• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4: Dũng khí

Editor: Măng Cụt

Tiết thứ hai của buổi sáng kết thúc, tiếng chuông toàn trường tập trung để tập thể dục vang lên.

Ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu khiến đầu óc người ta muốn hôn mê, tự dưng có ảo giác như bị lột một lớp da.

Thể dục giữa giờ vạn ác cuối cùng cũng xong, học sinh giải tán, Hồ Mộng ra khỏi lớp 10-2 chạy tới tìm cô.

Mái tóc ngắn của Chu Thanh Dao dày và đen nhánh, tựa như đội một cái mũ len rắn chắc trên đỉnh đầu. Giờ này cô đang dùng tay nhỏ quạt gió cho đỡ nóng, “Hôm nay nóng thật.”

“Đúng thế, hôm nay như bệnh tâm thần ý, nóng mãi chẳng râm.”

Hồ Mộng cười hì hì khoác tay cô bạn, lúc nói chuyện thì mặt mày rạng rỡ, cô chỉ quầy bán quà vặt cách đó không xa, “Còn chút thời gian, đến quầy bán quà vặt dạo nhé, hôm nay tớ mời.”

“Cậu phát tài bất chính à?”

“Không khác lắm, người tặng tiền nhà tớ đã về rồi.”

“Người tặng tiền?”

“Là ba tớ, là ông chủ nhỏ của công trường, không có việc gì thì thích ném tiền, tục muốn chết.”

Chu Thanh Dao cười nhạt, “Tớ hoài nghi cậu đang khoe mẽ…..”

Hồ Mộng cao hơn Chu Thanh Dao non nửa cái đầu nhưng gương mặt non nớt hơn cô không ít, lúc nói chuyện rất sảng khoái, lôi kéo cô đến cửa quầy bán quà vặt, “Cậu muốn ăn gì thì cứ chọn, tớ…..”

“----- bà chủ, cho một cây thuốc mười bao Cây Cau.”

Bà chủ nhìn học sinh đang quây vòng quanh quầy, sắc mặt hơi khó xử, “Nơi này không cho bán thuốc.”

“Lại không phải lần đầu tiên mua, giả vờ cái gì?”

Giọng nói nghe chợt nghe rất bén nhọn, giọng điệu rất quái dị làm người ta không khỏi nhớ tới phối âm trong manga anime kinh dị.

Hồ Mộng nghe tiếng nhìn lại, sắc mặt trắng bệch như thấy quỷ. Cô ấy trốn sau Chu Thanh Dao theo phản xạ có điều kiện, khí thế hào hùng vừa rồi hoàn toàn bị dập tắt.

Tóc Trắng liếc mắt, nhìn thấy Chu Thanh Dao thân thể nhỏ gầy và Hồ Mộng nhắm mắt giả chết trốn sau lưng cô.

Đôi mắt của cậu sáng lên, mỉm cười nói với Trình Tiêu đang tung bật lửa chơi phía sau: “Hiện tại bọn trẻ ngoan ghê, đều biết tới cửa giao phí bảo hộ.”

Chu Thanh Dao ngẩng đầu nhìn thấy bóng người quen thuộc, trong nhất thời, hô hấp như ngừng lại, không ngăn được đàn nai con chạy loạn trong lòng.

… Anh đã trở lại.

Trình Tiêu hờ hững liếc nhìn, không lên tiếng, dựa người vào tường đá tiếp tục chơi trò tung hứng vừa rồi.

Nhưng thiếu niên thanh tú mặc chiếc áo phông trắng đứng cạnh anh lại không nhịn được, mở miệng: “Cậu vừa đủ thôi, đừng cả ngày bắt nạt con gái.”

“Mẹ nó, tôi bắt nạt ai?”

Tóc Trắng cao giọng tỏ vẻ bất mãn, sau đó hung ác túm Hồ Mộng trốn sau lưng Chu Thanh Dao, hất cằm, kiêu ngạo ương ngạnh: “Lần trước cô em nói rất đúng, lớp 6 bọn anh không chuyện ác nào không làm, giựt tiền là số một.”

Hồ Mộng bị cậu túm chặt tay, tránh nửa ngày cũng không tránh được. Hôm nay cô lại quên đeo kính nên nhìn ai cũng thấy mờ mờ, khí thế của tên Tóc Trắng trước mặt còn làm cho người ta sợ hãi hơn trước.

“Anh đang nói chuyện với em đấy, câm à?”

Giọng nói hung thần ác sát dọa cô run run: “Tôi….tôi…..”

Tóc Trắng thấy cô run hơn, biểu cảm còn khó coi hơn cả khóc, hài lòng cười: “Trạng thái này không tồi.”

“Anh hung, em sợ, đây mới là tinh túy của cướp đoạt.”

Trình Tiêu đang đứng dựa lưng vào tường ngừng động tác tay, cười lạnh, “Não tàn.”

Ngày càng nhiều học sinh đứng vây xem náo nhiệt, Chu Thanh Dao sợ lớn chuyện lớn, bèn dùng thân thể nho nhỏ chắn trước mặt Hồ Mộng, nhỏ giọng xin lỗi, “Thật xin lỗi, là chúng tôi nói lỡ lời.”

Tóc Trắng dùng một tay, bạo lực nhấc cô lên, “Không có chuyện của mày, cút ngay!”

Chu Thanh Dao thật sự quá gầy, cậu chỉ tiện tay đẩy thì cô cũng ngã đụng vào tường, lại theo lực đẩy mà ngã ngồi ở cái mương khô cạn, trên quần áo màu trắng và đôi giày trắng nhiễm đầy bụi đất, dáng vẻ rất chật vật.

“Dương Khả.”

Trình Tiêu luôn trầm mặc xem kịch đột nhiên mở miệng, giọng nói rất trầm, mang theo vài phần cảnh cáo.

Tóc Trắng cứng người, trong lòng còn nghẹn lửa, không cam nguyện hất tay Hồ Mộng ra.

Trình Tiêu chậm rãi cất bật lửa, cúi người lại gần Chu Thanh Dao, nhìn cái mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ của cô, cánh tay trắng nõn bị xây xước, chảy ra tơ máu đỏ bừng, nhưng trong mắt cô lại không hề có sự nhút nhát và ấm ức.

Mặt anh cách cô rất gần, ngũ quan thâm thúy phóng đại nhiều lần, từng giọt từng giọt dung nhập vào trong đôi đồng tử trong trẻo của cô, thậm chí cô còn có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở của anh.

Giữa mùa hè khô nóng, trong lòng cô rung chuyển cuồng loạn.

Cô nhìn nam sinh gần mình trong gang tấc, đột nhiên cảm thấy hơi không chân thật.

Giống như một bức tranh bạn luôn đứng ngắm từ xa, bỗng một ngày nọ đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt bạn thì bạn sẽ kinh ngạc, kinh hoảng, sau đó trong lòng hiện ra một giọng nói, thật muốn sờ xem có phải anh thật sự tồn tại hay không.

“Muốn học làm anh hùng thì phải nhận rõ mình có bao nhiêu phân lượng.” Anh thấp giọng mở miệng.

Chu Thanh Dao nhìn anh, “Không thử thì sao biết phân lượng của mình có bao nhiêu?”

“Không sợ chết?”

“… Không.”

Trình Tiêu sửng sốt, sau đó bật cười. Anh ngồi dậy, nhìn cô từ trên cao xuống, “Đã có dũng khí cầm dao thì phải chuẩn bị tinh thần thừa nhận đau xót.”

Chu Thanh Dao mím môi.

Lúc này, tiếng chuông chuẩn bị vào tiết vang lên.

Học sinh vây xem chạy ùa vào khu dạy học như ong vỡ tổ, thiếu niên áo phông duỗi cái eo lười, nhìn Trình Tiêu, “Đi thôi.”

Tóc Trắng đi theo sau bọn họ, đi được hai bước còn không quên xoay người đe dọa Hồ Mộng nhát gan, mặt nở nụ cười đầy tội ác.

“Phí bảo hộ, lần sau thu.”

…..

Đã vào giờ học mà học sinh lớp 6 bên cạnh vẫn đứng làm ầm ĩ ở hành lang, mấy người vây thành vòng tròn hút thuốc nói chuyện phiếm.

Tóc Trắng dùng hai tay chống lên cầu thang, nửa người ngả về sau, thân thể lắc tới lắc lui như con cá chạch, không biết trong miệng đang hát gì mà nhìn giống như đạo sĩ lẩm bẩm.

Thiếu niên mảnh khảnh rời khỏi cầu thang, đi đến mặt tường, lấy bật lửa trong tay Trình Tiêu, tùy ý bật bật vài cái, nhìn ánh lửa đỏ hồng.

“Tên kia làm sao thế, còn chưa tỉnh rượu tối qua?” Thiếu niên hỏi.

Trình Tiêu hút ngụm thuốc, phun ra mấy vòng khói mộng ảo, “Cậu thấy nó bình thường bao giờ chưa?”

Thiếu niên rút một cây thuốc, lập tức ném cho Tóc Trắng, cậu hất cằm, cười trêu chọc: “Tôi nói chứ Dương đại công tử, cậu gây chuyện thì gây chuyện, tốt nhất đừng đụng vào mấy đứa học giỏi. Bố cậu còn trông cậy vào nhóm người này gia tăng thu nhập để cúng cậu tiêu xài đấy. Nếu cậu dọa ngốc bọn nó thì chẳng phải tự chặt đứt tài lộ sao?”

“Tôi mặc kệ, tôi thật sự không chịu được việc này.”

Tóc Trắng hừ lạnh, khinh thường nhìn lại, “Mở miệng ngậm miệng là lưu manh du côn, lớp 6 của tôi đào mộ tổ tiên nhà bọn họ à? Không phải nó nói tôi thích giựt tiền sao, sao này gặp lần nào tôi giựt lần đấy.”

“Hừ, vinh dự đáng chết.”

Thiếu niên cười khuyên giải, an ủi: “Nhưng mà… với con gái thì vẫn nên ga lăng chút.”

“Cậu nói hai con mọt sách chưa đủ lông đủ cánh kia?”

“Tôn trọng người ta xíu đi, người ta chính là bố mẹ áo cơm của cậu đấy.”

“Áo tao con mẹ mày…..”

Cậu nghiến răng nghiến lợi xông lên, tay còn chưa đến gần đối phương thì thiếu niên đã nhanh nhẹn nghiêng người trốn đi, làm cậu đụng mạnh vào tường, cái trán đập mạnh lên đó.

Đáy mắt của Tóc Trắng phiếm hơi nước, rống giận y như một con sư tử bị vây khốn, “Kỳ Hạ, con mẹ nó cậu trốn cây búa!”

Thiếu niên được gọi là Kỳ Hạ ngó gần như đang xem náo nhiệt, ngắm cái trán hơi sưng của cậu, lại nhìn Trình Tiêu đang hút thuốc bên cạnh, “Dương công tử bị thương nặng, không thì chúng ta nhân cơ hội này trói cậu ta lại, sau đó làm tiền hiệu trưởng?”

Trình Tiêu dụi tàn thuốc lên tường, nhìn hình tròn màu than đen.

“Cậu xác định bố cậu ta sẽ trả tiền chuộc người?”

Kỳ Hạ lập tức hiểu ra thâm ý của anh, bày đặt sờ sờ cằm.

“Chắc bố cậu ta sẽ nói giết con tin đi, ngàn vạn đừng nương tay….”

Tóc Trắng thẹn quá hóa giận, tức chửi ầm lên.

“Cút mẹ cậu đi.”

……..

Đêm hè ở Giang Châu tuyệt đối xứng với cái tên “luyện ngục nhân gian”.

Phòng của Chu Thanh Dao không lắp điều hòa, chỉ có cái quạt trần “kẽo kẹt kẽo kẹt” quay tròn, liều mạng thổi ra một cơn gió nóng ẩm ướt, thổi lên người y như châm ngòi thổi gió, động một tí là mồ hôi ướt đẫm.

Làm xong bài tập, đồng hồ chỉ 10 giờ.

Cô vừa muốn đứng dậy hoạt động tay chân cứng đờ thì cửa phòng bị người đẩy ra, một bóng người bụ bẫm nho nhỏ chạy vào.

“Chị, ăn kem.”

Cậu giơ que kem vỏ màu xanh cho cô, trên khuôn mặt mũm mĩm treo nụ cười vui sướng, “Màu xanh chị thích nhất nè.”

Que kem 1 đồng 5, ngày thường cô không nỡ mua, thi thoảng thèm lắm mới mua một cái gặm hai miếng, nét mặt thỏa mãn của cô bị cậu bé ghi tạc trong lòng.

Bắt đầu từ đó, chỉ cần buổi tối mùa hè bố Chu dẫn cậu nhóc đi ra ngoài chơi thì khi về nhà nhất định sẽ đòi bố Chu mua kem, sau đó cho cô ăn đỡ thèm.

Kem đậu xanh thơm nồng, vừa cho kem vào miệng, chất kem tinh tế, mềm mại, làm cho người ta lập tức quên đi cái khô nóng của mùa hè, suy nghĩ bay xa, cảm giác yên bình ít có.

Khi bố Chu vào phòng, một lớn một nhỏ đang an tĩnh ngồi trên giường nhỏ gặm kem.

Bức tranh dịu dàng này khiên lòng ông nhộn nhạo, vui mừng mỉm cười, nói: “Con làm chị không tồi, thằng bé đi đâu cũng không quên mang đồ ăn về cho con.”

Chu Thanh Dao ăn xong miếng cuối cùng, ném que gỗ vào thùng rác, ngẩng đầu nhìn lướt qua bố Chu, không trả lời.

Chu Hàn Sinh nhìn con trai, “Tiện Tiện, ăn xong thì đi ra ngoài nhé, bố có chuyện muốn nói với chị con.”

“Bí mật gì? Con cũng muốn nghe.” Cậu nhóc ăn vạ không chịu đi.

Ông xụ mặt, trừng mắt, dưới uy nghiêm của bố, Chu Thanh Tiện không tình nguyện nhảy xuống giường, thân thể tròn vo chuyển động, mỗi bước ra cửa đều lưu luyến.

Trong phòng chỉ còn hai bố con, Chu Thanh Dao ngồi trên giường, đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, người đàn ông trung niên cúi đầu nhìn cô, trầm mặc chốc lát.

Chu Thanh Dao giống như phiên bản thu nhỏ của mẹ cô, thân hình gầy gầy, xinh xắn lanh lợi, cao không đủ 160 cm, nặng không đến 90 cân.

Ở trong cái nhà này, cô rất ít cười, giữa chân mày luôn có một sợi dây cô đơn và ưu thương.

Ông biết con gái không vui.

6 năm trước, ông với mẹ của Chu Thanh Dao ly hôn trong hòa bình, sau đó bà ấy đi Bắc Kinh dốc sức gây dựng sự nghiệp. Ban đầu, mỗi năm đều sẽ về thăm con gái 1-2 lần, mua cho con một đống váy hoa, đưa con đi chơi ở công viên trò chơi.

Nhưng 2 năm sau, người phụ nữ đó hoàn toàn biến mất, ngoài mỗi tháng gửi phí nuôi nấng thì một cuộc gọi hỏi thăm, quan tâm cũng không có.

Ngoài miệng Chu Thanh Dao không nói gì nhưng ông nhìn ra con gái rất mất mát, cũng rất đau lòng.

Chu Hàn Sinh chậm rãi đi đến bàn học, rút ra một tờ tiền giấy màu đỏ mới tình kẹp vào sách.

“Sinh hoạt phí tuần này.”

Sau đó, ông nhìn ra ngoài phòng, lại để thêm một tờ lên trên, nhỏ giọng nói: “Lần này nhiều thêm 100, thích ăn gì thì mua.”

Cô không mặn không nhạt đáp, “Cảm ơn bố.”

“Nghỉ ngơi sớm một chút, sợ nóng thì tới phòng ngủ chính ngủ, phòng điều hòa mát mẻ, bố ngủ dưới đất, giường nhường cho con, dì và em.”

“Không cần.”

Chu Thanh Dao từ chối, chỉ lên cái quạt trần đang lắc lư, “Có cái này là đủ rồi.”

Bố Chu than nhẹ, sớm biết con bé sẽ không đồng ý. Ông cũng không gượng ép, lúc ra ngoài thì đóng cửa lại.

----- kẽo kẹt kẽo kẹt.

Cái quạt trần cũ này có từ lâu rồi, bật số lớn nhất thì cũng chẳng ăn thua, không có tí tác dụng giải nhiệt nào.

Nhưng Chu Thanh Dao đã quen rồi, cô sắp sách vở, nằm thẳng lên giường nhỏ.

Chiếu được làm từ cây trúc, tình hạ nhiệt bình thường, nơi nằm lên nóng bỏng như mặt trời chiếu vào, cô lăn qua lộn lại, người đầy mồ hôi nóng.

Cô dứt khoát đứng dậy xuống giường, vốn định đi xuyên qua phòng khách, đến tủ lạnh tìm dưa hấu chưa ăn hết. Nhưng vừa mới đến phòng ngủ chính thì cô bỗng dừng chân, nghiêm túc nghe tiếng hát truyền ra từ phòng ngủ chính.

Bé trai vừa vỗ tay vừa cất giọng hát nong nớt, đan xen với tiếng ngợi khen của nam nữ, ba giọng nói hòa vào nhau tạo thành âm thanh hoàn mỹ, cách một cánh cửa cũng cảm nhận được hình ảnh ấm áp và hạnh phúc bên trong căn phòng.

Chu Thanh Dao thu hồi ánh mắt, tự giác đóng cửa lỗ tai, gạt bỏ tất cả thanh âm đang cào loạn tâm trí của mình.

Cô đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra nhìn.

Nửa quả dưa hấu đã bị người đào rỗng, chỉ còn lại chút sắc hồng của nước dưa.

Chu Thanh Dao bình tĩnh đóng cửa tủ lạnh, ngẩng đầu nhìn vầng trăng non sáng tỏ ngoài cửa sổ.

Ánh trăng nhu hòa thanh nhã, tựa như bàn tay to ấm áp của mẹ đang từ ái vuốt đầu con mình.

Trong đêm hè oi bức, đột nhiên bên tai cô văng vẳng giọng nam khàn khàn.

“Có dũng khí cầm dao thì phải chuẩn bị tinh thần thừa nhận đau xót.”

Chu Thanh Dao cúi đầu, bật cười chua xót.

Cô không có dũng khí.

Cô chỉ có linh hồn cô độc khuyết tật, gian nan che lấp chỗ trống trong thân thể.

Bên ngoài nhìn như kiên cố không gì phá nổi, thực ra chỉ cần chạm nhẹ là vỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK