• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8: Đậu đỏ

Editor: Măng Cụt

Nhà Chu Thanh Dao ở tầng 5, nằm ở phía Tây.

Hai tay cô xách theo bộ ấm sành rỗng, đúng là ra cửa nhẹ nhàng hơn không ít, nhưng đối với thân thể của cô mà nói thì vẫn là khiêu chiến không nhỏ.

Đi ba bước bò một bước lên tầng 5, hai tay không rảnh mở cửa, chỉ có thể buông ấm sành xuống trước rồi móc chìa khóa từ túi ra.

“Két” một tiếng, cửa lưới sắt hé miệng nhỏ.

Trong phòng khách không lớn chỉ bật đèn cốc nhỏ, chiếu sáng chỗ sofa.

Trên bức tường trắng loang lổ dán một xấp ảnh chụp, phần lớn đều là cảnh chụp một nhà ba người ấm áp, chỉ có một tấm ảnh có hình cô.

Bố Chu, Chu Thanh Tiện, Lý Huệ nở nụ cười tươi dựa đầu vào vai trái của ông, Chu Thanh Dao cứng đờ đứng bên phải ông.

Một nửa là gia đình hạnh phúc mỹ mãn, một nửa là gương mặt cô gái mặt không cảm xúc khiến tổng thể bức ảnh rất kỳ lạ.

“----- ha ha, ngựa lớn, đi!”

Phòng ngủ chính vang lên tiếng trẻ con vỗ tay cười huyên náo, tiếng trẻ con non nớt, giọng sữa đáng yêu.

Sau đó là tiếng lo lắng của Lý Huệ: “Anh cẩn thận chút, đừng để ngã con trai.”

“Ở trên giường chơi không phải lo, em xem thằng bé vui vẻ biết bao kìa.”

Bố Chu chơi vui, tiếng cười không dứt lọt vào tai, âm lượng cũng cao hơn ngày thường, “Xe ngựa to sắp khởi động, mời khách hàng ngồi ổn định!”

Chu Thanh Dao đứng ở giữa phòng khách, yên lặng nghe xong toàn bộ, ánh mắt rũ xuống nhìn mặt đất, cắn chặt môi dưới.

Trái tim như bị cái gì đó cứa mạnh, đau đớn ngắn ngủi, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng thực tra tấn người ta.

Mất nửa ngày cô mới bình ổn cảm xúc, coi như không có việ gì đi vào phòng bếp, đặt ấm sành lên bệ bếp.

Lấy phong cách làm việc thường ngày của cô thì chắc chắn sẽ rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Nhưng hôm nay cô không muốn làm chuyện này nữa.

Cô lấy một quả cà chua trong tủ lạnh, tùy ý rửa dưới vòi nước rồi cắn miếng to. Nước sốt cà chua ngọt lạnh nổ tung trong khoang miệng, chậm rãi tràn ra ngoài.

Sự hờn dỗi trong lòng khi mới về nhà đã biến mất không sót lại gì.

Ăn mấy miếng xong quả cà chua, cô lại rửa mặt bằng nước trong rồi xoay người về phòng của mình.

……

Căn phòng bị nắng chiều chiếu rọi vừa vào hè lập tức biến thành cái lồng hấp, quạt trần trên đỉnh đầu không hề có tác dụng, cứ “kẽo kẹt kẽo kẹt” làm lòng người phiền chán.

Cô lấy một quyển sổ nhỏ lớn bằng bàn tay trong ngăn bí mật của cặp sách ra, bìa sổ trắng thuần, nhìn không hề bắt mắt, dưới góc phải của bìa sổ viết số 3 nho nhỏ.

Không ai biết nó có ý gì, ngoài cô.

Bật đèn bàn, chiếc bàn học cũ nát được phủ lên một vòng sáng nhu hòa, cô mở sổ ra, lật đến mấy tờ cuối cùng, lấy bút đen cẩn thận ghi chép hôm nay.

Ngày 18 tháng 6.

Nhà ông Trương: +1.

Một chỗ đêm khuya: +1.

Viết xong dấu chấm câu cuối cùng, cô buông bút, hai tay sờ lên mặt, tầm mắt dừng ở bốn chữ “một chỗ đêm khuya”, khóe môi khẽ nhấp vài cái, không kiềm chế được mà trộm cười.

Trình Tiêu, Tiêu trong tiêu dao.

Đương nhiên Chu Thanh Dao biết tên của anh, chỉ là từ trong miệng anh phát ra, giọng nói trầm thấp làm tai như say rượu luôn có một tư vị đặc biệt.

Bốn bỏ lên năm, tính ra bọn họ cũng quen biết, nhỉ?

Lòng bàn tay của cô nóng bỏng, nâng mặt cười ngây ngô nửa ngày, sau đó cất kỹ quyển sổ nhỏ vào ngăn bí mật của cặp sách rồi đứng dậy đi tới cửa sổ.

Ven tường gần cửa sổ có treo một cái gương to hình chữ nhật, đó là đồ Lý Huệ bỏ đi, nói dễ nghe là tặng cho cô, thực ra là bán sắt vụn không được giá.

Chu Thanh Dao cũng không ra vẻ, vui sướng nhận lấy.

Có cũng tốt hơn không.

Cô đứng trước gương, nghiêm túc đánh giá bản thân.

Dưới lớp tóc mái dày nặng là khuôn mặt mộc nhỏ nhắn miễn cưỡng được coi là thanh tú, nhưng bất kể nhìn từ góc độ nào thì đều không thể tìm thấy một chút hấp dẫn của phái nữ.

Chu Thanh Dao không khỏi nhớ lại ngày đó trốn sau bức tường, nghe lén cuộc đối thoại giữa anh và một cô gái khác, từng câu từng chữ tràn ngập ái muội.

Cô không biết cô gái kia với anh có quan hệ gì, chỉ nhớ rõ gương mặt của cô ấy rất xinh đẹp, kiều diễm, dáng người yêu kiều trước lồi sau vểnh, đặc biệt là hai bầu ngực phập phồng y như sóng thật.

Nghĩ đến đây, cô cúi đầu ngắm bộ ngực khô quắt của mình, mới chỉ là đồi núi thấp nhỏ, nhìn bằng mắt thường cũng thấy kém không hề nhỏ.

Chu Thanh Dao uể oải thở dài.

Không thể so.

Hoàn toàn là cảm giác quen thuộc khi chạm phải bóng bàn, thảm thiết cực kỳ.

….

Hai ngày sau, thầy giáo thể dục lại không khỏe nên tiết đó đổi thành tiết tự học.

Lớp phó học tập Chu Uẩn rất thích tìm cô tham khảo bài tập, vừa đến tiết tự học đã đổi chỗ với bạn cùng bàn của cô.

Chu Thanh Dao không kháng cự Chu Uẩn, dù sao luận bàn học tập với người ưu tú hơn mình thì ở mức độ nào đó trình học của mình cũng tăng lên.

“Cái đề lần trước về nhà tớ đã suy nghĩ, thực ra còn một cách giải khác….tớ cảm thấy càng đơn giản hơn…”

Cậu ta đẩy mắt kính trượt xuống chóp mũi lên, bắt đầu múa bút tính toán trên giấy. Nhưng chờ cậu ta lải nhải tự thuật cách giải đề hoàn chỉnh, ngẩng đầu lên thì thấy Chu Thanh Dao đang phát ngốc nhìn chằm chằm nữ sinh béo nhất lớp.

Chu Uẩn nhỏ giọng gọi, “Chu Thanh Dao?”

Cô hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, miệng lẩm bẩm, “Sao có thể… lớn thế?”

“Hả?”

Cậu không nghe rõ nên cúi đầu để sát vào, “Cậu nói cái gì?”

Chu Thanh Dao nhìn chằm chằm cô bạn béo ăn vụng bánh kem nhỏ dưới gầm bàn, ánh mắt khóa chặt vào bộ ngực cao ngất của cô bạn, to như bóng cao su đầy hơi.

Cô bẹp miệng, tỏ vẻ không hiểu nổi.

Nửa ngày sau, cô thở dài, hoang mang bộc lộ ra ngoài, rồi sau đó lặng lẽ thu mắt, quay lại với thời gian học tập buồn tẻ.

“Ngại quá, cậu vừa nói gì, phiền cậu lặp lại lần nữa.”

…..

Thời gian nghỉ trưa, Hồ Mộng theo lệ thường tới tìm Chu Thanh Dao ăn cơm, hai người đùa giỡn suốt đoạn đường đến nhà ăn.

Từ xa, một bóng người đập vào mắt, Chu Thanh Dao liếc mắt một cái đã thấy cô bạn béo đang ăn uống thỏa thích trong một góc, đĩa đồ ăn đầy ụ như một ngọn núi nhỏ.

Chu Thanh Dao nghĩ trước nghĩ sau, luôn có một vấn đề không nghĩ ra, vì thế cô lựa chọn mở miệng xin giúp đỡ người bên cạnh.

“Theo cậu… nếu một cái cây ăn quả kết ra quả cực kỳ cực kỳ nhỏ thì nguyên nhân dẫn tới là gì?”

Hồ Mộng bị hỏi ngốc, khó xử nói: “Sinh vật của tớ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn mà thôi, cậu xác định muốn hỏi tớ à?”

Chu Thanh Dao nghiêng đầu nhìn cô bạn, ánh mắt tràn đầy kiên định.

Dưới sự tin tưởng tuyệt đối của học bá, Hồ Mộng làm ra vẻ ngẩng đầu 45 độ nhìn lên trời, trầm tư nói: “Theo tớ thấy, hoặc là không đủ nước, hoặc là không đủ dinh dưỡng.”

Chu Thanh Dao âm thầm suy tư, tỏ vẻ hoài nghi: “Là thế sao?”

“Theo bố tớ nói thì con người phải ăn uống no đủ thì mới lớn lên cao lớn chắc nịch.”

Chu Thanh Dao gật đầu, lời này cũng có ý đúng.

Đặc biệt là sau khi cô quét mắt nhìn một lượt, phát hiện thân hình của các bạn cùng lứa đều đa số ngực nhỏ, thậm chí có người là “vùng đất bằng phẳng”, còn chẳng khả ái bằng đồi núi nhỏ của cô.

Vì thế, giờ mua cơm, cô thoải mái múc một chén cơm lớn, thuận tiện mua nhiều thêm hai cái màn thầu to khiến Hồ Mộng đứng cạnh hít hà, hô hấp run rẩy, sợ ngây người.

“Cậu làm gì đấy, mấy ngày không ăn cơm?”

Ánh mắt của Chu Thanh Dao rất chắc chắn, giọng nói thầm phát ra tàn nhẫn, tư thế thấy chết không sờn, “Cậu nói rất đúng, không ăn no thì sao lớn được.”

“…”

Hồ Mộng cực kỳ hoài nghi mình gặp ảo giác.

Sức ăn của cô bạn này nhiều lắm là một chén cơm nhỏ, ăn nhiều thêm một miếng là có thể phun.

…..

15 phút sau, lo lắng của Hồ Mộng nhanh chóng được chứng thực.

Mạnh mẽ ăn hết một chén cơm lớn và một cái màn thầu to, Chu Thanh Dao cố gắng ngậm chặt miệng. Hồ Mộng vừa nói cô lăn lộn mù quáng vừa đỡ cô chậm rãi đi.

Đi ngang qua hồ nước cạnh quầy bán quà vặt, cô vừa nghe tiếng nước chảy xôn xao thì cuối cùng không nhịn nổi nữa, tiến lên vài bước, khom người ói mửa, nôn đến rối tinh rối mù, đến nước gan cũng phải nhổ ra.

Lòng Hồ Mộng nóng như lửa đốt, cứ đi quanh cô bạn, nghe tiếng nôn như xé họng của cô bạn thì khó chịu cực kỳ, vội vàng chạy đến quầy bán quà vặt mua một chai nước và túi khăn giấy.

Chờ Chu Thanh Dao phun sạch những thứ cô cố nhét vào dạ dày xong, khuôn mặt nhỏ phát tím, vành mắt phiếm hồng, lấp lánh nước.

Trông cô như vừa bị lột một tầng da bên ngoài, như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng có thể thở một hơi.

Cô nhận nước Hồ Mộng đưa, súc miệng, vị cay đắng trong miệng tiêu tán không ít.

Hồ Mộng quan tâm hỏi: “Thế nào, đỡ hơn chưa?”

“Ừ, không sao.”

Hồ Mộng rút ra tờ khăn giấy, lau vệt nước bên miệng cho Chu Thanh Dao, “Cậu giỏi thật đấy, không rõ sức ăn của mình hả?”

Chu Thanh Dao vừa trải qua một cơn sóng cuộn biển gầm, cười yếu ớt: “Là tớ sốt ruột, hẳn nên tiến từ từ mới đúng.”

Hồ Mộng nhịn không được trợn mắt liếc cô một cái, nhưng thấy vành mắt đỏ hồng đáng thương thì lại đau lòng không thôi, khí phách cầm tay cô chạy đến quầy bán quà vặt, “Đi, chúng ta đi đào đồ ăn ngon.”

Hai người vừa rẽ vào cửa quầy bán quà vặt thì đụng ngay Tóc Trắng kiêu ngạo ương ngạnh.

Thiếu niên áo phông trắng đứng cạnh cậu, đôi mắt luôn trong trạng thái thất thần, nhìn như lạnh nhạt, không tranh đua.

“-----Ái chà, lại gặp hai đứa nhỏ đưa tiền này.”

Tóc Trắng vẫn ồn ào trước sau như một, Hồ Mộng cũng không ngoài ý muốn, rúc sau lưng Chu Thanh Dao làm con rùa đen.

Một giây trước khi Tóc Trắng tiến lên khiêu khích thì Kỳ Hạ vươn tay kéo cổ áo của cậu, chậm rì rì nói: “Dương công tử à, hiện tại cậu chỉ còn thừa một tấm thẻ sinh hoạt thôi đấy, thành thật một tí thì chết à?”

Tóc Trắng nghe xong giật mình, chợt nhớ mấy ngày trước ông già vừa buông lời tàn nhẫn, lập tức héo.

Cậu hắng họng, vẻ mặt vô tôi: “Chẳng qua là tớ muốn tìm các em lớp dưới nói chuyện tâm sự thôi mà….”

Kỳ Hạ nhìn Hồ Mộng trốn sau lưng Chu Thanh Dao, cười lạnh, “Cậu thấy người ta có nguyện ý nói chuyện với cậu không?”

“Không nói thì thôi, bản công tử chẳng thèm.”

Cậu hầm hừ hai tiếng, tay chắp sau lưng, cà lơ phất phơ đi quanh Chu Thanh Dao và Hồ Mộng, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Trình Tiêu từ sau quầy bán quà vặt đi ra, trầm mặc đứng sau Tóc Trắng.

Chu Thanh Dao ngẩng đầu nhìn thấy người tới, hô hấp căng thẳng, cổ họng như bị nghẹn.

Từ sau đêm đó, đây là lần đầu tiên cô thấy anh từ chính diện.

Vậy mà anh lại phá lệ mặc đồng phục, lệ khí trên người nháy mắt rút lui, nhiều thêm vài phần tươi mát của học sinh.

Đồng phục mùa hạ mỏng mà xuyên thấu, vật liệu may mặc dán chặt lên cơ thể cường tráng của anh, cơ ngực hiện ra hình dáng tròn trịa của nó, thịt viên nho nhỏ cứng rắn căng lớp vải dệt, phân bố một trái một phải.

Quần áo này hoàn toàn trở thành đồ trang trí, ít nhất ở trong mắt Chu Thanh Dao thì nó đã biến trong suốt.

Cô khẽ chớp mắt, trong đầu đều là hình ảnh đêm đó anh để trần nửa thân trên đến gần cô, bả vai không ngừng nhỏ nước… chậm rãi lướt qua hai hạt đậu đỏ đỏ thắm mê người, trông rất kiều diễm ướt át.

Chu Thanh Dao đỏ mặt, hoảng loạn nhìn đi chỗ khác, thân thể không khỏi khô nóng lên.

Điên rồi.

Cô vừa nghĩ cái gì vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK