• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: Mưa như trút nước

Edit: Chuối Táo Quạ dài 50 cm nặng 1 kg

Thức ăn của vùng Giang Châu là không cay không vui, Trình Tiêu là người lớn lên bằng việc ăn cơm của trăm nhà nên có thói quen ăn uống thích dầu mỡ thích cay, không có hứng thú với bất kỳ thứ gì có dính dáng tới vị ngọt.

Anh miễn cưỡng nếm một miếng, cảm giác buồn nôn lập tức dâng lên trong nháy mắt, ngấy tới mức buồn nôn.

Ông cụ thỏa mãn uống hết một chén nước đường, lau miệng, ngồi thẳng người, bắt đầu răn dạy như ngày thường: “Nghe nói cháu đã trốn học mấy hôm rồi. Sao? Quên hết những lời ông nội cháu nói rồi à?”

Nói đến cái này, Chu Thanh Dao ở một bên không nhịn được quay qua nhìn bằng ánh mắt tò mò, bởi vì vấn đề này, cô cũng rất muốn biết đáp án.

Trình Tiêu đặt bát xuống, thìa sứ đập vào bát kêu keng một tiếng, anh ngước mắt lên, đồng tử rất sâu, nhìn rất thâm thúy, nhưng giọng nói lại rất kính trọng.

“Quả nhiên tung tích của cháu vẫn không thể thoát nổi ánh mắt của ông.”

Ông cụ Trương cười ngạo nghễ: “Lăn lộn ở nơi nhỏ xíu này ngần ấy năm, nếu như ông không có chút năng lực này thì đúng là uống công rồi.”

Trình Tiêu im lặng suy nghĩ một lát, sau đó trả lời thật lòng: “Ban nhạc đi lưu diễn ở thành phố khác nên bỏ mấy ngày.”

Ông cụ Trương đã biết anh lăn lộn trong quán bar từ lâu, thế hệ trước lại có tư tưởng bảo thủ, hoàn toàn không có ấn tượng tốt với những nơi như thế này, nhất là anh còn có một ông cậu thích gây chuyện nên càng sợ anh đi nhầm đường lạc lối, bước theo vết xe đổ của cậu anh.

“Cháu không thể cách xa mấy nơi ăn chơi đàng điếm đó ra à?”

Ông Trương thở dài lắc đầu, tận tình khuyên bảo: “Là học sinh ở trên ghế nhà trường thì nên ra dáng học sinh. Cháu cứ yên tâm học xong đi, đến lúc đó ông sẽ nghĩ cách sắp xếp một công việc đàng hoàng tử tế cho châu. Cho dù kiếm được bao nhiêu thì có thể nuôi sống bản thân, nuôi sống vợ con là đủ rồi. Bất kể thế nào cũng tốt hơn là giao du với đám người mù quáng say mê xa hoa đồi trụy kia.”

“Công việc đàng hoàng tử tế là dành cho người đàng hoàng tử tế.”

Trình Tiêu nhếch môi dưới, bật cười xấu xa: “Ông xem cháu như vậy, giống người đáng tin sao?”

Ông cụ nghe thấy lời này thì cảm thấy chua xót, liếc mắt nhìn đi chỗ khác, thở hắt ra một tiếng từ sâu trong cổ họng.

Ông nhìn cậu bé gầy nhỏ nhút nhát ấy dần dần trưởng thành như bây giờ.

Hôm ông nội Trình Tiêu qua đời, cậu bé mới hơn mười tuổi ấy quỳ gối trước giường bệnh với tâm trạng hoảng hốt, cho dù là ai muốn đưa ông lão ấy về cõi tiên thì cậu bé ấy đều không cho, tựa như một con thú hoang mất khống chế, đánh lui ý tốt của mọi người.

Anh trông có vẻ cao lớn cường tráng, không gì cản nổi. Nhưng khi bạn nhìn thấy bàn tay chi chít vết chai cứng ngắc thành da chết của anh, bạn không thể nào tưởng tưởng nổi thiếu niên đang độ hào hoa phong nhã này phải đi khuân vác hàng hóa ở chợ bán sỉ vào lúc 4 giờ sáng mùa đông.

Có lẽ đối với một số người may mắn mà nói, thời gian trôi qua chỉ là một cách tận hưởng yên tĩnh khác mà thôi, là bạn nhắm mắt lắng nghe, thả trôi giai điệu của bản thân.

Nhưng đối với hầu hết những người không đủ may mắn mà nói, giành giật từng giây từng phút đã trở thành trạng thái bình thường của cuộc sống, từng nét bút từng nét vẽ sau tấm lưng kiệt sức ấy chính là sinh tồn.

Ông cụ Trương nhìn khuôn mặt ngăm đen rắn rỏi của anh thì sắp không nhớ nổi lần đầu tiên gặp anh, cậu bé móc kẹo trong túi ra để chia cho ông, nhếch mép cười vui vẻ biết bao.

“Đường đời dài lắm, đời người sẽ phải đối mặt với vô số ngã rẽ, đi đường thẳng thì đương nhiên sẽ vất vả, nhưng lòng thanh thản. Đi đường cong lâu rồi, cháu sẽ đánh mất bản thân, không thể phân biệt tốt xấu, cuối cùng vô thức rơi vào đường ngang ngõ tắt.”

“Một bước sai thì cứ sai mãi thôi, mau chóng tỉnh lại trước bờ vực khi còn có thể ghìm dây cương đi. Đợi đến lúc bước tới ranh giới của đường đi thì không thể quay đầu lại, đến lúc đó không thể oán trách những người khác. Nguồn gốc của mọi tội ác vẫn luôn ở trên người cháu.”

Ông cụ lộ ra vẻ mặt vô cùng lo lắng, hiểu rõ nói đạo lý sẽ khiến người nghe thấy phiền, nhưng vẫn không nhịn được mà nói nhiều mấy câu.

Chàng trai trẻ ngồi tùy tiện, nhưng không hề khinh thường cắt ngang lời ông cụ, yên lặng nghe hết, rồi chân thành gật đầu.

“Cháu hiểu, khiến ông lo lắng rồi.”

Chu Thanh Dao ở một bên vừa im lặng lắng nghe từ đầu đến cuối vừa nhìn anh chăm chú bằng ánh mắt sáng quắc. Cho dù không phải ngồi chung một cái ghế sofa thì cũng không hề ảnh hưởng đến việc lúc này đây, lòng cô đang rung động vô cùng mãnh liệt.

Thậm chí cô còn quên sự rụt rè mà con gái nên có, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm hoàn toàn dán chặt lên người anh.

“À đúng rồi.”

Không biết ông Trương nhớ ra điều gì, ban nãy vẫn còn đang răn dạy hiền từ mà sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc luôn trong một giây: “Cháu nộp giấy trắng trong kỳ thi lần trước là chuyện gì thế?”

Vậy mà Trình Tiêu lại thành thật: “Không biết làm ạ.”

“Không biết làm một câu nào hả?”

“Không nhìn kỹ ạ.”

Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, ông cụ lại bị nghẹn đến nỗi run lẩy bẩy ngay lập tức, tiện tay kéo cái gối ôm trên ghế sofa tới ném về phía anh.

“Thằng nhóc hư hỏng, bình thường bảo cháu đọc sách thì không đọc, chẳng biết cái gì, mà còn có mặt mũi viết tên lên giấy trắng hả?”

Trình Tiêu nhanh nhẹn bắt được “quả bom” vừa ném tới, bật cười: “Bởi vì biết viết tên ạ.”

“Ha.”

Chu Thanh Dao ở một bên cười cong mắt.

Ông cụ Trương tức đến nỗi che ngực thở dốc, ánh mắt rơi xuống người cô bé đang cười như hoa nở. Vẻ mặt ông không khỏi dịu đi một chút, lại nhìn về phía Trình Tiêu đang có vẻ mặt lạnh nhạt thản nhiên, sau gáy căng đến đau.

“Cháu nói xem bây giờ cháu không học vấn không nghề nghiệp, sau này ra xã hội sẽ chỉ có thể làm mấy việc nặng nhọc ở tầng đáy để sống. Nếu không thì chính là làm việc đánh sợi bông ở nơi khác, ông sợ là đến lúc đó, cháu còn chẳng nuôi nổi bản thân ấy.”

Chàng trai trẻ nhướng hàng lông mày rậm lên: “Ông yên tâm, không chết đói được.”

“Ông nói chứ, cháu không thể học cái tốt hả?”

Một học sinh giỏi tiêu biểu đang ngồi bên cạnh ông, ông kiêu ngạo vỗ vỗ vào lưng cô bé: “Cháu học tập Dao Dao đây này, từ bé đến lớn đều không khiến bố mẹ lo lắng về chuyện học hành, không phải đứng đầu thì chính là đứng thứ hai. Cháu cũng không phải kém hơn người khác, học chăm chỉ, không có gì là không học được.”

Chu Thanh Dao vốn đang lẳng lặng làm người vô hình bỗng dưng được khen thì hơi ngượng ngùng, cả người căng lên cứng đờ, mặt đỏ bừng tiếp nhận cái liếc mắt thoáng qua của Trình Tiêu.

Anh cúi đầu xuống, im lặng mấy giây, buồn bã nói: “Cháu không phải kiểu người như vậy.”

“Không có ai trời sinh để phải làm việc vất vả để kiếm sống, nhà nghèo cũng có thể có học sinh tốt. Ông tin tưởng cháu, cháu đừng tự coi thường mình.”

Ông Trương liếc mắt nhìn cô bé đang ngây ra như phỗng, bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng: “Như vậy đi, ông tận tình mời Dao Dao dạy gia sư cho cháu, cũng không để nó làm không công, tiền dạy thêm cứ tính theo giá thị trường. Ông trả cho cháu, không cần gì khác, mỗi tuần cháu chỉ cần ngoan ngoãn đến chỗ ông điểm danh là được.”

“...”

Tim Chu Thanh Dao lập tức nhảy lên tận cổ họng chỉ trong một giây, cô không dám lên tiếng nói, sợ vừa nói thì giọng khản đặc, sẽ vạch trần sự xao động trong lòng mình ngay lập tức.

Trình Tiêu liếc mắt nhìn cô gái đang ngồi ngay ngắn, mỉm cười nói: “Bây giờ ông mắng người mà không cần dùng những lời tục tĩu, bảo đứa lớp dưới dạy thêm cho cháu, cách làm nhục này đủ mạnh đó.”

“Sao, cháu còn chê người ta không đủ tư cách à?”

Ông cụ nóng nảy đến nỗi trợn trắng mắt: “Nếu cháu có thể học chắc kiến thức của lớp 10 thì ông đã cảm ơn trời đất rồi. Ông không cần cháu phải thi được điểm cao, có thể đủ tiêu chuẩn, thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp thì ông nội cháu ở trong quan tài cũng có thể cười tỉnh luôn rồi.”

“Vậy thì đừng quầy rấy ông nội cháu ạ.”

Anh nhỏ giọng nói: “Cháu cố gắng hơn chút, lần sau sẽ điền bừa mấy câu trắc nghiệm để lấy ít điểm.”

—— Véo.

Lại một cái gối ôm nữa ném chuẩn xác vào mặt anh.

“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”

Ông cụ Trương làm sếp nhiều năm, đã quen với việc ra lệnh và ra quyết định, mãi cho đến khi làm xong rồi thì mới nhớ ra ở đây còn có người trong cuộc. Ông nhìn về phía Chu Thanh Dao với vẻ mặt hiền từ.

“Dao Dao, cháu xem đi, ông đang nghĩ như vậy đó, thằng nhóc này ấy mà, từ bé đến lớn chưa bao giờ học hành nghiêm túc. Nó chỉ lớn chứ không khôn, là một tờ giấy trắng tinh, cháu cứ nhìn xem sao, bù vào chỗ trống là được, dạy hết khả năng của cháu, có thể dạy được bao nhiêu thì dạy, không bắt buộc.”

“Hơn nữa, việc này cứ coi như là bí mật của chúng ta, ông không nói cho bố cháu biết. Cháu dạy gia sư cho nó, không chỉ tự kiếm được tiền tiêu vặt, mà còn có thể ôn cái cũ biết cái mới, là nước cờ được lợi nhiều đường.”

Ông thấy cô bé sững sờ không lên tiếng, sợ cô cảm thấy lúng túng nên cẩn thận hỏi: “Cháu có thể chấp nhận lời đề nghị này của ông không?”

Trong lúc đó, ánh mắt nóng bỏng của chàng trai trẻ bỗng nhiên nhìn thoáng qua cô, không nói lời nào, nhưng lại là sự chèn ép vô hình.

Chu Thanh Dao do dự, có phải cô không nên đồng ý nhanh như vậy không, hoặc là nói, phải cân nhắc nghiêm túc một chút, nếu không, trông có vẻ cô không đủ cẩn thận…

“Có… có thể ạ.”

Rụt rè là cái gì?

Bây giờ cô chỉ biết bốn chữ cầu còn không được viết như thế nào thôi.

“Keng...”

Đồng hồ cổ trong phòng khác phát ra tiếng chuông báo giờ mạnh mẽ trầm thấp.

Chu Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, 10 giờ.

“Ông Trương ơi, cháu về nhà trước đây ạ.”

Ông cụ liếc mắt nhìn cơ thể gầy gò của cô, thở dài với ánh mắt vô cùng trìu mến: “Về sớm một chút cũng tốt, dù học hành vất vả thì cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để mệt chết nhé.”

“Cháu biết rồi ạ.”

Khóe môi cô cong lên, ngoan ngoãn trả lời lại, sau đó đứng dậy bưng bát chè còn chưa ăn hết lên.

Tay nhỏ trắng nõn ngắn bé, nhìn thoáng cái giống y như tay trẻ con, trông có vẻ hơi trẻ con, đầu ngón tay mảnh khảnh sờ vào tay cầm nhỏ ở bên cạnh bát, khẽ nhấc lên.

“—— Á!”

Chu Thanh Dao kinh ngạc hét lên, sau lưng bị dọa sợ toát cả mồ hôi lạnh.

Tay trượt ra, bát sành đột nhiên rơi xuống được Trình Tiêu nhanh tay nhanh mắt đỡ được, may mà không rơi vỡ.

Bát rơi hỏng là chuyện nhỏ, nhưng có lẽ cái bàn trà này của ông Trương sẽ bị liên lụy. Ông cụ là người theo đuổi sự hoàn hảo nên chắc chắn sẽ tuyến bố hỏng ngay tại chỗ.

Mặc dù cô không biết giá nhưng chỉ là lọ hoa bày ở góc tường mà có có giá hơn một nghìn tệ. Cô thật sự không dám tưởng tượng xem cái bàn trà có hoa văn bằng sứ men xanh này có giá trị bao nhiêu.

Trình Tiêu đang vững vàng đợ được đáy bát sành cũng hoảng hốt chưa hoàn hồn lại, nhưng chỉ cần 0.01 giây để phản ứng lại, suýt nữa đã được thưởng thức màn kịch hay tiên nữ tung hoa ở khoảng cách gần.

“Không lấy được thì phải nói thẳng, cố quá là một loại bệnh.”

Anh đặt lại bát sành lên bàn trà, lườm Chu Thanh Dao, hờ hững nói: “Em đã nghĩ tới hậu quả chưa?”

Chu Thanh Dao nhìn xuống đất, cắn môi dưới, không thể nói nổi trong lòng đang có cảm giác gì. Tóm lại bị người ta dạy dỗ ngay trước mặt không hề dễ chịu, huống chi người ấy còn là người mà mình vô cùng để ý, càng khó chịu hơn nữa.

“—— Hừ.”

Một bàn tay mạnh mẽ có lực đập vào gáy Trình Tiêu, ông Trương giận dữ lườm anh một cái: “Đồ không biết xấu hổ, bắt nạt cả con gái à?”

Trình Tiêu ngửa người ra sau, hai tay đan xen đặt ở sau gáy, ngửa đầu lên nhìn bọn họ, mở miệng nói bằng giọng trầm thấp: “Thuốc đắng dã tật có lợi cho bệnh, cháu thấy lòng can đảm của em ấy đáng khen nên mới có lòng tốt nhắc nhở một chút, xã hội hiểm ác.”

“Cháu còn không biết ngại mà nói nữa à.”

Ông Trương hít sâu một hơi, cảm xúc vừa mới dịu đi kha khá lại đột ngột lên tới đỉnh điểm, đôi mắt đen như mực sáng ngời có tinh thần sắp trừng rớt ra ngoài: “Còn không phải do đám học sinh không học vấn không nghề nghiệp như bọn cháu dạy hư bầu không khí của xã hội à?!”

“Vâng, là lỗi của cháu.”

Trình Tiêu thờ ơ chủ động nhận sai trong chuyện này. Mấy năm nay, ông cụ càm ràm la mắng nhiều lắm rồi, anh đã tạo thành thói quen vào tai trái ra tai phải từ lâu. Ông cụ ăn nói hung ác nhưng lại mềm lòng, suy cho cùng vẫn là vì tốt cho mình, anh thầm hiểu rõ trong lòng.

Anh đứng lên, dùng gương mặt tươi cười gượng gạo nói với ông cụ: “Không còn sớm nữa, cháu cũng về đây, lần sau lại đến thăm ông nhé.”

“8 giờ tối thứ bảy nhớ tới đây học bù nhé, đừng quên đấy.”

“Trí nhớ kém, không nhớ được.”

“Nếu cháu dám không tới, ông sẽ tự mình đến nhà cháu trói cháu tới.”

Anh nhướng mày: “Đến đi ạ.”

Trước khi chàng trai trẻ tiêu sái xoay người đi, ông cụ Trương lại gọi anh lại trước một bước: “Đợi một chút.”

“Ông còn có cái gì muốn sai bảo ạ?”

Ông cụ liếc mắt nhìn Chu Thanh Dao bày ra vẻ mặt buồn khổ của cô dâu mới, hất cằm lên với Trình Tiêu: “Cháu bưng bát cho Dao Dao đi, tiện đường đưa con bé về nhà luôn.”

Trình Tiêu và Chu Thanh Dao đều sửng sốt.

“Chuyện này có liên quan gì tới cháu đâu?” Anh cảm thấy nực cười.

“Không phải cháu có lòng tốt đi ban phát khắp nơi à?”

Ông cụ Trương khẽ hừ lạnh: “Vậy đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, đừng nghĩ trốn đi ở giữa chừng.”

“...”

Trình Tiêu cúi đầu ngắm nhìn cô gái nhỏ gầy thành chuột, nhưng tầm mắt lại sâu kín liếc đi nơi khác, nhắm mắt lại đầy bất đắc dĩ.

Sau đó, người thanh niên cao to nhẹ nhàng bưng bát sành đen thui lên, đang định xoay người đi thì thấy người ta vẫn còn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

“—— Có đi không?”

“Hả?”

Chu Thanh Dao như vừa tỉnh lại từ trong cơn mơ, ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tưng của anh, người vẫn còn hơi hơi sửng sốt.

“Đi.”

Cô đáp lại, tim đã bay lên tận trời rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK