• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Đêm tối.

Editor: Sapoche

Ánh nắng giữa tháng sáu vô cùng nóng gắt, ngoài phòng học ve kêu hết lần này đến lần khác, âm thanh ồn ào đáng ghét, cây đại thụ xanh um sinh trưởng vô cùng tốt, nhưng không thể nào ngăn được ánh mặt trời chói chang này.

Hai tiết cuối của buổi chiều là hai tiết toán, giáo viên đọc từng chữ từng chữ hệt như tiếng niệm kinh, khiến cô mơ mơ màng màng muốn ngủ.

Tiếng chuông tan học vang lên, Hồ Mộng ở lớp kế bên đã đến trước cửa đợi cô từ sớm.

Chu Thanh Dao đeo cặp trên lưng đi đến trước mặt cô ấy, Hồ Mộng giữ chặt lấy cánh tay cô, ghé sát vào bên tai cô nhỏ giọng hỏi: “Lớp phó học tập là ai thế?”

Cô xoay người nhìn những bạn học còn lại trong lớp, tìm kiếm một vòng, vừa định trả lời là không thấy thì vai phải bỗng nhiên bị người khác vỗ nhẹ hai cái, cô quay đầu lại, đối diện là một gương mặt vô cùng nho nhã, lịch sự.

Là nam sinh với làn da trắng nõn, dáng vẻ vô cùng thư sinh.

“Chu Thanh Dao.”

Cô sửng sốt một lát, “Có việc gì sao?”

Cậu ta đỡ đỡ gọng kính lên, ánh mắt sáng rực nhìn cô, “Tối qua khi tớ đang làm bài thi thì có một đề toán không hiểu rõ lắm, muốn hỏi cậu khi nào có thời gian, có thể nghiên cứu với nhau được không?”

Chu Thanh Dao buột miệng nói ra, “Cũng có đề cậu không làm được sao?”

Hai má nam sinh đỏ lên, bỏ qua vẻ ngượng ngùng, “Tớ cũng không giỏi như thế đâu, không giống cậu, viết văn luôn được điểm cao.”

“Cậu khiêm tốn rồi.”

Chu Thanh Dao, kẻ ngàn năm đứng vị trí thứ hai, trong khi ở trường cấp hai luôn giành được vị trí đầu tiên một cách dễ dàng, cô cũng đã dần dần thích ứng với thân phận mới.

Lớp mười chưa phân chia ban xã hội và tự nhiên, mà người lớp phó học tập tên Chu Uẩn này luôn đạt điểm cao trong những môn khoa học, đối với môn vật lý khiến Chu Thanh Dao đau đầu mà nói, thiên phú học tập của người này đã bỏ xa cô cả thước.

Cậu ta đợi hết nửa ngày vẫn chưa nhận được câu trả lời của cô, vội vàng tự mình nói thời gian, “Tiết tự học ngày mai có thể chứ? Sẽ không làm mất thời gian của cậu đâu.”

Cô im lặng một lát cũng gật đầu.

Nam sinh nhẹ nhàng thở ra, trên mặt không che giấu được ý cười.

Chu Thanh Dao xoay người đi sang một bên khác, người vừa mới nhìn thấy toàn bộ cuộc nói chuyện là Hồ Mộng chậm rì rì đi lên.

“Cậu ta là ai thế?”

“Là lớp phó học tập cậu muốn tìm đấy.”

“Đứng đầu bảng sao?”

“Ừm.”

Mắt Hồ Mộng mở to, tỏa ra thứ sáng sáng mới lạ, “Tớ còn tưởng là mặt đầy mụn như một mọt sách chứ, không ngờ đến dáng vẻ cũng không tệ lắm… Đúng rồi, cậu ta tên gì thế?”

“Chu Uẩn.”

“Chu Ôn?”

Vẻ mặt Hồ Mộng ghét bỏ, “Nam sinh đẹp như thế, sao tên lại giống mấy người nuôi lợn thế?”

Chu Thanh Dao mỉm cười, từ trong túi tiền lấy ra một viên kẹo cao su mềm mềm, mở giấy gói ra nhét vào miệng cô ấy.

“Ăn kẹo của cậu đi, đại gia à.”

Chu Thanh Dao và Hồ Mộng vui đùa ầm ĩ ra tận cổng trường, đúng lúc gặp phải chủ nhiệm Trương đang đứng trước cổng trường để bắt những học sinh vi phạm kỷ luật.

Hôm này Tóc Trắng kiêu ngạo không may mắn, chưa ra khỏi cổng trường đã cà lơ phất phơ đốt thuốc hút, vô cùng lâng lâng lại bị chủ nhiệm Trương bắt được.

Tóc Trắng cất cao tiếng thì thầm, rất giống người làm chuyện xấu sợ chết nên âm thanh còn cao hơn vịt kêu, Chu Thanh Dao nghe đến phiền lòng, vốn dĩ định lập tức đi ngang qua, lại bị Hồ Mộng kéo đến một bên lén xem biểu diễn.

Chủ nhiệm Trương cũng vô cùng bất đắc dĩ, nói một câu mà hít sâu ba lần, “Dương Kha, cũng chỉ có vài bước là ra khỏi cổng rồi, một chút như thế em cũng không chờ kịp sao?”

“Không phải là em gấp, là miệng của em gấp đấy.”

Tóc Trắng cong cong khóe môi, vẻ mặt nghiền ngẫm cười: “Chú Trương à, chú cứ mắt nhắm mắt mở cho con qua đi, đừng cứ luôn cứng nhắc thế…”

Chủ nhiệm Trương cứng nhắc, bảo thủ luôn không có biện pháp nào đối với mấy học sinh dở này, lại không thể đối xử giống với các học sinh khác nổi bão đùng đùng rồi dùng cách thức xử phạt được, chỉ có thể tận tình khuyên bảo, “Em có thể không hiểu chuyện chút nào sao? Thế có phải làm bố em tức chết không.”

“Ông già thân thể khỏe mạnh, ý chí rất tốt, chú đừng bận lòng làm gì, chú chết chưa chắc ông ấy đã chết được.”

“…” Chủ nhiệm Trương thiếu chút nữa nghẹn mà chết rồi.

Ông chỉ có thể giả vờ chỉ dạy Tóc Trắng vài câu, Tóc Trắng cười tủm tỉm, thoải mái bước ra cửa, quang minh chính đại lấy bao thước ra đưa đến bên cạnh Kỳ Hạ, sau đó hai người nuốt khói phun mây vô cùng thoải mái.

“Người này thật sự là coi trời bằng vung mà, tớ dám cá, cuối cùng kết cục của cậu ta tuyệt đối sẽ là bị dao đâm loạn chết, giống như con trai thời xưa vậy, giả vờ áp bức ắt sẽ gặp sấm sét…”

Hồ Mộng nhút nhát đi phía sau lải nhải, nguyền rủa Tóc Trắng, nhưng Chu Thanh Dao bên cạnh cô ấy không nghe được chữ nào, lực chú ý đều tập trung đến hướng hai người kia rời đi.

Bên cạnh bọn họ thiếu một người.

Cô cắn môi, trong lòng mơ hồ có chút co rút.

Cái người nam sinh làm cô nhớ thương kia, không hiểu sao đã biến mất mấy ngày rồi.

Hai ngày sau, cuối cùng bố Chu cũng trở về nhà nghỉ ngơi, sáng sớm ông đã đi đến bệnh viện chào hỏi người lớn bên nhà Lý Tuệ, Chu Thanh Dao chỉ có thể trở thành bảo mẫu đến nhà trẻ đón bạn nhỏ tan học.

Trên đường Tùng Bách cả ngày đều như thịt nướng, cách một đôi dép vẫn có thể cảm nhận được độ nóng của thời tiết này.

Cây ngô đồng xanh um, tươi tốt hai bên đường, cao cao xanh ngắt, lá cây chồng chất lên nhau, tìm không ra một khe hở nào, tạo thành một phòng phơi nắng tự nhiên, gió nhẹ thổi qua mang theo chút gió mát rượi.

Trên đường về nhà, cô mua cây kem lạnh, mỗi người một cây, năm đồng một cây kem, đơn giản tự nhiên, hơi lạnh mang theo vị ngọt, cắn một ngụm có thể thấm thẳng vào lòng người.

Một lớn một nhỏ lắc lư đi trên đường lớn phía Tây, đèn đỏ phía trước sáng lên, cô kéo tay bé trai đứng ngay ngắn ven đường, một chiếc xe vận tải lớn chạy nhanh qua trước mặt, bánh xa to chạy qua cuộn từng lớp bụi bay lên.

“Khụ khụ khụ.”

Chu Thanh Dao theo bản năng nghiên người trốn tránh, ánh mắt lại chuyển đến ngã tư cuối đường, nhìn thấy chiếc xe kia đã đi, cô nghĩ nghĩ, đưa em trai đến ngã tư đường, chuẩn bị đi về nhà.

Hai người băng qua bảy tám ngã rẻ vào trong đường nhỏ, đi về phía trước 50m, bên trái chính là đầu hẻm.

Cô vừa muốn băng sang trái, mắt nhìn thấy một chiếc xe máy phân khối lớn màu đen đang đậu trước cửa quán bar.

Quán bar có tên là “Đêm mê ly.”

Khi đó vừa mới thịnh hành loại nhạc livehouse này, mọi thanh niên đều yêu thích nó, những người trẻ tuổi yêu thích rock and roll đều tụ tập ở đây, rất phổ biến ở Giang Châu.

Trên xe máy phân khối lớn đấy có một chàng trai, cậu cởi mũ bảo hiểm xuống để trên xe, đối diện thẳng với cô.

Chu Thanh Dao nhìn thấy người nọ, ngây người mất vài giây.

Là anh.

Cô kéo bạn nhỏ núp phía sau bức tường, xua tay ý bảo cậu bé giữ im lặng, không được phát ra tiếng, sau đó… chính cô tự mình âm thầm rình mò.

Nam sinh lười biếng lắc lắc cổ, cánh tay dài luồn ra sau gáy xoa nhẹ vài cái, từ trong túi quần lấy ra hộp thuốc, rút một cây ra cắn vào miệng, tùy tiện bỏ chìa khóa xe vào túi quần trước.

Anh mang theo một túi nhạc cụ lớn trên vai mình, ánh hoàng hôn nóng nực đổ lên người anh một ánh màu da cam, không giống những chàng trai khác da trắng, lạnh lùng không chịu tốn thời gian vào xã hội này, anh có màu da ngăm, là làn da màu lúa mạch có hương vị đàn ông.

Thân hình nam sinh rắn chắc, chân dài, lưng anh ngắn nhìn toàn thấy chân.

Anh mặt một cái áo thun rộng thùng thình, sau lưng in một chuỗi chữ tiếng anh màu vàng đen.

Phiên dịch ra đó là

-- Tôi không nhìn thấy địa ngục, bởi vì tôi đến từ địa ngục.

“Trình Tiêu.”

Cửa lớn của quán bar đột nhiên có người đẩy ra, bên trong có một cô gái mặc váy ngắn mát mẻ chạy ra, kiểu dáng hở ngực, từng bước chân giẫm xuống thì bờ ngực của cô ấy lại bắt đầu nảy lên.

Cô ấy trang điểm đậm, lông mi dài cong lên nhìn rất nặng như cây quạt gấp, vành tai đeo một vòng bạc, tóc đuôi ngựa màu cà phê gợn sóng dài cột cao lên, đuôi tóc còn cong theo hình vòng cung.

Chỉ cần nhìn vào cách trang điểm này, chắc cô ấy chỉ mới ngoài hai mươi thôi.

Cô gái nhỏ chạy đến, vốn định vô cùng thân thiết mà treo trên người anh, nhưng nam sinh này lại lạnh nhạt lấy tay chắn lại, cô ấy chỉ có thể lùi một bước, ngược lại ôm lấy cánh tay của chàng trai, ngẩng đầu nhìn anh cười.

“Anh đi đâu đấy? Hoàn toàn không thấy mặt nha, em còn nghĩ anh bốc hơi khỏi xã hội này rồi…”

Miệng nam sinh cắn tàn thuốc, sờ soạng hết nửa ngày cũng chưa lấy bật lửa ra, trong lòng đã có chút nóng nảy, anh trực tiếp lấy điếu thuốc ra, giọng nghe không có độ ấm nào.

“Sao cô trở lại rồi?”

“Nhớ anh đấy…”

Cô dính chặt lấy cánh tay của anh, đôi mắt chuyển dời, vô cùng dịu dàng đầy tình cảm, “Em nói với bố, em không đi du học nữa, sau này ở chỗ này cùng với anh.”

“Cùng với tôi?”

Anh giống như đang nghe chuyện gì vô cùng buồn cười, kéo khóe miệng lên một chút, “Cô nhàm chán thế sao?”

Lời nói của nam sinh lạnh như băng chẳng có chút nể mặt nào, mặt của cô gái trắng bệch, nụ cười cứng lại một chút, “Lâu không gặp rồi, anh có thể nói chút gì đó dễ nghe để dỗ em được không?”

“Lời dễ nghe phải nói với người đẹp.”

Chàng trai ung dung nhìn cô, mày rậm nhếch lên, “Cô nhìn thử mình xem, xứng sao?”

Cô gái giống như tập mãi thành quen với tính xấu này của anh, cọ cọ cánh tay anh làm nũng, “Anh còn đang giận em đúng không?”

Trong lời nói của cô lộ ra chút tủi thân, lời nói cũng dịu dàng nhỏ nhẹ đi: “Đêm đó em thật sự uống hơi nhiều, uống đến bất tỉnh nhân sự luôn, em cũng không biết Chương Tư Tuyền, anh ta sẽ…”

“Được rồi.”

Giọng chàng trai lạnh lùng cắt ngang lời cô, đương nhiên không kiên nhẫn nghe cô giải thích rồi, “Khương Dĩnh, cô biết tôi không đánh con gái.”

“Cho nên, đúng lúc tôi còn chưa nổi nóng, cô tự giác biến đi.”

Động tác anh thô bạo tránh khỏi tay của cô gái, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt đã cứng ngắc đến bi thương kia, đeo nhạc cụ trên lưng vào quán bar.

Cách mấy bước nên Chu Thanh Dao không nghĩ mình nhìn thấy đầy đủ, đầu óc bị bầu không khí sôi sục hút cho khô khốc, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, nâng cây kem trong tay cách xa nửa mét, nước đá ẩm ướt dính vào lòng bàn tay, từng giọt từng giọt rơi xuống giày.

“Chị ơi, chị ơi…”

Ngón tay cô bị người khác dùng lực kéo kéo nhẹ, cô lấy lại tinh thần, cúi đầu vội vàng gọi em trai của cô.

Chu Thanh Tiện chỉ chỉ giày trắng của cô, “Giày của chị dơ rồi.”

Cô rũ mắt nhìn vết bẩn dính trên đôi giày trắng của mình, trên giày đọng lại mấy vệt nước nhạt màu, không có từng tảng nước lớn, lại thành công khiến cho giày trắng trở nên lôi thôi, không còn trắng nữa.

Cũng giống như trái tim đang giấu trong lòng ngực của cô kia.

Nó như lửa nóng rung động, như bị ngàn cây kim đâm vào, cũng coi như là đau, nhưng chờ cô tinh tế trở về chỗ cũ, cũng không còn thấy đau nữa. Cô tiếc nuối bản thân mình còn chưa đủ tư cách, càng không dám tiến vào sân nhà anh, thậm chí cũng chưa dám hỏi anh, vì sao lại không đi học?

Chỉ có thể như bây giờ, bí ẩn giấu mình ở chỗ tối, như một quần chúng đứng xem không làm được gì.

Sau đó lừa gạt bản thân mình, thật ra như vậy cũng tốt lắm rồi.

Cô chậm chạp cầm lấy cây kem lạnh như băng cắn một miếng, hơi lạnh thấm vào nhẹ nhàng thoải mái.

Nhưng cái miệng đáng thương, chẳng nếm ra mùi vị gì, hệt như đang nhai sáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK