• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Chuối Táo Quạ dài 50 cm nặng 1 kg

Phơi nắng dưới cái nóng oi bức 37 độ, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu khiến ai ai trong đám học sinh tập thể dục giữa giờ cũng đầm đìa mồ hôi, tiếng oán than dậy trời đất.

Sau khi mọi người giải tán, Hồ Mộng lẻn tới bên cạnh cô nhanh như chớp, thần bí hỏi: “Sao sáng hai hôm nay không thấy cậu đâu thế?”

“A... Cái đó tớ…”

Chu Thanh Dao trả lời qua loa: “Tớ muốn đến lớp sớm một chút để tự học.”

Hồ Mộng nhìn cô bằng ánh mắt kính nể, giơ ngón tay cái lên: “Phải so sánh với người thông minh như cậu lại còn phải so với sự cố gắng của cậu, quả thật là không cho người ta có con đường sống.”

“Cậu cũng thông minh mà, lần thi tháng trước lọt vào top 50 của khối còn gì.” Cô an ủi Hồ Mộng bằng giọng dịu nhẹ.

“Thôi thôi, ông già nhà tớ nói thi cuối kỳ phải lọt được vào top 10, nếu không, nghỉ hè sẽ không dẫn tớ ra nước ngoài chơi. Bây giờ xem ra... hoàn toàn không thể rồi.”

Chu Thanh Dao cười cười: “Cố một lần đi, thể nào cũng được.”

Hồ Mộng nắm tay cô rồi lắc lư, ủ rũ cụp đuôi hừ lạnh: “Cậu là học học giỏi thì không hiểu nỗi khổ của người thường...”

Hai người đùa giỡn suốt dọc đường, tiếng cười đùa vang lên không ngừng. Khi đi ngang qua hàng bán quà vặt, Hồ Mộng thì thầm nói khát nước muốn uống Sprite, sau đó vội vàng kéo cô đi về phía hàng bán quà vặt.

Vừa mới đi đến trước cửa, liếc mắt nhìn một cái đã thấy bên trong toàn là học sinh đang xếp hàng trả tiền.

Chu Thanh Dao sợ muộn giờ học nên vốn định bỏ đi, kết quả là vừa mới xoay người lại thì có giọng nam the thé kiêu căng truyền ra từ quầy bán quà vặt.

“Này này, hai đứa kia… mau chạy qua đây cho ông.”

Không hiểu sao sau lưng Hồ Mộng bỗng nhiên cứng đờ, cô ấy vô thức trốn ra sau lưng Chu Thanh Dao theo bản năng.

Chu Thanh Dao kiễng chân nhìn qua đó, một cái đầu màu trắng xám ló ra từ đằng sau kệ để hàng ở dãy thứ hai, màu tóc cực kỳ nổi bật khiến người ta khó có thể bỏ qua được.

“Đừng đừng... đừng qua đây.” Hồ Mộng gan nhỏ xíu lại bắt đầu nói bằng giọng run rẩy.

Chu Thanh Dao vốn không muốn để ý, nhưng khi ngoảnh đầu lại thì kinh ngạc phát hiện bên cạnh anh còn có hai người khác. Cho dù có nhằm mắt cô cũng nhận ra được kiểu tóc húi cua đặc trưng của Trình Tiêu.

“Không sao, qua thử xem.”

Cô lén mím môi cười thầm.

Vừa nãy cô không tìm thấy người lúc tập thể dục giữa giờ, không ngờ lại có thể gặp được ở đây.

Cơ hộ thoáng cái đã mất, quyết đoán nắm chắc mới là chân lý.

Hai cô gái rề rà đi qua, tên tóc trắng chờ tới bực bội, chống hai tay vào sườn, vừa mở miệng đã muốn mắng người: “Đậu xanh rau má, anh nói mấy em...”

“Cậu im đi, ồn ào phiền quá.” Trình Tiêu lạnh nhạt cắt lời cậu ta.

Khí thế vừa mới bốc lên hừng hực của tên tóc trắng bị một chậu nước đá lạnh thấu tim dội tắt, cậu ấy im bặt luôn.

Cậu ấy nể Trình Tiêu không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Thật ra nếu chỉ nhìn vào hoàn cảnh gia đình của hai người thì rất khó nghĩ ra người kiêu ngạo tự cao tự đại như tên tóc trắng lại sẽ chịu thua ở trước mặt Trình Tiêu.

Kỳ thật, đầu đuôi câu chuyện là thế này, lúc tên tóc trắng học lớp 10, bởi vì quá kiêu ngạo bướng bỉnh nên không chỉ có học sinh trong trường nhìn ngứa mắt, mà ngay cả trường ngoài cũng coi cậu ấy là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.

Hôm ấy, một đám học sinh hư trường dạy nghề chặn cậu ấy trên đường về nhà, tụ tập đánh tập thể.

Đấm liên tục vào mặt, vụt vun vút vào thịt, lúc cậy ấy bị người ta đánh cho gần chết thì Trình Tiêu đi ngang qua, nhận ra cậu ấy nên ra tay cứu giúp.

Tên côn đồ cầm đầu kia quen Trình Tiêu, khi hút thuốc lá thì ngoan ngoãn gọi một tiếng “Tiêu gia.”

Từ đó về sau, Trình Tiêu trở thành vị thần trong lòng tóc trắng, anh nói một, tóc trắng tuyệt đối không nói hai.

“Cô bé đằng sau ơi, cho anh đây vay ít tiền được không?” Tóc Trắng nhìn về phía Hồ Mộng với vẻ thăm dò, nụ cười giả đến nỗi khiến người ta sởn tóc gáy.

Hồ Mộng vo rúm lại thành một nhúm, bóp họng nói ra tiếng: “Anh muốn bao nhiêu?”

Tóc Trắng nghe mà ngẩn người, có lẽ là không ngờ cô ấy lại hào phóng như vậy. “Em nhìn mà cho đi.”

“Tôi chỉ có từng này thôi.” Cô ấy run lẩy bẩy móc 200 tệ ra.

Tóc Trắng cười tủm tỉm nhận lấy. “Cô em yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ trả lại.”

“Không cần trả lại.” Hồ Mộng cao giọng hét lên, ý từ chối rất rõ ràng.

Kỳ Hạ yên lặng xem trò hề ở một bên nghiêng đầu nhìn sang, cậu ấy thật sự không chịu nổi trò mèo trẻ con của tên nhóc này. “Con mẹ nó cậu không yên được à?”

Tóc Trắng khẽ ho hai tiếng, nhỏ giọng lầm bầm: “Ông già nhà tôi lại thu thẻ của tôi rồi.”

“Tôi trả.”

“Không được.”

Tóc trắng từ chối thẳng thừng theo nguyên tắc: “Đã nói là tôi mời mà, không ai được tranh với tôi. Nếu không, chính là đánh vào mặt ông đây.”

Kỳ Hạ cười lạnh, quay đầu liếc nhìn Trình Tiêu ở bên cạnh. Thế mà lại phát hiện anh đang giả vờ lơ đãng lén nhìn ngắm cô gái nào đó.

Cậu ấy nhìn theo tầm mắt anh, người đó cũng đỏ mặt cúi đầu cười thẹn thùng.

Đứa đáng chết này... ngây thơ không để đâu cho hết.

Kỳ Hạ nhìn mà mặt đầy mờ mịt, Trình Tiêu là ai chứ, là một người đàn ông cường tráng mạnh mẽ, ít nhất cũng phải kết hợp với một cô nàng gợi cảm có dáng người thướt tha yêu kiều.

Nhưng con bé trẻ con trước mắt này trông như thể dậy thì thất bại, nhìn như thế nào cũng thấy không giống với sở thích của anh.

Hai người này đứng chung một chỗ, cảm giác vô cùng không hợp trực tiếp tách thành hai thế hệ.

Không biết vì sao Tóc Trắng rất thích trêu chọc Hồ Mộng, Hồ Mộng nhát gan sợ cậu ấy muốn chết, còn chưa mua đồ đã trốn ra ngoài.

Tóc Trắng đùa dai cười ha hả chạy đuổi theo, hai người một trốn một giỡn chơi hăng say.

Ba người còn lại lục tục ra khỏi hàng bán quà vặt, Trình Tiêu giơ tay vén rèm cửa lên, vạt áo bỗng dưng bị người ta nắm chặt từ phía sau.

Anh dừng bước quay đầu lại, Chu Thanh Dao ở phía sau ngẩng gương mặt đỏ bừng lên nhìn anh.

Trình Tiêu nhướng mày, tỏ vẻ thắc mắc.

Dẫu sao cũng đang ở trường học, cho dù Chu Thanh Dao to gan đủ kiểu lúc riêng tư thì cũng hơi tem tém lại, nói chuyện bằng giọng hơi rất nhỏ: “Em muốn uống Coca.”

Trình Tiêu sửng sốt hai giây, cô lại lặng lẽ bổ sung thêm một câu: “Nhưng để quên tiền ở lớp rồi.”

Lúc này, anh mới nghe hiểu ý cô, tiện tay móc bừa một tờ tiền giấy 20 tệ ra khỏi túi, thì thầm hỏi: “Đủ chưa?”

“Đủ rồi.”

Cô cầm tiền, giả vờ vô tình nhìn xung quanh, khẳng định không có ai để ý tới bọn họ, cô mới kiễng chân ghé vào gần anh hơn chút nữa: “Tối trả lại tiền thừa cho anh nhé, được không?”

Cô vừa nói mấy lời này ra khỏi miệng, âm thanh mập mờ văng vẳng lặp lại ở bên tai anh, chọc lên một chuỗi bong bóng màu hồng rất dài khiến lòng người xao động. Suýt nữa đã khiến người quen làm mặt lạnh như Trình Tiêu bị nghẹn chết.

Anh mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, ho khan một tiếng: “Cứ giữ lấy đi.”

Chu Thanh Dao nhếch môi cười trêu ghẹo: “Vậy lúc về anh có đợi em không?”

“.... Tiêu gia ơi?” Tóc Trắng ở bên ngoài không hiểu chuyện nên hét lên thúc giục.

Trình Tiêu cúi xuống nhìn cái tay nhỏ đang nắm lấy áo của anh, rõ ràng trong sáng đến mức không hề chạm vào da thịt, nhưng nguồn nhiệt vô danh kia lại cứ muốn đâm mạnh vào ngăn tim của anh.

Dường như chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhớ tới hai cánh tay nhỏ đang ôm lấy eo anh, dính chặt vào anh mềm mại như không xương.

Còn có câu nói kia nữa, rõ ràng từng câu từng chữ “Làm mặt trời nhỏ của anh.”

Anh không khỏi thầm than, điều này thật đúng là thách thức giới hạn lý trí của người ta từng giây từng phút.

“—— Tiêu gia, anh rơi xuống hố rồi à?”

Tóc Trắng đột nhiên vén rèm lên thò đầu nhìn vào trong. Chu Thanh Dao sợ tới mức vội vàng thả tay ra.

“Đi thôi.”

Trình Tiêu hung ác đẩy cậu ấy một cái, còn không quên quay đầu lại nhìn cô trước khi ra cửa.

Lúc bốn mắt nhìn nhau, sự rung động nho nhỏ động lòng người kia che không được giấu không xong, chỉ có thể để mặc nó lên men nở rộng, tỏa ra hương thơm ngọt ngào, tạo thành rung động đong đưa trong không trung.

...

Sau khi tan học, Hồ Mộng tới tìm cô như bình thường, cô kiếm cớ cho qua, rồi đeo cặp sách nặng như tảng đá chạy vụt ra ngoài cổng trường.

Rẽ trái khoảng 20 mét, ở bên cạnh sạp báo, Trình Tiêu tựa vào tường hút thuốc, im lặng chờ cô.

“Cặp nặng quá.”

Chu Thanh Dao đi đến bên cạnh anh, kéo kéo quai đeo cặp, ngẩng đầu lên nhìn anh, các đường nét thanh tú trên mặt nhăn thành một nhúm.

Trình Tiêu hút một hơi cuối cùng, vứt tàn thuốc đi, thản nhiên cầm lấy cặp sách mà cô đưa ra, cười một tiếng: “Còn rất biết sai khiến người đấy.”

Cô gái nhỏ yên lặng đi theo sau lưng anh, vui vẻ giẫm lên cái bóng dưới ánh mặt trời của anh, nhảy trái nhảy phải, cười thành một đóa hoa trắng nhỏ nở rộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK