cô, cô càng thích mình tự nắm vận mệnh của mình trong tay hơn, chắc chắn, an tâm.

Trình Tiêu cong khóe môi cười, cũng không biết bản thân có phải đồng tình với suy nghĩ này hay không, hay là có lòng rảnh rỗi đi quản chuyện người khác.

Rõ ràng bản thân đã vô cùng hỏng bét rồi, còn ở nơi này rảnh rỗi đi quan tâm người khác nữa.

Anh không nói nhiều, đưa cái hộp bằng ngói đen thui đang cầm trên tay đến trước mặt cô, “Cầm lấy.”

Chu Thanh Dao không vươn tay lấy, sau lưng cô đứng thẳng tắp, ngón tay đang để sau lưng đang kéo kéo, gãi gãi.

Cặp mắt cong cong như vầng trăng kia tỏa ra thứ ánh sáng âm u, bình tĩnh dõi theo anh.

Trình Tiêu sửng sốt, “Sao thế, thay đổi cách khác à?”

Cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói từng tiếng một, âm thanh không lớn lắm nhưng vô cùng rõ ràng.

“Tên của em là Chu Thanh Dao, Chu trong Chu Công, Thanh trong màu xanh, Dao trong Dao Trì.”

Vẻ mặt của cô gái nhỏ còn vô cùng nghiêm túc, Trình Tiêu mơ hồ vài giây, sau đó miệng cong cong, không nhịn được cười ra tiếng.

Lần đầu tiên anh thấy có người giới thiệu tên mình trịnh trọng như thế, tập trung như đang nói đạo lý hay lập lời thề.

Anh im lặng nhìn cô, không nói tiếp, trực tiếp lấy hộp đấy nhét vào lòng cô, chờ khi thấy cô nhận lấy ổn rồi mới buông tay.

Cô gái nhỏ cúi đầu, có chút mất mát, vốn dĩ cũng không ôm mộng chờ mong anh sẽ phản ứng lại hành động bất ngờ của cô, nhưng trong nhận thức của cô, quen biết nhau cũng nến giống như thế, tuy rằng có chút quê mùa, nhưng cũng đủ chân thành.

Cô thong thả xoay người, vừa mới bước được nửa bước nhỏ, giọng nói của chàng trai phía sau đã vang lên.

“Trình Tiêu, Tiêu trong Tiêu Dao.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK