• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Chuối Táo Quạ dài 50 cm nặng 1kg

Gió lạnh ngoài cửa sổ thổi bay rèm cửa màu trắng thuần, bộ lọc mờ ảo trước mắt dần dần tan ra, khuôn mặt cười phóng túng của thiếu niên trong trí nhớ nhanh chóng bị thay thế bởi khuôn mặt của một người đàn ông trưởng thành.

Hồ Mộng hơi ngẩn ngơ, ánh mắt lờ đờ, giơ tay sờ vào anh.

Người đàn ông không trốn không tránh, mặc cho ngón tay nóng ấm của cô lướt qua sống mũi, môi của mình, dọc theo cằm sờ vào yết hầu, xương quai xanh của mình. Lòng cô buồn bực khó chịu, cô ra sức cắn chặt môi, nhưng vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.

“Em rất nhớ anh, Dương Khả.”

Nước mắt của cô tựa như trân châu không đáng một xu, rơi xuống không ngừng.

Cô rất muốn nói hết toàn bộ những chua xót, đau khổ và tủi thân mà cô phải chịu đựng một mình trong mấy năm nay. Cô muốn nói cho anh biết, không có anh ở bên và che chở, cô giống như một bộ hài cốt không có hồn phách, hoang mang sống qua ngày.

“Em vẫn luôn nghĩ, nếu ngày xưa không ỷ vào việc anh thương em, mà bắt nạt anh không kiêng nể gì, nếu như em không tùy tiện nói chia tay như vậy, thậm chí còn không cho anh có cơ hội để giải thích. Vậy thì bây giờ, liệu có phải chúng ta đã tới giai đoạn bàn chuyện cưới xin rồi hay không…”

Hồ Mộng ngẩng đầu lên nhìn anh, chóp mũi đỏ bừng, nước mắt che kín mặt, gào khóc: “Anh biết không, nếu như anh quay về muộn hơn chút nữa, thì em đã nản lòng thoái chí mà lấy người khác. Anh là đồ khốn kiếp… Hu hu…”

Cô khóc lóc thảm thiết, người đàn ông lại nhếch miệng cười vui vẻ, xấu xa liếm những giọt nước mắt chảy xuống của cô, nhưng bất ngờ là lại rất ngọt.

“Thật ra thì… anh cũng đắn đo rất lâu rồi mới quyết định quay về phá hôn lễ đấy.”

Cô nói bằng giọng mũi khản đặc: “Hả?”

Dương Khả lạnh nhạt mở miệng, thủ thỉ nói: “Anh và Tiêu gia làm việc cật lực ở khắp nơi, chỉ có một mình Kỳ Hạ ở lại Giang Châu. Cậu ấy thừa kế công ty của gia đình, chuyện buôn bán thuốc lá và rượu, không biết nghe thấy tin tức em sắp kết hôn ở đâu. Chuyện đầu tiên làm là gọi điện thoại cho anh.”

“Anh cứ tưởng là cậu ấy sẽ khuyên nhủ anh, kết quả là cậu ấy không nói thêm câu gì, có điều, lúc tắt máy, cậu ấy tiện thể nói một câu, chú rể trông rất giống anh.”

“Chỉ mấy chữ này mà khiến anh mất ngủ cả đêm, hôm sau lập tức lái xe về Giang Châu.”

Anh vén mấy sợi tóc lòa xòa của cô ra sau tai, nhìn đôi mắt khóc tới đỏ hoe của cô: “Anh vẫn muốn đánh cược một lần, cho dù bây giờ anh không có bằng cấp gì, không học vấn, không…”

Người đàn ông tạm dừng một giây, mặt mày trở nên u ám: “Không chỗ dựa, cũng không có tiền, nhưng anh vẫn muốn thực hiện lời hứa, chăm sóc em, tốt với em cả đời.”

Cô nhìn chăm chú vào khuôn mặt ủ rũ buồn rầu của anh, luôn cảm thấy đằng sau sự cô đơn cất giấu muôn vàn lời muốn nói. Mà câu chuyện bị anh cố tình che giấu, có lẽ chính là chìa khóa mở được tất cả các ổ khóa.

“Có phải anh… vẫn còn giấu em chuyện gì không?” Cô nói bằng giọng run rẩy.

“Không phải chuyện quan trọng gì.”

Dương Khả cười thê lương, hờ hững nói: “Mấy năm trước, bố anh bắt đầu đi lên con đường làm quan chức, nhưng bị người ta hãm hại phải gánh một tội lớn. Trong một đêm, tài sản trong nhà bị mất trắng. Vì cứu bố, anh và mẹ đã từng cầu xin toàn bộ những người bên cạnh. Nhưng vào thời điểm nhạy cảm ấy, người khác trốn còn không kịp, làm gì có ai tốt bụng giúp đỡ. Lòng người ấm lạnh, người đi trà lạnh, anh coi như đã nhìn rõ lòng người bạc bẽo, rất vô vị.”

Hồ Mộng kinh ngạc trợn to mắt, bỗng nhiên nhớ lại khoảng thời gian mặt anh không che giấu nổi vẻ mệt mỏi, cả người như vừa tỉnh lại từ trong cơn mơ.

“Lúc em nói chia tay, bố anh ở trong trại tạm giam đột nhiên xuất huyết não, còn chưa đến bệnh viện thì đã công bố qua đời. Lúc ấy anh ngây ngẩn cả người, ngủ một giấc, tiền không có, bố cũng không, đột nhiên biến thành kẻ vô dụng chỉ có hai bàn tay trắng.”

“Rất xin lỗi, em không biết những chuyện này. Lúc đó, em... em...”

Cô vô cùng hoảng loạn, đột nhiên mất tiếng, trái tim giằng xé đau đớn trong lồng ngực.

“Không trách em.”

Anh miễn cưỡng cười một cái, gượng gạo khiến người ta đau lòng: “Cho dù em không nói, anh cũng sẽ chủ động đề nghị chia tay.”

Cô ngẩn ra: “... Vì sao?”

“Anh chỉ là một kẻ nghèo hèn, em đi theo anh làm gì? Ngay cả chuyện ấm no cơ bản mà anh còn không giải quyết được, hôm nay không biết liệu ngày mai có thể chết đói hay không. Vẫn phải thực tế một chút, không nên phá nát thanh xuân tươi đẹp của em.”

Hồ Mộng ghét nhất là bộ dạng lý do lý trấu tự cho là đúng như thế này của anh. Cô bực mình đánh mạnh một cái vào bả vai anh, giận dữ hét lên: “Nếu anh hào phóng như vậy, thì bây giờ còn quay về làm gì? Anh cứ mặc kệ cho em tìm một người có tiền, không yêu cũng không sao, em và anh ta vẫn có thể hòa thuận như thường, làm bạn đến già!”

Vẻ mặt của Dương Khả thay đổi, rõ ràng là anh tưởng thật: “Em đang nói nghiêm túc à?”

“!!!”

Cô sắp tức xì khói rồi.

Người đàn ông này đúng là không có lúc nào là không khiến người ta tức điên.

Hồ Mộng tức muốn chết, bỗng nhiên đẩy anh ra, vén chăn lên muốn chạy ra ngoài. Người đàn ông nhanh tay lẹ mắt kéo cô vào trong ngực, cúi người ép mạnh người xuống giường.

“Đang ôm mà, đừng nghịch!”

“Không cần anh lo!”

Người đàn ông nhíu mày: “Anh không lo thì ai lo?”

“Bây giờ em lập tức đi tìm một người có tiền, em sẽ thuê mười người giúp việc Philippine để chăm sóc em. Em làm một quý bà giàu có sống trong nhung lụa không tốt sao? Chiều nào cũng đi thẩm mỹ viện, em… Ưm ưm.”

Anh dùng môi chặn những lời phía sau của cô lại, bóp chết trong sự dây dưa của môi lưỡi. Cô giả vờ giãy giụa mấy cái, rồi nhanh chóng đắm chìm trong kỹ thuật hôn môi thành thạo của anh, thể xác và linh hồn đều run rẩy.

“Rè rè rè.”

Di động ở đầu giường bỗng nhiên rung lên.

Dương Khả thả cô ra, ổn định hô hấp, cầm điện thoại đưa cho cô.

Cô há miệng thở dốc, tùy tiện liếc mắt màn hình, lạnh nhạt nói: “Không cần quan tâm đâu.”

Người đàn ông từ từ ngồi dậy, nhìn chòng chọc vào đôi mắt trốn tránh của cô một lúc lâu, trực tiếp cướp điện thoại trong tay cô.

“—— Này, anh trả cho em đi!”

Cô vội vàng đứng dậy muốn cướp lại, nhưng người đàn ông lại nhanh chóng bấm nút nghe, đưa lên tai, đi mấy bước ra khỏi phòng…

Khoảng mười phút sau, Dương Khả quay lại phòng bệnh, chỉ nhìn vẻ mặt thì không có bất kỳ một dao động nào. Bây giờ, cô không đoán được suy nghĩ của anh, đắn đo rối rắm xem nên mở miệng hỏi như thế nào.

Anh bình tĩnh đưa điện thoại cho cô: “Bố em tức lắm.”

“Em biết.”

Chuyện trong dự đoán mà, không có gì lạ hết.

“Anh mua vé máy bay về Giang Châu vào ngày mai rồi.”

Cô lộ ra vẻ mặt cô đơn: “Ồ.”

“Hai vé.”

Mắt Hồ Mộng sáng lên, nhìn anh đầy kinh ngạc.

“Bắt cóc con gái nhà người ta trước lễ kết hôn, chuyện này vốn là lỗi của anh. Anh đi về chịu đòn nhận tội với em, bố em muốn đánh muốn mắng gì anh cũng chịu, chỉ cần ông ấy bằng lòng cho anh một chút thời gian.”

“Cho anh thời gian, làm gì?”

Dương Khả cong môi cười: “Kiếm nhiều tiền, cưới em.”

Cô gái nhỏ yếu ớt nói thầm: “Không biết xấu hổ, ai nói muốn lấy anh chứ?”

Nụ cười trên khóe môi anh không nhạt đi, cũng không giận cô nói một đằng nghĩ một nẻo, vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của cô, cúi người đẩy cô ngã xuống giường, đắp chăn kín mít.

“Ngủ thêm chút nữa đi.”

Cô vươn tay ra khỏi chăn để túm chặt lấy anh, lúc ốm thì cực kỳ quấn người: “Lạnh quá.”

Dương Khả hiểu ý, ngồi xuống tựa lưng vào đầu giường, ôm cả người lẫn chăn vào trong lồng ngực.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn cái cằm lún phún râu của anh, lôi thôi đến không ngờ, nhưng lại cảm thấy gợi cảm hết thuốc chữa.

“... Này.” Cô khàn giọng.

“Ơi?”

Cô ngại ngùng bày tỏ: “Em yêu anh.”

Người đàn ông cười khẽ, dịu dàng in một nụ hôn lên môi cô.

“Anh cũng yêu em. Ngủ ngon.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK